Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44 - BAN THƯỞNG

Tô Dự trở lại Dạ Tiêu cung thì thấy người của Ngự thiện phòng mang đồ tới tiểu trù phòng, đột nhiên nhớ ra bởi vội vã hồi cung mà quên tới Tiên Mãn đường lấy bạc rồi.

"Nương nương, người nhìn xem." Lần này đưa đồ tới không chỉ có tiểu thái giám thường ngày mà còn vài gương mặt mới, nhìn thấy Tô Dự thì rất cung kính, vội giơ mớ hải sản ra cho hắn thấy.

Một chậu cua tươi rói, một chậu tôm biển, một lư cá mập, năm có cá hoa cúc (cá rì vợi -__-), hai mươi con sò hai mươi con hào...

Tô Dự nhìn hải sản muôn màu mà nuốt nuốt nước miếng, tỷ lệ những nguyên liệu này đều rất chuẩn, hắn cũng rất muốn mua cho Hoàng thượng một bàn, vấn đề là...không biết Ngự thiện phòng có cho nợ tiền không.

"Người nhìn xem, nếu ổn thì chúng nô cáo lui. Tiểu thái giám cười lấy lòng.

"Từ từ," Tô Dự nhanh chóng ngăn hắn lại, giỡn hả, mấy thứ này tính tiền ra thì hắn hẳn phải nhịn ăn vài háng, "Ngươi còn chưa nói giá tiền."

"Nương nương nói đùa, nào dám tính tiền a," tiểu thái giám vội nói, "Những thứ này đều là phân lệ cho Hoàng thượng hôm nay."

Tô Dự tròn mắt, phân lệ...của Hoàng thượng...

"Hôm nay Thái hậu hạ chỉ, về sau phân lệ của Hoàng thượng ở cùng chỗ với người, người thiếu nguyên liệu gì chỉ cần bảo Ngự thiện phòng đưa tới là được." Tiểu thái giám nhìn nhìn sắc mặt Tô Dự, thấy hắn kinh ngạc rồi kinh hỉ, sau đó chuyển thành ảo não, cuối cùng xanh mét, không khỏi tâm sinh thấp thỏm.

Tô Dự sạo quanh mâm hải sản một vòng, căm giận bốc lên một con cua đại áp, con cua bị trói chặt giãy dụa quơ quơ cái kìm muốn kẹp mũi hắn.

Khó trách giá hải sản trong cung cao đến thái quá, thì ra phần lớn đều là phân lệ cho Hoàng đế, vì ưu tiên cung ứng cho Hoàng thượng nên số hải sản còn lại không nhiều lắm, giá tất nhiên sẽ cao. So sánh với phân lệ mỗi ngày một con cá cho các phi tần kia thì phần của Hoàng đế quả thực phong phú đến khiến người giận sôi.

Sao hắn không nghĩ tới chứ, Hoàng thượng một ngày ba bữa ăn chỗ hắn, hắn hoàn toàn có thể yêu cầu lấy phân lệ của Hoàng thượng, đằng nào cũng là cho Hoàng thượng ăn! Càng giận chính là, trước đó Hoàng thượng vì ăn đồ ăn hắn nấu mà bỏ hết đồ của Ngự thiện phòng, mớ nguyên liệu trân quý cứ như vậy mà bị lãng phí!

Tô Dự nhớ tới liền đau lòng đau lòng không thôi!

Trong Ngự thư phòng, Chiêu vương điện hạ đã khôi phục thân người đang đứng thành thành thật thật trong thư phòng, nhìn huynh trưởng sắc mặt không tốt thì tự giác kể lại chuyện hôm nay đến nơi đến chốn.

"Đệ vốn cùng Thế tử Lỗ Quốc công phi ngựa ở khu vực săn bắn, thanh thông mã của hắn cũng thật lợi hại, sau này phải xin Thập tam thúc cho đệ một con..."

An Hoằng Triệt híp mắt, ngự bút trong tay 'rắc' một tiếng gãy thành hai khúc.

Chiêu vương điện hạ rụt cổ, nói nhanh hơn, "Đột nhiên xuất hiện vài thích khách giết lung tung chém lung tung, hai bọn đệ tách nhau ra chạy, cái tên Cao Bằng đó chả có nghĩa khí gì cả, ỷ thanh thông mã của hắn chạy nhanh, một chốc sau đã đi đâu mất rồi, ngựa của đệ ngã khiến đệ hóa hình thú, chỉ có thể chạy về chỗ cũ của chúng ta, thật không có ý quấy rầy huynh nói chuyện yêu đương...Ngao!"

Nghĩ nghĩ nói ít ý nhiều nhưng Chiêu vương vẫn bị đoạn bút đập trúng đầu.

"Đệ nhìn thấy bọn chúng không?" Hoàng đế bệ hạ hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân không nên chấp nhặt với đệ đệ ngốc.

"Có ạ," mặt múp của Chiêu vương nhăn thành một nhúm, tội nghiệp nhìn huynh trưởng mong nhận được chút đồng cảm, "May sao đệ trốn rất kín, giấu mình trong đám cỏ đuôi chó mới tránh được một kiếp."

"Đệ nói hay lắm!" An Hoằng Triệt không nhịn được nữa đứng dậy tóm gáy đệ đệ, "Từ hôm nay mỗi ngày tới tầng năm luyện công hai canh giờ."

"Đệ không đi!" Chiêu vương lập tức giãy nãy.

Nửa canh giờ sau, trong tháp An Quốc.

Quốc sư tựa ở nhuyễn tháp, một tay chống cằm giương mắt nhìn quả cầu nhỏ nước mắt ròng ròng trong tay Hoàng thượng, "Làm sao vậy?"

"Hoằng Ấp lại béo, tất nhiên là do gần đây không luyện công đàng hoàng, trẫm muốn về sau để nó mỗi ngày đến hai canh giờ." Hoàng đế bệ hạ vô nhân tính ném đệ đệ lên nhuyễn tháp của Quốc sư.

"A?" Quốc sư nhướng mày, vươn ngón tay thon dài chậm rãi đè cái đuôi của quả cầu nhỏ muốn chạy, "Vậy Hoàng thượng thì sao?"

An Hoằng Triệt hừ lạnh, "Tất nhiên trẫm cũng tới."

Quốc sư hơi vuốt cằm, chậm rãi xoa xoa mèo nhỏ trong tay, động tác nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương, "Hoàng thượng hôm nay ở khu săn bắn gặp phải chúng?"

"Giết một, chạy hai," ngữ khí An Hoằng Triệt lạnh lẽo, "Còn có tin xấu, ngoài biển xuất hiện thinh ngư."

Quốc sư vuốt ve móng vuốt nhỏ của chất tử, trong đôi ngươi thanh lãnh nổi lên hàn quang, "Phải bắt lại nhanh lên."

"Đương nhiên trẫm biết," An Hoằng Triệt đứng dậy, lười nhìn đệ đệ ngốc bắt đầu không có tiền đồ liếm ngón tay Quốc sư (á á á á ) , chỉ nhìn Quốc sư hai mắt khẽ nheo, "Còn việc gì không?"

Quốc sư xách cục lông ném cho Hoàng đế bệ hạ, hiển nhiên không muốn giữ Chiêu vương lại An Quốc tháp qua đêm.

Bởi Hoàng thượng gặp chuyện ở khu săn bắn mà doanh trại kỵ binh được tập hợp khẩn cấp, Túc thân vương tự mình mang binh nghiêm mật lục soát khu vực. Đồng thời, nội cung giới nghiêm.

"Tài tử dừng bước," trên đường trong cung, thị vệ ngăn Trường Xuân hầu tiểu thư, "Hôm nay giới nghiêm, không có lệnh thì không được bước vào cung đạo."

"Chủ thượng của chúng ta chỉ muốn tới Dạ Tiêu cung đưa đồ cho Hiền phi nương nương, ngài dàn xếp một chút đi." Cung nữ bên người Sầm tiểu thư nhanh chóng nói.

Thị vệ nhìn Sầm tài tử vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng nói, "Dạ Tiêu cung càng không thể đi."

"Rất nhiều người muốn đưa đồ tới Dạ Tiêu cung, tài tử vẫn là bớt lo đi ạ." Một thị vệ bên cạnh không nhịn được xen vào.

Hai thị vệ nhìn nhau bĩu môi. Mấy phi tần này biết rõ Hoàng thượng sẽ tới Dạ Tiêu cung vào buổi tối, tìm đủ lý do tới còn muốn lấy Hiền phi làm lá chắn, tưởng thị vệ bọn họ bị ngốc sao?

"Ngươi..." Khuôn mặt tú lệ của Sầm tiểu thư giận đến trắng xanh.

Tiểu cung nữ nhanh chóng kéo chủ tử, cười làm lành với thị vệ, "Vậy chúng ta đi vậy."

Không lâu sau có một hộp gỗ tử đàn màu tím được đưa đến tay Tô Dự.

"Nương nương, đây là đáp lễ của Sầm tài tử." Dương công công mở hộp ra, một mùi hương như thấm vào ruột gan tỏa ra.

"Đây là cái gì?" Tô Dự tò mò nhìn nhìn.

"Nếu không sai thì đây chính là trầm hương phẩm cấp vô cùng tốt." Dương công công cười nói.

Tô Dự trả lại một ngàn lượng bạc kia cho Sầm tài tử, Sầm tài tử cao hứng nhưng Thế tử Trường Xuân hầu lại được tin rất nhanh, tức giận nhất định bảo muội tử đưa tiền lại cho Tô Dự, nếu vẫn không được thì đưa vật giá trị tương đương đáp lễ. Sầm tiểu thư dù không muốn nhưng vẫn nghe lời huynh trưởng.

Tô Dự nhíu nhíu mày, hắn không cần huân hương, Dạ Tiêu cung cũng rất ít dùng, có thì cũng chỉ là hương tùng mộc rất nhẹ, người ta đã đưa tời thì không tiện trả lại, "Sau này bán lấy tiền đi." Nghe nói trầm hương này rất quý, ít ra cũng an ủi tâm hồn mất một ngàn lượng của hắn.

Đến giờ vãn thiện, Hoàng thượng không tới Dạ Tiêu cung mà có một phần ban thưởng.

"Hoàng thượng có chỉ, Hiền phi hôm nay bồi trẫm du ngoạn, đặc biệt thưởng trăm lượng hoàng kim, ngàn lượng bạc trắng." Uông công công bình tĩnh đọc một cái ý chỉ ngắn gọn rồi cho người khiêng một rương vàng bạc vào.

Trăm lượng hoàng kim, ngàn lượng bạc trắng...

Hoàng thượng không phải vẫn ban tơ lụa trân châu cho phi tần sao? Nào có người thưởng một đống vàng bạc, rồi còn cái lý do sứt sẹo 'bồi trẫm du ngoạn' là thế nào?

Ngươi thiếu tiền, vì sao không nói cho trẫm...

Ngươi là của trẫm, trẫm nuôi ngươi là thiên kinh địa nghĩa...

Ngươi sao có thể không thích trẫm, trẫm, trẫm thích ngươi như vậy...

Lời nói lãnh liệt, mang theo ba phần kiêu ngạo ba phần mất tự nhiên lại thân thiết như vậy, từng câu từng câu tái hiện lại trong đầu.

Tô Dự ngây ngóc nhìn vàng bạc sáng lóa trong rương, chậm rãi vươn tay, cắn một cái. Có dấu răng, là vàng thật!

(Ê ê, tưởng phải cảm động trời xanh này nọ chứ -__-)

-Hết chương 44-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh