Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62 - NGHIỆM CHỨNG

Hả hả hả! Dường như có dòng điện đánh thẳng từ đầu tới chân, Tô Dự mở bừng mắt, ngơ ngác duy trì tư thế môi chạm môi với Hoàng đế bệ hạ, một lúc lâu mới tỉnh lại.

Mới rồi, hắn vô cùng rõ ràng nghe thấy giọng Hoàng thượng, hệt như lúc mới kết huyết khế, loại thanh âm truyền đến từ sâu trong tiềm thức này tuyệt đối không thể là ảo giác.

Để kiểm chứng phỏng đoán này, Tô Dự khẽ gọi trong lòng, "Hoàng thượng, Hoàng thượng?"

"Ồn!" Thanh âm mát lạnh kia lại hiện lên trong đầu. Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mày hơi mở mắt ra, sau đó ngủ tiếp, nhưng đôi môi hai người lại không hề tách ra.

Tô Dự chậm rãi duỗi thẳng người, cả người vẫn còn trong trạng thái ngây ra vì khiếp sợ. Không ngờ huyết khế này còn có công dụng như vậy, lúc hôn còn có thể đọc được suy nghĩ của nhau, như thế thì thôi đi, cái hắn để ý là câu nói vừa nãy của Hoàng thượng.

Không cho gọi trẫm là Tương nhi...

Gọi trẫm là Tương nhi...

Trẫm... Tương nhi...

Những chi tiết thường nhật vẫn bị Tô Dự bỏ qua kia giờ như lũ tràn bờ, ào vào trong đầu.

Hoàng thượng lúc trước xuất hiện tại Tô gia một cách kì lạ, lại còn say giấc trên giường hắn. Hoàng thượng cứ mỗi nửa đêm sẽ tỉnh, còn muốn hắn chơi nháo cùng. Hoàng thượng lăn trong đám cỏ đuôi cún chơi không biết mệt...

Trừ bản thân Hoàng thượng ra, tất cả những chuyện bất hợp lý trước đây lại thoáng hiện lên.

Vì một con mèo mà Lôi Phong sống Chiêu Vương điện hạ không tiếc gì trợ giúp hắn, Viên tiên sinh vốn nghe lệnh Hoàng thượng lại ngay từ đầu giúp hắn sự vụ Tiên Mãn Đường...

Trong Bắc Cực cung chỗ nào cũng treo dây tơ lụa, đa số đều chỉ để cho đẹp, trường bào trắng tuyết của Hoàng thượng sờ vào thật thích, mà cho tới giờ hắn chưa từng thấy qua trong tủ quần áo ở Bắc Cực cung...

Quan trọng nhất, hắn tiến cung lâu như vậy, chưa từng thấy qua Hoàng thượng và Tương nhi cùng nhau xuất hiện!

"Ưm..." Hoàng thượng vô thức cọ cọ hai má trên người Tô Dự, dường như thấy thích liền nghiêng đầu cọ tiếp, sau đó duy trì tư thế cong cổ đó tiếp tục ngủ.

Tô Dự lặng im nhìn động tác của Hoàng thượng, trong lòng to gan suy đoán, nghĩ xong cả người đều cảm thấy không ổn rồi.

Viên tiên sinh xuất cung liền đến gặp đại bá của Tô Dự.

Tô Hiếu Chương vì lo lắng chuyện hài tử mà đi theo Viên tiên sinh cả đoạn đường, bị thị vệ ngăn ngoài cửa vẫn ngồi xổm chờ ở một góc. Lúc trước vì chuyện gia sản và tuyển phi, Tô Hiếu Chương căn bản đã trở mặt với chất tử này, vạn vạn không ngờ tới Tô Dự sẽ được chọn tiến cung.

Tô Dự được sủng ái trong cung cũng không phải chuyện người Tô gia rõ ràng lắm, chỉ là lúc còn chưa tách ra vẫn tôn trọng vài phần với nhà ông. Tô Hiếu Chương dần dần ngộ ra có thể tranh thủ chút ít, bên ngoài thổi phồng mình ân trọng như núi thế nào, nhi tử Tô Danh liền rêu rao bản thân thân cận với Hiền phi ra sao, vậy mà lừa được không ít hồ bằng cẩu hữu.

Tính tình Tô Danh vốn chẳng tốt lành gì, bị một đám bạn nịnh nọt lường gạt liền nhìn hết ra đông tây nam bắc, thời gian qua cũng gây không ít họa, nếu không phải vì quan hệ với Tô Dự thì đã sớm bị tóm vào đại lao. Nhưng chuyện lần này không nhỏ, rất nhiều người thấy rõ Tô Danh hại chết người nọ, phủ doãn đế đô có muốn nhắm một mắt mở một mắt cũng khó, lúc này Tô Hiếu Chương mới hoảng hốt cầu tới Viên tiên sinh.

"Tiên sinh, nương nương nói thế nào?" Đại bá cười tủm tỉm hỏi.

Viên tiên sinh nhìn Tô Hiếu Chương tươi cười mà muốn rụng da gà, thầm nghĩ người này da mặt thật dày, "Nương nương nói thân là một nội thần, người không quản được việc này, ngươi vẫn nên nghĩ cách khác đi thì hơn."

"Đường huynh đã sắp bị xử chém tới nơi mà hắn còn chẳng màng như vậy sao!" Tô Hiếu Chương lập tức nổi trận lôi đình, ngay cả khi trước kia có hiềm khích, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là người một nhà, không phải nên có đại nạn giúp đỡ lẫn nhau sao?

"Tô lão gia, ăn nói cẩn thận!" Viên tiên sinh trỏ sang thị vệ chung quanh, nhắc nhở.

Tô Hiếu Chương nhìn nhìn bốn phía, mỗi một thị vệ trước cung môn đều cầm đao kích trong tay, vẻ mặt túc mục.

"Chúng ta đứng trước cửa cung nói chuyện, chắc chắn nửa chữ cũng không lọt khỏi tai Hoàng thượng." Viên tiên sinh vuốt râu mép, vừa lòng nhìn Tô Hiếu Chương biến sắc.

Đại bá nghe vậy không khỏi rụt cổ ngậm miệng, Viên tiên sinh thỏa mãn bước đi.

"Hắn thật sự nói như vậy?" Trở lại Tô gia, đại bá mẫu lập tức hỏi tin tức từ trượng phu, nghe nói Tô Dự không muốn quản liền hét ầm lên, "Tên vong ân phụ nghĩa này, có phải trông đường huynh hắn nhanh chết một chút có phải không?"

"Ngươi nhỏ giọng đi!" Tô Hiếu Chương lập tức quát ngưng lại.

"Dựa vào cái gì mà bảo ta nhỏ giọng! Con của ta, đứa con số khổ của ta!" Đại bá mẫu gào khóc về phía sân viện của đích mẫu Triệu thị, đôi mắt tam giác ti hí như sét đánh trời quang, tràn đầy vẻ tính kế.

Không quản chuyện ầm ĩ của Tô gia nữa, Tô Dự để Viên tiên sinh đi xong cũng không muốn nhúng tay vào, hắn hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Vì muốn nghiệm chứng suy đoán của bản thân, Tô Dự bắt đầu quan sát hành vi cử chỉ lời nói của Hoàng thượng, càng xem càng thấy khả nghi.

Hai người nằm chơi nháo ở nhuyễn điếm trong Bắc Cực cung, Tô Dự kéo ti thao rũ xuống đến trước mặt, vung qua vung lại, bàn tay trắng nõn của Hoàng đế bệ hạ lập tức đưa qua bắt lấy ti thao đong đưa. Rồi sau đó trong sự kinh ngạc của Tô Dự y hừ lạnh một tiếng, "Làm trẫm chóng mặt."

Lúc Hoàng thượng ngủ lại không hề phòng bị gì, ngủ đến chân tay mềm nhũn ra, Tô Dự không ngủ mà ghé vào gối đầu, nhẹ nhàng thổi thổi hai bên má Hoàng thượng.

Đây là trò hắn vẫn hay đùa lúc Tương nhi ngủ, thừa dịp cục lông nhỏ ngủ sẽ thổi ria mép, nó sẽ giơ vuốt nhỏ đuổi hắn đi hoặc là trực tiếp che mặt, sau đó chống chân lên ngực hắn duỗi người ra. Nhưng mà mèo nhỏ quá, hơn nữa lông mềm mềm trơn trơn, bình thường sẽ tự đẩy người mình ra sau, sờ không thấy Tô Dự sẽ mơ màng cọ trở về.

Hơi lạnh quấy rầy giấc nồng của Hoàng đế bệ hạ, ngáp một cái, rụt người sau đó chậm rãi vươn tay, đặt trên ngực Tô Dự....đẩy hắn ra ngoài!

Tô Dự mắt mở to nhìn Hoàng đế bệ hạ đẩy hắn sát vào vách tường, sau đó thân thể cũng cọ lại đây ép lấy hắn, khóc không ra nước mắt a. Sao hắn có thể quên chứ, sức người với sức mèo khác nhau thật xa a a!

Rồi sau đó vài ngày đi tháp An Quốc làm cá, Tô Dự lần thứ hai gặp được mèo nhỏ vàng kim, nói cho nó một bí mật.

"Tương nhi, ta làm cho ngươi một loại bánh tôm rất đặt biệt, đến Hoàng thượng cũng chưa từng ăn qua đó." Tô Dự một bên nướng cá, một bên gãi ngứa cho mèo nhỏ đang nằm ngửa trên đùi mình.

Mèo nhỏ hơi nheo mắt, xuẩn nô, lại dám dối gạt trẫm hả?

"Ngay tại tầng thứ ba của bảo các trong chính điện Bắc Cực cung, bên trong cái bình thứ tư bên trái..." Tô Dự cúi người, không quản tiểu miêu có nghe hiểu hay không, thần bí kề sát vào tai mèo nói, "Tự mình đi lấy ăn nha."

Buổi chiều, lúc Tô Dự trở lại Bắc Cực cung thì Hoàng thượng cũng đã trở về, đang nằm trên đệm mềm gảy tua cờ, trọng miệng đang nhai gì đó.

"Đang ăn gì vậy?" Tô Dự nhìn y.

"Hừ." An Hoằng Triệt không buồn để ý tới hắn. Xuẩn nô này, rõ ràng có đồ ăn ngon như vậy mà dám không hiến cho trẫm, lại để cho một con mèo ngốc!

Tô Dự gãi gãi đầu, do dự một lúc mới chậm rãi tiến lại, rồi chớp nhoáng liếm một cái lên môi Hoàng đế bệ hạ. Vị tôm cùng bột tỏi quyện vào nhau, vị cay của ớt cũng xen lẫn trong đó, đúng là vị của tôm thanh từ hắn làm!

"Ngươi, ngươi làm cái gì đấy!" Hoàng đế bị động tác đột ngột của Tô Dự làm giật mình, ngồi bật dậy.

Tô Dự mở to mắt nói không nên lời. Tuy đã sớm đoán trước, nhưng lúc sự thật bày ra trước mắt thì hắn vẫn cảm thấy...cả người đều không ổn!

Không có được câu trả lời của Tô Dự, An Hoằng Triệt hừ một tiếng, xuẩn nô thích trẫm như vậy, cho hắn liếm một chút cũng, cũng không có gì ghê gớm, sau đó đỏ tai đứng dậy, "Trẫm muốn tắm rửa."

Tô Dự ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng đang đưa lưng về phía mình, thực tự nhiên mà gọi, "Tương nhi."

"Hửm?" Hoàng đế bệ hạ theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, sau đó, cứng ngắc.

Hết chương 62

Tiểu kịch trường:

Cá nhỏ: Ta gọi ngươi ba tiếng, ngươi có dám đáp không?

Mều công: Có gì không dám?

Cá nhỏ: Hoàng thượng

Mều công: Meo =ω=

Cá nhỏ : Hoằng Triệt

Mều công : Meo ~ ω ~

Cá nhỏ : Tương nhi à

Mều công : Meo...Méo ? (⊙ω⊙)! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh