Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51 - TRA RÕ

Tô Dự lúc này mới phát hiện hương vị trong phòng không giống thường ngày, làm một đầu bếp nên khứu giác của hắn rất nhạy, vừa nghe đã biết không phải hương tùng mộc mọi ngày vẫn dùng. Thân thể mệt rã rời, Tô Dự ngáp một cái, hé mắt, lại muốn ngủ.

"Không cho ngủ!" An Hoằng Triệt nhìn ra Tô Dự bất thường, đi nhanh tới trước giường kéo Tô Dự nửa ngồi nửa nằm trong lòng mình, nắm cổ tay hắn xem xét.

Tô Dự chôn mặt bên hông Hoàng thượng, ngáp một cái. Vị của mặt trời nồng đậm khiến hắn thoải mái hơn nhiều, mùi hương khác thường trong mũi bị xua tan, không kìm được cọ cọ. Quần áo của Hoàng thượng hết sức mềm mại, không giống tơ lụa cũng không phải vải mềm, tựa như bện thành từ rất nhiều lông tơ nhỏ vậy, cọ cọ thật thoải mái.

"Ngươi làm gì đó?" An Hoằng Triệt bị cọ nhột, vươn tay đẩy đầu Tô Dự.

"Ưm..." Tô Dự cảm thấy hơi nóng, thân thể Hoàng thượng kì thực còn mang theo ấm áp của mặt trời, thế mà vùi đầu vào lại khiến hắn thấy mát mẻ không khỏi sinh vài phần lưu luyến, mắt nhìn chằm chằm lồng ngực rộng của Hoàng thượng mà nuốt nước miếng.

"Chết tiệt!" Hoàng đế bệ hạ cúi đầu nhìn vào mắt Tô Dự, đôi mắt hiền hòa vì ngái ngủ mà nổi lên một tầng hơi nước, ánh mắt ấy còn mang theo vài phẩn khát vọng khó tả, một tay nâng cằm Tô Dự kề sát vào mặt hắn một chút, nhíu mày nói, "Nhìn trẫm như vậy làm gì?"

Thanh âm mát lạnh như suối quanh quẩn bên tai đầy nhịp điệu, rất dễ nghe, hô hấp của Tô Dự đột ngột dồn dập lên, thân thể cũng có phản ứng, thầm nghĩ không xong rồi, đỏ mặt.

"Sao lại đỏ mặt?" An Hoằng Triệt nhướng mày nhìn hắn, không khỏi đắc ý, xuẩn nô này quả nhiên rất ngưỡng mộ y a.

"Ưm, hơi nóng." Tô dự chuyển mắt không dám nhìn, Hoàng thượng quả thực đẹp đến dụ người phạm tội mà, vẫn là phi lễ chớ nhìn không nên dọa tới người ta.

Nghe Tô Dự nói xong, Hoàng đế bệ hạ cũng nhận ra là có hơi nóng thật, nghĩ có lẽ do mới rồi chạy thẳng tới đây nên mới dùng ống tay áo quạt quạt, lộ ra da thịt dưới lớp y phục màu vàng sáng.

Tô Dự muốn dời lực chú ý của bản thân đi, liền chuyển sang cánh tay của Hoàng thượng, "Hoàng thượng, y phục này của người..." y phục này quả là kỳ lạ, bên trong màu vàng bên ngoài màu trắng hơi tương phản nha.

"Thế nào?" Mới rồi bị Tô Dự cọ loạn, Hoàng đế bệ hạ lần nữa nắm tay Tô Dự, ống tay áo mềm mại trượt xuống.

Tô Dự đưa tay sờ sờ, xúc cảm thật mịn, "Cái này sờ thích thật đấy."

"Cả thiên hạ này chỉ có một thôi," An Hoằng Triệt tùy ý buông một câu, chợt nhíu mày, sau đó sờ tay Tô Dự rồi sờ lên cổ hắn, "Sao ngươi lại nóng như vậy?"

"Ưm..." Tô Dự rên lên, rụt cổ lại, hô hấp vì Hoàng thượng chạm vào mà dồn dập hơn.

"Hửm?" Thanh âm ẩn nhẫn kia khiến Hoàng đế bệ hạ động lòng, nhìn tư thế không được tự nhiên của Tô Dự liền hiểu rõ, quỳ một gối xuống bên giường chống tay giam Tô Dự trong vòng tay mình, "Xuẩn nô, không phải ngươi phát-tình với trẫm đó chứ?"

"Sao, sao có thể..." Tô Dự thiếu chút nữa sặc nước bọt, Hoàng thượng dùng từ cũng quá trực tiếp đi!

"Hừ hừ." Hoàng đế bệ hạ cười lạnh, đưa tay hất chăn của Tô Dự ra.

Tô Dự kinh hô, bắt lấy góc chăn dùng sức kéo trở về. An Hoằng Triệt linh hoạt túm lấy cổ tay hắn, một tay vói vào trong chăn.

Tô Dự lập tức cuộn tròn người liều mạng kéo chăn lại, Hoàng đế bệ hạ tất nhiên không để hắn làm được, lật mạnh chăn một cái, chăn gấm rộng nháy mắt đã bị kéo ra để lại một góc chăn bé tí trong tay Tô Dự đáng thương.

"..." Tô Dự ngây dại, ngẩn người bấm góc chăn.

An Hoằng Triệt đưa mắt tới giữa hai chân hắn, cười đắc ý, "Đã biết ngươi vô cùng vô cùng thích trẫm rồi còn không thừa nhận."

Tô Dự kịp phản ứng, cả người xoạch một cái đỏ ửng, đầu đầy hơi nước nhìn Hoàng thượng đang lưu manh, đột nhiên can đảm lên vươn tay sờ Hoàng thượng, "Còn nói ta, Hoàng thượng người không phải cũng vậy sao!"

Hoàng đế bệ hạ cứng người một chút, bắt được cái tay đang sờ loạn của Tô Dự kéo mạnh, đặt hai tay hắn trên đỉnh đầu còn bản thân y thì áp xuống, giam người hắn lại, "Chết tiệt, ngươi quá là vô pháp vô thiên rồi, trẫm phải dạy dỗ ngươi cho đàng hoàng mới được."

"Rầm!" Đúng lúc này cửa tẩm điện đột ngột bị đá văng, vài thị vệ đột nhiên xông vào, không thèm nhìn mà hô lớn, "Lớn mật, các ngươi dám dâm-loạn hậu cung..."

Lời kịch nói được một nửa thì im bặt, thị vệ đầu lĩnh y như gặp quỷ, cái tay đang chỉ về phía trước bắt đầu mất tự chủ mà run rẩy.

Chỉ thấy trướng mạn trên giường lớn hỗn độn, chăn thì ném tùy ý xuống đất, Hoàng đế bệ hạ mặc y sam mỏng đặt Hiền phi dưới thân, mà Hiền phi thì hai má ửng đỏ đang giãy dụa.

Dương công công cùng thái giám Dạ Tiêu cung chậm hơn nửa bước chạy theo vào, cũng cứng ngắc theo.

Tình cảnh có chút xấu hổ.

"Vô liêm sỉ, còn dám nhìn!" An Hoằng Triệt nhanh tay phủ chăn bọc kín Tô Dự từ đầu đến chân.

Tô Dự xấu hổ muốn chết, thuận theo Hoàng thượng vùi cả người vào chăn giả đà điểu.

"Hoàng thượng thứ tội!" Mấy người giờ mới kịp phản ứng quỳ rạp trên mặt đất, liên tục dập đầu nhận tội, chỉ hận không thể chôn đầu xuống đất luôn cho xong.

Hoàng đế bệ hạ cười lạnh, tình hình này còn có thể không đoán ra sao, liếc Tô Dự đang trùm kín chăn một cái rồi từ tốn bước tới trước mặt mọi người, "Trẫm là lần đâu nghe nói tới sủng hạnh phi tần cũng coi như dâm-loạn hậu cung đây!"

Thanh âm lạnh như băng không mang theo chút độ ấm, tràn đầy sát khí.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, mấy người kia nói có thích khách vào trong viện, không thèm nói lý đã xông vào." Dương công công sợ tới hồn phi phách tán, nhanh chóng bẩm báo chừa mình ra, lúc này cũng không để ý vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện tại Dạ Tiêu cung, rõ ràng hắn vẫn canh ngoài cửa, có thấy bóng người nào đâu.

"Cửa điện không phải có cài then sao?" Tô Dự thò đầu ra nhìn cửa điện, trước khi đi ngủ hắn đã cố ý dặn Dạ Diên đóng kín cửa, như vậy ngủ mới yên giấc được.

An Hoằng Triệt nheo mắt chắp tay sau lưng, "Truyền Ngự lâm quân, phong tỏa Dạ Tiêu cung, một người cũng không thả!"

Ngự lâm quân mặc giáp phục rất nhanh đã vây quanh Dạ Tiêu cung, không khí bên trong hoàng cung thoáng chốc cũng khẩn trương lên, Thái y được triệu đến bắt mạch cho Hiền phi, tất cả cung nữ thái giám của Dạ Tiêu cung đều bị tập trung ở tiền thính, trong tẩm cung chỉ còn Thái y và Hoàng thượng, những người khác đều không cho phép vào.

"Nương nương, xảy ra chuyện lỡn!" Ngọc Lan nghiêng ngả chạy vào, "Ngự lâm quân bao vây Dạ Tiêu cung rồi."

"A?" Lộ Quý phi ngồi dậy, trong mắt tràn ngập vui sướng, "Còn kinh động cả Ngự lâm quân sao?" Vốn tưởng để thị vệ làm ầm ĩ một chút kinh động Hoàng thượng là được rồi, không ngờ đến Ngự lâm quân cũng ra mặt, xem ra Hoàng thượng tức giận lắm đây.

"Hoàng thượng rất tức giận ạ!" Ngọc Lan mặt cắt không còn giọt máu, "Mấy thị vệ kia đã bị phạt trượng chết tại chỗ a!"

"Ngươi nói cái gì?" Lộ Quý phi đứng phắt dậy, vì sao lại trượng chết thị vệ chứ, đây là người có công, tình hình này sao lại không giống với nàng đã lường trước?

Ngự lâm quân phong tỏa Dạ Tiêu cung tất nhiên cũng ngăn tin tức, người của Lộ Quý phi hỏi thăm thế nào cũng không được, một canh giờ sau sự tình đã tra ra gần hết.

Hoàng đế bệ hạ như sấm rền gió cuống xử lý đám thị vệ dám can đảm nhìn loạn Hiền phi, sau đó cho người dẫn theo Dạ Diên cùng trầm hương ném tới Từ An cung.

"Khởi bẩm Thái hậu, trầm hương này có tính gây mê, còn có thể khiến nam tử động tình." Thái y run rẩy bẩm báo.

"Hừ, thật sự là độc kế!" Thái hậu nhìn hộp gỗ tử đàn, sắc mặt lạnh như băng, "Dưới mắt ai gia còn dám làm ra loại chuyện này, quả thật can đảm!"

"Dạ Tiêu cung hiện giờ không ổn, trẫm chuẩn bị để Hiền phi đến Bắc Cực cung." Hoàng đế bệ hạ nhìn Thái hậu phát hỏa xong mới chậm rãi nói.

"Nào thể để phi tần ở tẩm cung Hoàng đế?" Thái hậu nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn Hoàng thượng, "Hôm nay ai gia phải điều tra rõ sự tình, nhất định sẽ không để Hiền phi ở nơi nguy hiểm."

"Việc hậu cung mẫu hậu làm chủ là được, trẫm chỉ cần Hiền phi là đủ." An Hoằng Triệt đứng dậy, kéo Tô Dự đang mờ mịt ra khỏi Từ An cung.

Cung nữ thái giám trong Từ An cung đồng loạt cúi đầu không dám nhiều lời, mẫu tử vì một yêu phi mà khắc khẩu.

Thái hậu xoa xoa thái dương, nặng nề thở dài, "Một đứa hai đứa đều không bớt lo được."

"Thái hậu bớt giận, tính tình Hoàng thượng người cũng biết mà," Lâm cô cô nhanh chóng khuyên giải, "Việc cấp bách là tra cho rõ chuyện trầm hương."

Thái hậu gật gật đầu, hạ vài ý chỉ.

Có người mưu đồ hãm hại Hiền phi, còn cấu kết với thị vệ đại nội phạm thượng tác loạn, tội mưu nghịch. Trừ bỏ người bị hại là Tô Dự, các phi tần còn lại đều bị triệu đến Từ An cung, Lộ Quý phi bất an trong lòng, vài phi tần có liên lụy cũng hoảng sợ.

Hết thảy nguyên nhân đều từ một hộp trầm hương, Sầm tài tử thấy hộp gỗ tử đàn kia thì mơ hồ, "Thái hậu, trầm hương nhà thần thiếp đưa tới, tuyệt đối sẽ không có độc!"

"Nói như vậy việc này liên quan tới Trường Xuân hầu phủ sao?" Đức phi bỏ đá xuống giếng.

"Ngươi nói bậy!" Sầm tài tử phản bác.

Chân tướng rất đơn giản, manh mối bị cắt đứt khi Sầm tài tử giao trầm hương cho tiểu thái giám, tiểu thái giám đó đã nhảy giếng tự vẫn, chết không đối chứng.

"Trầm hương không chỉ có ở phủ Trường Xuân hầu, trong cung người có trầm hương không phải là ít." Ngay lúc nguy cấp đầu óc không mấy nhanh nhạy của Sầm tiểu thư đột nhiên dùng tốt.

Nhóm phi tần còn lại lập tức khẩn trương, loại trầm hương này cũng không hiếm, muốn tra xuất xứ quả không dễ gì. Lộ Quý phi tự trấn an, người bình thường sao có thể phân biệt trầm hương khác nhau thế nào chứ.

"Khởi bẩm Thái hậu, Chiêu vương cầu kiến." Đúng lúc này Chiêu vương điện hạ được triệu kiến vào điện.

Các phi tần xôn xao tránh ra sau bình phong, Thái hậu tươi cười tiếp đón Chiêu vương điện hạ, "Vương gia chính là cao thủ nhận hương, việc trầm hương này ai gia nhất định phải tra ra manh mối trong hôm nay!"

Mình khi nào thì thành cao thủ nhận hương vậy? Chiêu vương điện hạ chả rõ đầu đuôi gì cả, lúc nhìn thấy các cung nữ bày ra hòm hương liệu thì mới hiểu mẫu hậu nhà mình gọi tới làm gì, mặt mặp lập tức nhăn nhó.

Hết chương 51

Tiểu kịch trường: <<Mama cũng không đáng tin>>

Đệ đệ: Mama, gọi con tới làm gì vậy?

Thái hậu: Không có gì đâu, trời rét quá thiếu cái lò sưởi tay (vươn tay ôm lấy)

Đệ đệ: QAQ

Đệ đệ: Mama, lại gọi con tới làm gì vậy?

Thái hậu: Thái phi đưa tới hộp hương liệu, đến ngửi thử xem có xạ hương không.

Đệ đệ: Ặc chú, có xạ hương.

Thái hậu: Hừ, dám tính kế ai gia.

Đệ đệ: Mẫu hậu, phụ hoàng cũng đã đi rồi, người còn lo chuyện không sinh con được sao?

Thái hậu: Đúng nha, đến đây nào, lại ủ tay cho mẫu hậu.

Đệ đệ: QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh