Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 - BẢO VẬT GIA TRUYỀN

"Tương nhi không lạnh sao?" Tô Dự tự bọc thành cái bánh chưng nhìn nhìn.

Điêu nô ngu xuẩn, còn dám gọi ta bằng cái tên ngu ngốc đó! Hôm nay nhất định phải giáo huấn tên này một chút mới được! Móng vuốt mềm giơ lên chặn cổ Tô Dự, đôi mắt hổ phách ngập tràn lửa giận.

Thân thể An Hoằng Triệt chỉ là một con mèo nhỏ, mỗi vuốt là bự, cái đầu tròn tròn đầy lông mềm ngủ đến xù hết cả lên, hình tượng như vậy mà muốn ra vẻ lãnh khốc uy nghiêm, thật là một nan đề thiên cổ...

Ít nhất thì đương sự Tô Dự không hề có cảm giác 'áp lực của thượng giả' này nọ, nhịn cười nhìn tên nhóc xù lông, Tô Dự coi như hiểu mèo, biết nhóc này cảm thấy mình xâm phạm lãnh địa của nó nên chuẩn bị cào. Nhanh chóng vươn tay khỏi ổ chăn kéo quả cầu nhỏ vào lòng, đè lại tứ chi giãy dụa của nó, nhân cơ hội hôn đỉnh đầu xù lông một cái, "Được rồi, giường lớn như vậy ngươi ngủ có hết đâu, đại nhân đại lượng cho ta một ít đi."

Đôi môi mềm mại ẩm ướt sau khi tắm, chạm vào đỉnh đầu. An Hoằng Triệt trố mắt một lúc lâu, chậm rãi ngẩng đầu liền lộ ra một xíu da hồng nhạt. Nô tài chết tiệt, ấy, vậy, mà, dám, hôn, hôn y...

Tai nhỏ vàng kim cụp xuống, mảng da thưa lông kia đã ửng hồng, An Hoằng Triệt xoay người cọ cọ đầu lên nội sam sạch sẽ của Tô Dự, chết tiệt, dám làm ướt đầu y à, khiến y mất hết cả uy nghiêm, bộ dáng như vậy sao có thể ban bố chiếu thư? Hừ, hôm nay tạm buông tha ngươi, lần sau không gạt được ta đâu.

Tô Dự nhìn mèo nhỏ không tình nguyện cuộn thành một quả cầu tròn vo trong vòng tay mình, khẽ cười. Gió bấc ngoài cửa sổ vẫn đang gào thét, chăn mền ngày thường lạnh cóng giờ nhiều thêm một thân thể nho nhỏ mà đột nhiên khác thường.

Hội chùa không phải ngày nào cũng có, sinh ý phố ăn vặt thành tây cũng tốt hơn ngày thường vài phần. Bán mấy món ăn vặt thì tốt nhất là cố định một chỗ, bởi vậy Tô Dự cũng không đổi, mỗi ngày đúng giờ dọn hàng ngay chỗ cây đại thụ kia.

Tên mập muốn mua mèo nhỏ không xuất hiện nữa, Tô Dự cũng dần dần vứt chuyện ba lượng bạc kia ra sau đầu, tuy nhiên thân thể đích mẫu Triệu thị vẫn không khá lên khiến hắn phát sầu.

Làm một thời gian cũng có chút tiền, Tô Dự tới hiệu thuốc bắc mua mấy cân tham tu năm mươi năm, hầm chung với canh gà cho đích mẫu.

Nhân sâm năm mươi năm tốn cả trăm lượng bạc Tô Dự không mua nổi nhưng mấy cân tham tu thì vẫn có thể. Thân thể đích mẫu Triệu thị kì thật không quá tệ, theo Tô Dự thấy thì do không đủ dinh dưỡng mà thành. Cơm canh của cổ nhân đơn giản, nữ nhân ăn không đủ chất, cảm xúc dao động một chút là không thèm động cái này cái kia, mỗi ngày chỉ nằm tĩnh dưỡng thì không bệnh cũng đói thành bệnh mà thôi.

"Chao ôi, Tô lão bản gần đây kiếm được không ít a." Một thân ảnh cao lớn chặn đường Tô Dự, chắn bớt ánh sáng.

Tô Dự hơi nhíu mày ngẩng đầu, đó là một nam tử mập mạp, cái bụng căng tròn che đi ánh trăng trước viện. Người này thần sắc hồng hào, theo cổ nhân là có mệnh sang giàu. Cổ nhân cơm canh đạm bạc, sống ở đây mà có thể ăn đến thế này thì quả là có bản lĩnh, cả người đầy mỡ.

Mỡ nam tử này chính là đường huynh của Tô Dự, Tô Danh.

"Chút sinh ý qua ngày thôi, về sau còn phải dựa vào huynh trưởng." Tô Dự không định dây dưa, canh gà mà lạnh thì không tốt.

"Canh gà sao," Tô Danh không hề có ý tứ buông tha vươn đầu nhìn cái bát trong tay hắn, chỉ kém vùi đầu vào nếm thử mà thôi, "Mẫu thân ta hai ngày nay mệt mỏi, vừa lúc uống canh gà, vẫn là đường đệ nghĩ chu đáo, giao cho ta là được." Nói xong liền muốn đoạt bát canh trong tay Tô Dự.

Tuy thân hình Tô Dự cũng cao, nhưng so với kẻ cao to thô thiển như Tô Danh thì vẫn chịu thiệt, mắt thấy sắp bị đoạt, Tô Dự cắn răng nâng tay, Tô Danh quả nhiên giơ tay cướp, một chén canh nóng bỏng lập tức nghiêng đổ ra ngoài, úp hết trên đầu Tô đại thiếu gia.

"Trời ơi, nóng chết ta!" Tô Danh lập tức hoảng hốt lắc lắc đầu giơ tay phủi phủi.

"Đường huynh muốn uống thì cứ nói thẳng, uống vội như vậy cẩn thận bỏng." Tô Dự tỏ vẻ kinh ngạc, nói xong chậm rãi sửa sang vạt áo.

An Hoằng Triệt ngồi xổm trên cây lẳng lặng nhìn màn khôi hài này, chưa từng thấy qua cảnh vô lại trắng trợn nào như vậy, lập tức ngạc nhiên không biết tiểu ngư nô này sẽ làm thế nào.

"Ngươi dám đổ lên người ta!" trên mặt Tô Danh còn dính rau, canh gà sềnh sệt nhỏ tong tong trên trán trên tóc xuống, vạt áo trước ướt một mảng lớn, tức đỏ mặt vung quyền muốn đánh Tô Dự.

Tô Dự đã sớm đề phòng xoay người bỏ chạy. Giỡn hả, hắn là đầu bếp thôi mà, có phải võ lâm cao thủ đâu.

"..." An Hoằng Triệt sửng sốt một lúc lâu, còn tưởng tên này có biện pháp gì hay ho, mình đề cao hắn quá rồi. Dùng vuốt sau cào cào tai, tiểu miêu kim sắc đi dọc theo nhánh cây nhảy lên đầu tường, chớp mắt đã biến mất giữa mái ngói thanh chuyên sờn cũ.

Cũng may là nấu nguyên một nồi canh gà, đổ bát này còn bát khác. Tô Dự múc thêm một bát rồi bảo nha hoàn trong viện đích mẫu lại lấy, miễn cho bị chặn nữa.

Cơn phong ba nho nhỏ ở tiền viện Triệu thị đã nghe nói, kéo tay Tô Dự nhìn một lúc lâu sợ hắn bị bỏng, thấy không có việc gì mới cười lạnh, "Bọn xấu xa càng ngày càng hàm hồ, đừng có để chúng tác oai tác quái mãi."

"Mẫu thân, bây giờ nhi tử có thể kiếm tiền, nếu đại bá thừa tước thì người theo nhi tử ra ngoài ở riêng đi." Tô Dự lấy trong tay áo ra mấy khối bạc vụn đặt trên bàn, thời gian qua bán mực rất được, cơ bản mỗi ngày được tầm ba thùng, hắn lại đổi phần lớn tiền đồng thành bạc để trữ.

Triệu thị nhìn mấy khối bạc trên bàn, nắm trong tay ước lượng, chừng năm lượng, trầm ngâm một lúc rồi nói, "Thời gian này con đi bán những thứ đó, vẫn được sao?" Nàng biết Tô Dự ngày nào cũng ra ngoài dọn quán bán đồ ăn, không đoán được lại kiếm nhiều tiền như vậy.

« Mẫu thân nếm thử xem sao ? Nhi tử ra ngoài nướng thêm ít đồ. » Tô Dự cười cười đứng dậy ra ngoài, kì thực mực nướng rất được nhóm nữ tử yêu thích, ngày nào cũng có hạ nhân của nữ quyến nhà phú quý tới mua mực, một lần mua rất nhiều, là hắn sơ sót nên chưa để mẫu thân nếm thử.

Triệu thị không ngăn cản, cũng không từ chối bạc mà hắn đưa, chỉ chậm rãi uống một chén canh gà rồi phân phó Xuân Thảo lấy một cái tráp tới. Chờ Tô Dự nướng xong mấy xiên mực mang tới thì Triệu thị đang ngồi nghiêm chỉnh trên chủ vụ, trong tay cầm một quyển tập ố vàng.

Kim sắc tiểu miêu nhẹ nhàng nhảy qua đầu tường ở thành đông, chẳng mấy chốc đã tới Chiêu vương phủ.

Về lão Tứ thì ỉu xìu chuyện bể cá, tháng trước không biết trúng tà gì mà bể cá bị thủng một lỗ lớn, cả đống cá đều bị mèo hoang ăn sạch khiến gã tổn thất rất nặng, phỏng chừng nửa năm cũng chưa trở tay lại được, thấy mấy con mèo ở đầu tường thì không nhịn được oán thầm.

An Hoằng Triệt lắc đuôi nhảy vào vương phủ, quen thuộc vào chủ viện. Trong viện có chim hoa, thủy tạ, đình đài lầu các tu kiến đến là xa hoa, nam tử trẻ tuổi mặc thường phục màu lam nhạt thêu ngũ trảo trân long đang ngồi trong tiểu đình, trước mặt là một bàn rượu ngon thức ăn ngon. Người này chính là thân đệ của đương kim hoàng thượng – Chiêu vương.

« Vương gia, đây là sò điệp, ngài nếm thử. » Một nữ tử xinh đẹp đang ân cần gắp thức ăn cho vương gia, dùng một đôi đũa bạc tinh xảo tách thịt sò khỏi vỏ, nhón một chút tương đưa tới bên miệng nam tử.

« Vương gia, ăn cái này đi ạ, dùng tía tô cuốn cá nướng, là thiếp thân tự mình làm. » Một nữ tử thanh lệ khác không cam yếu thế, kẹp một miếng cá đưa tới.

« Ừm, ăn ngon... » Không biết là cái gì ngon, trực tiếp ăn cả hai, gương mặt hơi béo lập tức căng ra, vô ý nhấc mắt liền thấy được quả cầu vàng óng ảnh trên ngọn cây, lập tức bị nghẹn, « Khụ khụ khụ... »

« Vương gia, vương gia ! » Hai nữ tử luống cuống vội vàng vừa thuận khí vừa dâng nước.

Tiểu miêu kim sắc lạnh mắt nhìn hắn, đôi mắt hổ phách tràn đầy ghét bỏ.

«Được rồi được rồi ! » Chiêu vương không kiên nhẫn phất tay, « Lui ra hết cho bổn vương, vương chân vướng tay có để cho người khác ăn không hả ! »

Mọi người nhất thời không dám lên tiếng, cúi đầu nối đuôi nhau lui ra, trong sân không còn một bóng người.

An Hoằng Triệt nghênh ngang đi tới nhảy lên bàn đá, ngồi xổm ngay chính giữa, một bộ duy ngã độc tôn nhìn Chiêu vương ăn tới mép đầy tương.

Chiêu vương mi thanh mục tú rất tuấn lãng, chỉ có điều hơi béo, nhìn tròn vo thiếu đi vài phần uy nghiêm, lúc này đối mặt với tiểu miêu đại nhân lại chột dạ, chà xát tay nói, « Cái này...nhiều ngày nay có khỏe hay không ? »

Đêm sâu trăng sáng, Tô Dự ôm một cuốn tập ố vàng về sân viện, có chút chưa tỉnh táo lại.

Hôm nay Triệu thị ăn thử mực nướng của hắn thì trịnh trọng giao lại cuốn bí tịch gia truyền này. Tô Dự cũng từng nghĩ qua, Tô gia tốt xấu cũng là khai quốc công thần, sao có thể chết đói được, lúc hắn nhận cuốn sách cũ này thì trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.

Đây có thể là một quyển bí tịch binh pháp, đọc xong thuần thục có thể nhất thống thiên hạ, cũng có thể là một quyển nội công tâm pháp, tu luyện thành có thể thiên hạ vô địch, càng có thể là bản đồ kho báu tổ tiên lưu lại, bên trong ghi kĩ càng ba mươi sáu vị trí cất giấu của kho báu...

(đồ hoang tưởng XD)

Kìm lại tâm tình khó hiểu kích động, Tô Dự mở trang đầu tiên ra, ghi bốn chữ to, « Thực đơn Tô kí » ! Khóe miệng Tô Dự run rẩy cất đồ gia truyền lại, sau đó run rẩy nghe xong chuyện phát tài ngày xưa của Tô gia.

...Mơ mộng với hiện thực chung quy là khác nhau, nhưng không ngờ lại khác xa như vậy...

-Hết chương 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh