Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28- PHONG PHI

"Chờ đã!" An Hoằng Trạc không tính buông tha hắn dễ như vậy, thị vệ trước cửa nghe tiếng lập tức ngăn Tô Dự lại.

"Vương gia, Tô Dự bất quá chỉ là một đầu bếp, quả thật không đáng để Vương gia hao tâm tổn trí như vậy." Tô Dự bây giờ sao có thể không hiểu chứ, Mục Vương này e là đã sớm nhằm vào hắn, những việc trong nhà vừa qua tám phần chính là do người này làm.

Mục Vương tựa như không nghe ra châm chọc trong lời nói của Tô Dự, cười nói, "Bổn vương đã sớm ngưỡng mộ tay nghề của Tô công tử, trước kia không có cơ hội gặp qua, biết công tử sắp cùng bổn vương thành người một nhà, tất nhiên phải giúp đỡ một phần rồi."

Tô Dự nhìn đao bên hông thị vệ, không có cách nào phải ngồi lại.

"Tô công tử không cần lo lắng, bổn vương không hề có ý gì khác," An Hoằng Trạc đổi thành mặt tươi cười thân thiết, "Kỳ thật chỉ là tò mò Quốc sư sao lần này lại đồng ý tuyển nam phi thôi, dù sao với tính tình Hoàng thượng..."

Nhắc tới hai chữ 'Quốc sư', trong đôi mắt hẹp dài kia chớp nhoáng có chút vặn vẹo.

Tính tình của Hoàng thượng? Nói tới đây lại gợi lên hiếu kỳ trong lòng Tô Dự, cũng sắp gả cho người ta mà không biết gì cả, không khỏi thấp thỏm.

An Hoằng Trạc này lại nói thẳng, thấy Tô Dự có hứng thú với cái gì thì nói cái đó. Theo lời Mục Vương thì Hoàng thượng thể yếu nhiều bệnh, tính tình thô bạo rất khó hầu hạ, Tô Dự tiến cung sợ là phải chịu khổ, nếu ở trong cung cần giúp đỡ thì cứ tìm đến hắn, hắn cũng sẽ chiếu cố đích mẫu và thứ muội ngoài cung thay Tô Dự.

Tô Dự càng nghe càng mất hứng, rõ ràng là muốn uy hiếp!

"Oa, đại hoàng huynh! Tìm được huynh rồi!" Đang nói thì cửa nhã gian đột ngột bị đẩy ra, một người mập mạp chen vào, chính là Chiêu Vương An Hoằng Ấp lâu ngày không gặp.

Tô Dự như trút được gánh nặng, đứng dậy, "Điện hạ, nhiều ngày không gặp."

"Tô Dự, sao ngươi còn ở đây!" Chiêu Vương trợn tròn mắt, "Mau về nhà đi, đồ đạc ta chuẩn bị cho ngươi cũng sắp tới rồi...Ấy? Đây là cái gì?"

"Đây là..." Thấy Chiêu Vương nhìn chăm chăm mớ ngân phiếu trên bàn, Mục Vương lập tức đổi sắc mặt.

"A, đại hoàng huynh, huynh cũng giúp Tô Dự a, ha ha, hoàng gia không dễ gì thú một nam phi, mẫu hậu mà biết huynh có lòng như vậy tất sẽ cao hứng." An Hoằng Ấp cười hì hì nhét ngân phiếu vào tay Tô Dự, "Nhanh cầm lấy, đại hoàng huynh cho thì thế nào cũng phải nhận, phải không đại hoàng huynh?"

Mặt Mục Vương đã sắp đen như đáy nồi rồi, cắn răng nói, "Không sai..."

Không đợi Tô Dự kịp phản ứng đã bị Chiêu Vương đẩy ra khỏi nhã gian, bảo hắn mau về nhà xem.

Chờ Tô Dự ngây ngốc cầm ba nghìn lượng ngân phiếu về Tô gia thì phát hiện hắn đã chen không vào nổi rồi...bởi, đồ thưởng của hoàng thất tới.

Hoàng gia nạp phi tương đương với nhà thường nạp thiếp, không có tam thư lục lễ nhưng có thể ban thưởng. Loại ban thưởng này thường là do Thái hậu, Hoàng hậu thưởng, tỏ vẻ coi trọng gia tộc này. Nhưng mà lần này hiển nhiên không phải như vậy.

Tiền thính nho nhỏ của Tô gia đã chất đầy đồ đạc, người Nội vụ phủ đang nhấc vài rương hướng vào trong, lụa là gấm vóc, san hô trân châu, xem mà hoa cả mắt.

"Hạ lễ Chiêu Vương phủ đến —" Lý đại nhân tự mình ở trước của làm lễ quan.

Quản gia Chiêu vương phủ tự mình tới tặng lễ, thấy Tô Dự thì vội vàng chào hỏi, "Nương nương, sao người lại đứng ở chỗ này?"

"Vương gia bảo ta trở về xem...Chính là cái này?" Tô Dự nhìn lom lom, trong tay còn giơ ba nghìn lượng của Mục Vương.

"Trong cung ban thưởng, Vương gia tất nhiên cũng muốn tặng một chút." Quản gia cười híp mắt nói.

Hoàng gia ban thưởng, huân quý hạ lễ cũng có thể tính vào đồ cưới của phi tần, Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, hoàng thất cũng quá hào phóng rồi!

Hoàng cung, Từ An cung.

"Thái hậu, người nhìn xem, Hoàng thượng đây là dùng tư thế thú Hoàng hậu đi nạp phi nha!" Lộ Quý phi trang dung tinh xảo ngồi bên người Thái hậu, thần tình u sầu.

"Chỗ nào so được với thú hậu?" Thái hậu chậm rãi nhấp một ngụm trà, không để ý.

Lộ Quý phi cắn chặt răng, đứng dậy quỳ xuống bên gối Thái hậu, "Biểu cô, năm đó lúc con tiến cung, hoàng gia chỉ thưởng kiệu ngọc tám người khiêng, hiện giờ nạp phi lại thưởng kiệu ba mươi hai người nâng, người khác nhìn vào sẽ nghĩ thế nào chứ!"

Thái hậu liếc Lộ Quý phi một cái, "Ai gia hôm nay một chút cũng không thưởng!"

Lộ Quý phi ngẩng mạnh đầu, hơi hoài nghi nhìn Thái hậu, Thái hậu không thưởng, có nghĩa là cái kiệu ba hai người nâng kia do Hoàng thượng thưởng sao!

Triệu thị nhận danh mục quà tặng từ tay Triệu đại nhân, tay run run, sống nửa đời người, nàng chưa từng thấy qua nhiều trân bảo như vậy, cao hứng suýt chút bất tỉnh luôn.

Buổi sáng sau khi hoàng thất ban thưởng, nối gót là hạ lễ của Chiêu Vương, sau giờ ngọ, nhóm quyền quý được tin cũng sôi nổi đưa quà tới.

Tô Dự rốt cuộc hồi thần, hắn, phát hiện, mình, phát tài rồi!

Cảm giác y như trúng sổ xố ấy, trong một đêm từ kẻ nghèo hèn biến thành phú ông, so với đồ thưởng của hoàng thất, một ngàn lượng của Trường Xuân hầu Thế tử, ba nghìn lượng Mục vương uy hiếp hắn lấy đều chẳng là gì cả!

Tô Dự nắm chặt ngọc bội song ngư bên hông, chậm rãi cong môi, bớt bài xích việc đột ngột tiến cung rồi. Đây chính là một nghề lương cao đó, nhiều tiền không sợ sau này dưỡng lão thiếu, về hưu còn có thể làm đại quan, cứ coi Hoàng thượng như sếp lớn mà hầu hạ thôi mà, vì phần thưởng nhân dịp 'mới nhậm chức' hôm nay, hắn sẽ hầu hạ Hoàng thượng thật tốt!

Vì thế, Tô Dự bừng bừng khí thế chiến đấu, cao hứng cất hai trăm lượng tiền riêng lại, mua một con cua biển bự thiệt ngon, chuẩn bị làm đồ ăn vặt cho Tương nhi. Dù sao về sau cũng sẽ ở cùng nhau.

Mười tám tháng bảy, ngày tốt, có thể gả thú, khai trương, động phòng.

Xe ngựa hoàng gia đã sớm đến Tô gia, mui xe năm màu, bốn phía đính chuông vàng, tám phía treo túi hương. Tô Dự mặc hoa phục bước lên xe ngựa, một đường lắc lắc lắc, theo tiếng nhạc nổi lên, thẳng hướng Cấm thành.

Đồ thưởng của hoàng gia được chở ở xe sau coi như đồ cưới, cũng chính là của riêng Tô Dự được mang vào cung.

Qua Thần Võ môn, vào Thái Cực điện.

Tô Dự xuống xe ngựa, đại điển phong phi bắt đầu.

Điện Thái Cực kì thật là một quảng trường trống trải, nối với đài cao ở đại điện tiền triều, mảnh sân được lắp từ đá hai màu trắng đen thành một Thái Cực đồ cực lớn.

Thái hậu mặc phượng bào màu vàng sáng đứng ở mắt Âm, Tô Dự tới chỗ mắt Dương, mọi người đồng thời quỳ lạy.

Lễ tiết long trọng nhưng phiền phức đến Tô Dự hoa cả mắt, đành dời ánh nhìn qua Thái hậu vẫn bình thản ung dung.

Người của Nội Vụ phủ nói, nếu phong nữ phi thì sẽ quỳ dưới chân Thái hậu ở mắt Âm, Thái hậu tự tay cài trâm vàng tượng trưng cho phi vị, nam phi thì đứng ở vị trí ngược lại, chờ đến lễ quan phụ xướng xong thì quỳ lạy, rồi được lễ quan đeo kim quan tượng trưng cho phi vị.

Sắc mặt Thái hậu bình thản nhìn Tô Dự, vô hỉ vô bi, giống như làm theo phép chứ chả phải thú tiểu lão bà cho nhi tử.

Lễ quan phụ xướng, "Tô thị, tự Cẩn Đường, tướng mạo đoan chính, đức hạnh cao quý, theo chỉ dụ Thái hậu, phong Hiền phi."

Tô Dự nghe xong nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, trong lòng nhẹ thở phào, may mắn còn có phong hào, chỉ sợ trực tiếp phong làm Tô phi, quay đầu một cái cả đống người đều gọi 'Tô nương nương', cả ngày sống như trong Phong thần diễn nghĩa thế này thì biết làm sao?

(Phong thần diễn nghĩa truyện: một giai thoại ly kì ở đất Thần Châu, song hành với sự hưng vong của cơ nghiệp Thành Thang 500 năm và kế nghiệp của nhà Chu 800 năm sau. Phong Thần Diễn Nghĩa không chỉ cho người đọc cái nhìn sâu hơn về mối tình Đắc Kỷ – Trụ Vương mà còn lý giải cho nhiều điến tích cổ xưa, đặc biệt là câu chuyện Phong Thần Bảng – khởi nguồn cho nhiều giai thoại sau này: 365 chánh phó thần, Ngũ Nhạc, Lôi Bộ, Nhị thập bát tú, Tam thập lục thiên cang, Tứ đại thiên vương, Na Tra hóan cốt, Dương Tiễn – Nhị lang thần...

[Tham khảo từ VN-ZOOM

"Sau này đứng đầu một cung rồi, phải tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, đừng phụ hoàng ân." Thái hậu không mặn không nhạt nói một câu, kết thúc buổi lễ.

Tô Dự dập đầu tạ ơn, sau đó liền có xe tới đón trực tiếp đưa tới cung thất của hắn.

Hậu cung tổng cộng chỉ có thể có bốn vị phi, hai Quý phi, một Hoàng hậu, còn lại không giới hạn nhân số. Phi độc chiếm một cung, bốn cung thất đều thuộc Tây cung, có Bích Tiêu, Ngọc Tiêu, Tử Tiêu và Dạ Tiêu cung.

Các phi tần còn lại nhìn mã xa hồng sắc đi thẳng đến Dạ Tiêu cung, vò nát khăn tay. Dạ Tiêu cung tuy không phải lớn nhất nhưng lại nằm sát phía Đông, nói cách khác là, gần tẩm cung của Hoàng đế nhất.

Tô Dự không biết chuyện này, hắn chỉ mãn nhãn tò mò xem xem ký túc xá mới của mình mà thôi.

Dạ Tiêu cung cũng rộng, một chính điện, bốn thiên điện, ba sáu cung thất. Hoàng cung Đại An với hoàng cung kinh thành mà hắn thăm thú kiếp trước rất khác nhau, hoàng thành kia rất trang nghiêm túc mục, chính điện hoàng cung không có một ngọn cỏ, hoàng gia Đại An hiển nhiên không cho là vậy, chỉ nhìn Chiêu Vương phủ xa hoa là đủ biết.

Dạ Tiêu cung này có một cái hồ ở tiền viện, dùng cẩm thạch xây thành cầu đá chín nhịp, đình đài thủy tạ, hành lang có mái cong khảm tranh, tầng tầng lớp lớp vô cùng xinh đẹp. Trong hồ trồng một mảnh thủy tiên đang mùa nở rộ, đóa hoa tuyết trắng với nhụy vàng hợp lại càng đẹp không sao tả xiết.

Cung thất càng tráng lệ hơn, án thư bằng thanh ngọc, ghế gỗ tử đàn, cửa sổ lớn, hồng trụ điêu khắc.

Tô Dự không kịp nhìn hết, không muốn dọa tới người khác, cố gắng duy trì vẻ mặt cao lãnh mà nội tâm thì gào thét, "Phát tài rồi, phát tài rồi!"

Chậm rãi tới trước chính điện, Tô Dự hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào.

"Cung nghênh Tô nương nương!" Một âm thanh to rõ vang lên, Tô Dự lập tức lảo đảo.

"Nương nương, người không sao chứ ạ?" Người phát ra thanh âm vừa rồi nhanh chóng tới trước mặt Tô Dự đỡ lấy, chính là thái giám Tiểu Thuận hầu hạ hắn ở điện Tầm Dương mấy ngày trước.

Uông công công quả thật hiểu ý để Tiểu Thuận tới đây, còn có hai đại cung nữ, bốn cung nữ nhị đẳng, bốn tiểu thái giám, không có tổng quản thái giám, bởi tổng quản thái giám phải do đích thân phi tần chỉ định, vậy nên tạm thời phái Dương công công tới đây để hắn sai sử.

Sau khi mọi người hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục, đổi sang thường phục thoải mái xong thì đến giờ vãn thiện, Tô Dự đã hoàn toàn lĩnh hội được đãi ngộ của khách sạn bảy sao rồi, quả thực là cơm đến há mồm áo đến vươn tay. Ăn tối còn có tiểu thái giám đứng nói chuyện bát quái, quả thực là ngày không thể tốt hơn.

"Tiểu Thuận, ngươi nói Hoàng thượng triệu ta thị tẩm thì làm thế nào?" Lo lắng duy nhất của Tô Dự chính là hầu hạ Hoàng thượng, loại chuyện này hắn không thể làm được.

"Nương nương đừng lo lắng," Tiểu Thuận lén lút xem xét rồi mới nói nhỏ, "Nô nghe nói Hoàng Thượng chưa từng triệu ai thị tẩm cả."

"A?" Tô Dự tròn mắt, Hoàng thượng cũng đã hai mươi rồi, chưa bao giờ triệu người thị tẩm? Hay là...Suy đoán đủ loại hiện lên trong đầu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh rất 'vô nhân đạo' – người ta bất cử à.

Thì ra là vậy a...Tô Dự cười trộm, vậy công việc của hắn liền biến thành 'nhiều tiền không quản thiếu tiền dưỡng lão' a, vì thế an tâm nhắm mắt, mong sao Tương nhi đêm nay tới tìm hắn, vậy là cuộc sống viên mãn rồi.

"Hoàng thượng có chỉ, tối nay tuyên Hiền phi thị tẩm!" Thanh âm rõ to phá vỡ yên lặng, Tô Dự bừng tỉnh, phân nửa hoàng cung cũng bừng tỉnh theo luôn rồi.

-Hết chương 28-

Tiểu kịch trường:

Phi tần Giáp: Hoàng thượng vì sao không sủng hạnh ta?

Phi tần Ất: Nghe nói Hoàng thượng gặp nữ nhân liền hắt xì.

Miêu công: Trẫm không chịu được mùi hương liệu (⊙ω⊙)

Phi tần Bính: Nghe nói Hoàng thượng thấy nữ nhân liền nôn

Miêu công: Tại trẫm ăn phải cỏ mèo (⊙ω⊙)

Cá nhỏ: ...Sụp hố (lừa đảo a), ai nói hắn bất cử hả?

Miêu công: (⊙ω⊙)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh