Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19 - Vào Cung

Nữ tử đều ở hậu viện có cung nữ tới đón, nam tử ở tiền viện cùng quan viên Tông Chính Ti vào cung một lần.

Tô Dự đứng trong góc nhỏ phát hiện đa số người đều đi tay không, có người còn cầm quạt trông khá phong nhã, chỉ có hắn ngốc ngốc mang theo hành trang.

"Là ai vậy, còn tự mình mang theo hành lý." Có người phát hiện Tô Dự đứng một mình, giống như nhìn thấy điều gì ngạc nhiên lắm.

Đại tuyển tú vòng một sẽ bắt đầu hôm nay, nhân tài thông qua vòng này sẽ ở lại trong cung, hành lý của mấy người quyền quý có thể chờ sau khi chọn sẽ cho người hầu đưa tới cửa cung, chỉ có Tô Dự không ai hầu hạ mới tự mình khiêng theo bao lớn bọc nhỏ thế này.

"Hình như là thứ tử Tô gia, mở tửu lâu đó đó." Có người nhận ra hắn, nhịn không được cười nhạo.

"Tô gia sa cơ thất thế như vậy, đã thành bộ dạng này rồi còn đi dự tuyển..."

"Một tên bán cá, ha ha..."

Vài thiếu niên cách đó không xa chỉ trỏ Tô Dự, một người đứng giữa bọn họ lại tuyệt không lên tiếng, thấy có người cười ra tiếng mới hơi nhíu mày, "Tông Chính quan đã sắp tới, đừng ầm ĩ."

"Thế tử nói phải đạo." Người vừa cười kia lập tức im lặng, vài thiếu niên xung quanh cũng thu liễm."

Tô Dự liếc nhìn người nọ một cái, thân hình cao lớn, sắc mặt lãnh túc, nghe nói chuyện thì tựa hồ là Thế tử Lỗ Quốc công.

Tước vị huân quý truyền theo dòng tộc, nếu không lập công thì người kế tục sẽ bị hàng tước, chỉ có vài khai quốc công thần chân chính mới được thừa kế tước vị nguyên vẹn, Lỗ Quốc công là một trong số đó.

Lỗ Quốc công gia họ Cao, nam tử tập võ, làm một môn hổ tướng, vị Quốc công gia này tại vị chinh chiến giết địch không phải đùa. Dòng dõi như Cao gia mới là quý tộc chân chính!

Tô Dự nhìn nhìn vị 'nhà giàu đẹp trai' hàng thật giá thật này mà khó tưởng tượng nổi cảnh hắn gả vào cung đi hầu hạ Hoàng thượng, quả nhiên lần dự tuyển này chính là mượn sức gầy dựng nhân mạch, quan trọng nhất chắc vẫn là bên nữ tử.

Làm một người mang theo hành trang hẳn sẽ dễ bị cười nhạo, Tô Dự cũng không muốn kết giao ai, đơn giản lấy bánh cá nhỏ mới làm buổi sáng ra hào hứng ăn. Tương nhi của hắn ở ngay trong cung, vì lấy lòng miêu đại gia mà cố ý làm rất nhiều món vặt, hy vọng có thể gặp gỡ nơi cung cấm.

Lỗ Quốc công Thế tử như vô ý thoáng nhìn Tô Dự, thấy hắn chẳng quan tâm ai thoải mái ăn uống, giật giật khóe miệng.

Không lâu sau quan viên Tông Chính Ti xuất hiện, khách khí với mọi người một phen rồi thông báo đơn giản lưu trình hôm nay, phát cho mỗi người một mộc bài có khắc tên, đối chiếu thân phận một lần nữa rồi an bài mọi người lên xe ngựa to chuyên dụng do Tông Chính Ti chuẩn bị, tiến cung.

Xe ngựa có mui, mái bát giác rất lộng lẫy, từng chiếc từng chiếc đi qua cửa cung tiến về hoàng cung đầy khí thế.

Huân quý tử đệ ngồi xe đầu tiên, con cháu văn võ đại thần xếp tiếp theo, đi từ Thần Võ Môn vào cung. Xe ngựa của nữ tử theo sau, tới Thần Võ môn thì chuyển hướng qua Thuận Trinh môn, không chạm mặt các nam tử. Bởi thế Tô Dự từ đầu đến cuối đều không gặp đường muội Tô Dĩnh.

Từ Thần Võ Môn đi vào chính là một quảng trường rộng lỡn, mọi người xuống xe, một thái giám ước chừng bốn mươi tuổi đứng phía trước cười hành lễ.

"Dương công công, đã lâu không gặp." Trường Xuân hầu Thế tử cười đáp lễ.

"Cao Thế tử." Lão thái giám họ Dương cười đến nhăn nhúm mặt mũi, lại chào Thế tử Lỗ Quốc công, người này chỉ gật gật đầu không nhiều lời, lão thái giám không để ý lắm, hắng giọng một cái rồi đọc quy củ trong cung.

Những người thuộc lớp quý tộc này đã nghe nhiều đến thuộc, Tô Dự mới lần đầu nghe, cảm thấy thật mới mẻ.

Đại tuyển chia làm bốn vòng, nhanh nhất phải mất mười ngày mới xong, trong lúc nhóm tú nữ ở lại Hương Lan cung, còn bọ họ, ừm, tú nam, ở tại Tầm Dương điện. Trong lúc này không được triệu thì không thể bước ra khỏi Tầm Dương điện nửa bước, lại thêm đủ loại quy củ, đừng nói là gặp Hoàng thượng, phỏng chừng một thái giám cũng không thấy mặt.

Tô Dự sờ sờ cằm, cho nên mấy tiết mục tú nữ vô tình gặp Hoàng thượng trong phim truyền hình kiếp trước ấy, căn bản là bậy bạ.

Hoàng cung Đại An phân ra làm tiền điện và hậu cung, chuyện quốc sự đều xử lý ở tiền điện, phi tần ở hậu cung, cách xa nhau một cái Ngự hoa viên rộng lớn. Hai bên có diện tích cơ bản ngang nhau, tiền điện có vẻ còn lớn hơn một ít. Bọn họ ở Tầm Dương điện thuộc phạm vi tiền điện.

Tầm Dương điện chỉ có chính điện, còn lại đều là tiểu lâu ba tầng xoay quanh chính điện, mọi người tới chính điện đã có thái giám chờ, ba người mặc quan phục đứng sau một cái bàn dài, đã sắp bắt đầu vòng sơ tuyển thứ nhất.

Vòng sơ tuyển này theo Tô Dự thấy chính là điểm danh với kiểm tra sức khỏe đơn giản. Mọi người cầm bản tên của mình, theo thứ tự trả lời các vấn đề, kiểm tra thân phận đồng thời chọn ra một nhóm. Nếu bộ dạng xấu xí hoặc có tật sẽ trực tiếp bị thu thẻ bài.

Tô Dự thấy một nhân huynh râu quai nón bị loại một cách vô tình, còn không cam lòng liên tục cãi lý, lập tức cảm thấy thái độ tuyển tú của mình vẫn là thực đoan chính, ít nhất xuất môn đã nhớ cạo râu.

Trình tự đứng cũng là xếp hạng theo địa vị gia tộc, qua sơ tuyển có thể tới thiên điện chọn chỗ ở mấy ngày này, chờ đến Tô Dự thì đã không còn mấy người.

"Danh tính." Quan viên Lễ bộ mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ở chỗ bộ dạng phê một chữ 'Trung thượng'.

"Tô Dự, tự Cẩn Đường." Tô Dự cung kính đáp, trộm liếc lên tập giấy trên bàn, phát hiện trên 'Trung thượng' còn có 'Thượng thừa', 'Thượng Thượng', 'Tuyệt sắc', ngoài Trường Xuân Hầu Thế tử được một chữ 'Thượng Thượng' thì còn lại đều là 'Trung thượng', 'Trung hạ', ngay cả Thế tử Lỗ Quốc công địa vị cực cao cũng chỉ là 'Thượng thừa'.

Xem ra bên trong tấm màn này cũng không quá đen tối, Tô Dự có chút không yên lòng nghĩ, hắn từng gặp qua Trường Xuân Hầu Thế tử ở Thần Võ môn, đúng là lớn lên mặt mày như ngọc, đúng là mỹ nam tử nhưng cũng không thể tính là tuyệt sắc, vậy thì có là gì? Trong đầu bỗng hiện ra một khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo đến gần như không thể bắt bẻ, chính là ám vệ ngày đó đã mang Tương nhi đi...

Tô Dự bỗng có chút đồng tình với Hoàng thượng, gán cho Thế tử Lỗ Quốc công uy vũ như vậy một chữ 'Thượng thừa', vậy mà không biết tuyệt sắc chân chính còn giấu trong góc phòng mình mà không thấy, thật là quá phung phí của trời đi!

"Tiếp theo," ngay lúc Tô Dự đang mơ màng thì hắn đã qua sơ tuyển, mộc bài bị Tông Chính Ti lấy đi đổi thành một yêu bài tinh xảo hơn nhiều, bên trên gắn tua rua màu xanh thật dài, mà nhóm con cháu quan văn bên kia nhận được tua rua màu lam.

Ra khỏi chính điện, có thái giám chỉ cho Tô Dự đi hướng đông, lão thái giám họ Dương đướng ở dưới tiểu lâu phía đông, thấy bộ dáng chậm rì rì của Tô Dự thì có chút mất kiên nhẫn, "Tô thiếu gia đã tới chậm, vậy ở phòng chữ huyền thứ mười ba vậy."

"Công công, phòng thứ mười ba kia..." Tiểu thái giám bên cạnh nghe vậy, nhìn nhìn Tô Dự, có vẻ muốn nói lại thôi.

Dương công công nhíu mày, chậm rãi nói, "Phòng chữ thiên đã đầy rồi, phòng chữ huyền đều không có ánh nắng, phòng nào cũng như nhau thôi."

Lời này nói ra tất nhiên có thâm ý, thiên địa huyền hoàng, phòng chữ thiên đã đầy, phòng chữ huyền không có ánh nắng, muốn ở chỗ tốt tất nhiên phải tốn phí cho chỗ tốt.

Tô Dự tất nhiên hiểu, nhưng cũng không định tiêu tiền vào mục này, ra vẻ không biết, "Không sao, ở đâu cũng như nhau, làm phiền công công."

"Hừ." Lão thái giám hừ lạnh, ném chìa khóa cho hắn.

Phòng chữ huyền thứ mười ba ở góc lầu một quả nhiên không hề có chút ánh sáng, mở cửa ra, một làn khí ẩm ướt lập tức đập vào mặt.

Nhìn chung quanh, dù sao cũng là hoàng cung, kỳ thực điều kiện không tồi, ít nhất rộng hơn phòng Tô Dự, chỉ có chút mốc lấm tấm ở góc tường, gia cụ cũng hơi ẩm ướt.

Tô Dự ném hành trang trên bàn rồi nhào lên giường cuộn lại một đống.

Cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là viễn đồ vô khinh trọng* vốn hành trang không hề nặng, cầm trong tay mãi một ngày cũng mệt muốn chết.

(Viễn đồ vô khinh trọng: đường xa thì đồ nhẹ cũng thành nặng)

Trong viện dần náo nhiệt lên, người hầu nhà quý tộc mang hành lý tới, nhóm tiểu thái giám bận mang đồ đạc tới từng phòng, dọn đồ đạc, nhưng chẳng ai để ý Tô Dự, hắn mơ mơ màng màng ngủ mất.

Vừa tỉnh trời cũng đã tối, Tô Dự đứng lên sờ sờ bụng, không có ai đến gọi hắn ăn tối cả. Đẩy cửa sổ ra nhìn nhìn...chẳng thấy gì cả. Vì đối diện cửa sổ là tường viện, mở cửa sổ ra chỉ thấy mỗi tường.

Nhàm chán ngẩng đầu, bỗng thấy một thoáng ánh vàng kim nhảy lên đầu tường, Tô Dự lập tức vui vẻ, "Tương nhi!"

Cục lông vàng kim lảo đảo một chút, suýt nữa rơi xuống rồi, liếc Tô Dự đang không ngừng vẫy tay một cái, An Hoằng Triệt lập tức giận run người, xuẩn nô, đến hoàng cung rồi còn dám gọi trẫm bằng tên này!

-Hết chương 19-

Tiểu kịch trường:

Miêu công: đến hoàng cung, phải theo qui củ

Cá nhỏ: (chôn mặt vào bộ lông người ta, cố gật đầu) ừ ừ

Miêu công: thấy trẫm phải gọi Hoàng thượng

Cá nhỏ: (cọ mặt vào bụng lông của người ta) ừm ừm

Miêu công: (nâng vuốt, che mặt) xuẩn nô, ngươi có nghe trẫm nói hay không!

Cá nhỏ: (ừm ừm) Tương nhi cọ một cái xem nào

Miêu công:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh