Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66 - TRẠCH TỬ

Dùng xong điểm tâm, Tô Dự lại bị Hoàng thượng tha đi Ngự thư phòng làm gối tựa.

Hiển nhiên Tô Dự hiến thân làm gối cũng không có gì không hài lòng, bên cạnh bày một mâm hoa quả, một bên đọc 'Giang sơn thư họa' một bên đút trái cây cho Hoàng thượng.

Sự thật chứng minh, một quyển 'Giang sơn thư họa' vốn có thể đọc xong trong ba ngày, nhưng mà đọc xong cũng quên gần hết, chủ yếu là ảnh nhiều chữ ít, có mấy con cá còn nhìn từa tựa nhau. Cho nên Tô Dự rảnh rỗi sẽ đem ra ôn lại một chút, che chữ đoán hình, xem cá này tên gì, đặc điểm, công dụng, rồi mới xem 'Tâm pháp làm cá' về loại cá này.

"Doanh ngư, thân cá cánh chim, giọng thanh như uyên ương, gặp loại cá này là nạn lũ lụt sắp đến..." Tô Dự nhìn diện mạo doanh ngư, hai cánh được vẽ thật dài, không biết cái cánh này vị như cánh gà hay là vị cá nữa.

(Thực ra trong Nam Hoa Kinh cũng có một loại cá lớn, thân cá cánh chim, sống ở biển Bắc, gọi là cá Côn. Cá Côn và chim Bằng trong Nam Hoa Kinh được sử dụng để ví với sự thảnh thơi tự tại mà con người nên hướng tới, đó là sự siêu thoát ra ngoài thế vật, theo lý thiên nhiên.)

"Không ăn." Hoàng thượng tránh tay Tô Dự, không chịu ăn hoa quả đã cắt miếng nhỏ.

"Ăn thêm đi mà, ngươi chỉ mới ăn hai miếng." Tô Dự ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày. Trước đây chỉ biết Hoàng thượng kiêng ăn, thích hải sản, lúc đó không để ý, hiện tại ngẫm lại thời gian qua Hoàng thượng chưa từng chạm tới hoa quả, đến rau xanh cũng ăn rất ít.

"Không ăn." An Hoằng Triệt mím môi kiêng quyết không ăn, toàn mấy thứ chua chua có gì mà ngon chứ.

Biết mèo đều kiêng ăn, Hoàng đế bệ hạ cũng là một con mèo, không ăn hoa quả cũng được đi, nhưng y còn là một con người, dù sao cũng phải cân bằng dinh dưỡng mới được. Tô Dự hết cách, cầm bánh cá nhỏ đút cho y, cái này thì ăn ngon, sau đó thừa dịp Hoàng thượng quay đầu đi phê tấu chương, lại đút cho hắn một miếng trái cây.

Hoàng thượng vẫn nghĩ là bánh cá, liền há mồm ăn, vừa đến miệng đã nhíu mày, quay đầu trừng Tô Dự.

"Được rồi được rồi, đây là miếng cuối cùng, không ăn nữa." Tô Dự ăn hết mấy miếng còn lại, giơ cái đĩa trống trơn cho Hoàng thượng xem.

Lúc này An Hoằng Triệt mới hừ một tiếng, gương mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ không hề mất đi khí phách, biểu tình này khiến hắn có vẽ hơi uy nghiêm, nhưng nếu đổi thành một cái mặt mèo xù lông thì lại thật đáng yêu nha. Nhịn không được ghé qua ôm lấy eo Hoàng thương.

"Lại sao nữa?" Hoàng đế bệ hạ vẫn bất động mặc hắn ôm, bút son trong tay không ngừng, hai vành tai ấy vậy mà đỏ rần, xuẩn nô dính người như vậy thật là đau đầu mà.

"Hoàng thượng, ngươi có thể biến ra cái đuôi lúc còn hình người không?" Tô Dự đã khôi phục lại khỏi trạng thái tay mềm chân nhuyễn, nhìn người trước mặt, nhiệt huyết sôi trào bắt đầu động tay động chân.

"Trẫm sao có thể hành động ngu xuẩn như vậy!" An Hoằng Triệt liếc hắn, tiếp tục phê tấu chương.

"Vậy là có thể hả?" Mắt Tô Dự sáng rỡ, chỉ là hắn tự nghĩ bậy một chút, ai ngờ có thiệt, "Vậy...".

"Mơ đi." Còn chưa đợi Tô Dự nói thành lời, Hoàng đế bệ hạ đã lạnh lùng cự tuyệt ý nghĩ không an phận này.

Tô Dự vẫn chưa bỏ ý định, "Buổi trưa ta sẽ làm đồ ăn ngon, ngươi biến một chút cho ta xem nha?".

"Không biến ngươi cũng phải làm." Hoàng thượng kéo Tô Dự đang dán dính trên người mình xuống, bước đến long ỷ lớn trong góc phòng, Tô Dự vẫn níu cánh tay Hoàng thượng không chịu thả.

Hai người đang kéo tới kéo lui thì Uông công công vào bẩm, nói Viên tiên sinh tiến cung cầu kiến.

"Viên tiên sinh nói có chuyện gấp cần báo ạ." Uông công công mắt nhìn mũi mũi nhìn tim giả vờ như hoàn toàn không thấy Hoàng thượng đang áp Hiền phi trên long ỷ, Hiền phi thì giãy dụa như có lệ trong lòng ngài.

Tô Dự nhìn Hoàng đế bệ hạ.

"Đừng có trễ ngọ thiện của trẫm là được." Hoàng đế bệ hạ phất tay thả người.

"Vâng." Tô Dự đứng dậy chỉnh lại vạt áo, nhất chân ra khỏi Ngự thư phòng đi Vãn Xuân điện tìm Viên tiên sinh.

Hiền phi đi rồi, Uông công công tất nhiên lưu lại hầu hạ đèn sách.

Trong Ngự thư phong lập tức yên tĩnh lại, một lúc lâu sau Hoàng thượng mới đột ngột mở miệng, "Uông Phúc Hải, chuyện nam tử hầu hạ có phải rất đau hay không?"

Bàn tay đang mài mực của Uông công công run một cái, nhanh chóng hỏi, "Hoàng thượng làm Hiền phi đau rồi sao ạ?"

Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mi, Uông công công cũng ý thức được mình hỏi thừa rồi, nếu hôm qua Hoàng thượng quả thực làm đau Hiền phi, Hiền phi sẽ không vui vẻ như vậy.

"Hắn sợ." An Hoằng Triệt buông bút son trong tay, đôi môi mỏng mím lại. Hôm qua lúc nhìn thấy cảnh tượng trong suy nghĩ của Tô Dự, y cũng hiểu giữa nam tử với nhau, thân mật chính là như vậy như vậy, nhưng lúc định làm thật thì hai chân Tô Dự vô thức phát run.

"Không, không được, sẽ đau chết mất." Tô Dự hoảng sợ ngăn lại thế công của y, nói gì cũng không chịu cho y làm hết.

Cũng không phải Tô Dự nói xàm, ai mà nhìn thấy cái đó đó chuẩn bị làm của Hoàng đế bệ hạ cũng phải sợ đến phát run mất thôi.

"Cái này..." Uông công công không biết nên nói như thế nào, ông nghĩ Hoàng thượng cũng hiểu rồi, "Bắc Cực cung có một số sách họa, Hoàng thượng đã nhìn qua chưa ạ?"

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy thì mày nhăn tít.

Uông công công lúc này mới thấy không đúng, vội vàng tới Bắc Cực cung mang sách tới.

Đó là một bộ sách dùng tơ vàng đóng gáy, chính là loại sách mà đời đời đế vương sau khi trưởng thành đều xem. Bên trong có hai bản, một quyển là 'Xuân', một quyển là 'Dương'.

Uông công công lấy ra bản 'Dương, trịnh trọng đặt trước mặt Hoàng thượng, "Là lão nô thất trách không dâng cho Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng cập quan là nên xem rồi."

An Hoằng Triệt nhìn thoáng qua mặt bìa, "Trẫm xem qua rồi."

Uông công công hiển nhiên không tin được, đưa tay giúp lật trang.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu nhìn Uông công công, Uông công công vội đỡ đôi mắt sắp lọt tròng của mình, khóe miệng giần giật.

Sách này được làm thật tinh xảo, văn hay tranh đẹp, vô cùng tường tận, chẳng qua...mỗi một trang, đều, đầy, dấu, chân, mèo!

Một quyển sách đang tinh tươm bị một đống dấu chân mèo in loạn, căn bản nhìn chẳng ra viết gì, Hoàng đế bệ hạ nhìn được mới lạ đó. Uông công công vội vàng mở quyển kia ra xem, quả nhiên cũng đầy 'độc thủ' như vậy, "Hoàng thượng..."

"Sách này trước giờ đã vậy rồi.". Hoàng đế bệ hạ vô tội đáp, sách này trước đây tiên đế cất đi, Uông công công cũng có nhắc y sau khi cập quan thì nên xem, hắn liền lấy ra, ngắm nghía một lúc lâu cũng xác định mấy dấu chân này chả phải di chiếu của phụ hoàng liền ném qua một bên, dù sao trong Bắc Cực cung có một đống sách y tình trạng.

Uông công công yên lặng thả lại di bút của tiên đế vào hòm, rốt cuộc hiểu được, là tiên hoàng phá a~

Viên tiên sinh báo cho Tô Dự vài tinh tức, chi nhánh mới của Tiên Mãn Đường đã được chuẩn bị hòm hòm, còn chờ đầu bếp mới đến học cho giỏi tay nghề từ Trương Thành Vương Phong nữa là có thể khai trương, nô bộc trong thôn trang cũng đã chuẩn bị tốt, cây ớt lên rất tốt.

"Tiên sinh nói chuyện gấp là gì vậy?" Tô Dự gật gật đầu, những chuyện này là tin tốt, Viên tiên sinh rất có năng lực, hắn không cần phải quan tâm nhiều.

"Tô gia xảy ra chuyện." Viên tiên sinh thở dài, nói lại chuyện Triệu thị phó thác cho Tô Dự.

"Mẫu thân muốn ta trở về một chuyến?" Tô Dự nhíu mày, từ lúc tiến cung tới giờ hắn chưa từng quay về Tô gia, nhưng mỗi tháng đều đem tiền lãi Tiên Mãn Đường thu được gửi cho đích mẫu, có chuyện gì Viên tiên sinh cũng thu xếp thay, Triệu thị là người khôn khéo, có người giúp đỡ cũng tốt, hốt nhiên muốn hắn trở về, hẳn là đã gặp đại sự không tự giải quyết được.

"Vẫn là chuyện Tô Danh." Đối với chuyện nhà người khác, Viên tiên sinh không tiện hỏi nhiều, nghe ý tứ Triệu thì thì hình như Tô Hiếu Chương muốn cứu nhi tử, muốn bán tổ trạch Tô gia cùng của cải để lấy tiền mặt.

"Nhọc hắn nghĩ ra rồi!" Tô Dự tức giận muốn nghiến răng, Tô gia còn lại chút gia nghiệp như vậy cũng muốn bán, chẳng lẽ muốn già trẻ trong nhà ăn ngủ đầu đường? Tô Hiếu Chương làm vậy chính là bức Triệu thị, muốn lần này áp chế Tô Dự ép hắn cứu Tô Danh ra.

"Việc này người vẫn nên đi một chuyến, ngoại nhân như ta không tiện xử lý." Viên tiên sinh cũng hết cách, việc này là việc nhà, huống hồ nói thế nào thì Triệu thị cũng là đích mẫu của Tô Dự, ngoại nhân không tiên an bài.

"Ngươi muốn về Tô gia?" Hoàng thượng đang ăn một con tôm nướng, ngẩng đầu nhìn Tô Dự, "Trẫm đi theo."

"Hoàng thượng cũng đi?" Tô Dự sửng sốt, hắn vốn chỉ muốn mượn Hoàng thượng vài người để có chỗ dựa mà thôi, tranh chấp với người như đại bá, để Hoàng thượng đến há chẳng phải chuyện bé xé ra to?

An Hoằng Triệt hừ hừ, tiếp tục ăn cơm, trực tiếp thành chuyện đã rồi không cho Tô Dự phản bác.

Lần trước gặp chuyện y vẫn còn nhớ, là nhắm tới Tô Dự, nếu không có y bên người thì tên ngốc này đã có đi không về rồi.

Sau giờ ngọ, Tô Dự mang theo một đội thị vệ, trong lòng ôm mèo nhỏ vàng kim tới Tô gia.

Tô gia vẫn như trước cũ kỹ, không vì có một sủng phi mà trở nên xa hoa. Vòng lẩn quẩn của nhà quyền quý đều như vậy, tình trạng Tô gia ai cũng rõ trong lòng, cho dù có một đám nịnh bợ do Tô Hiếu Chương và Tô Danh khoác lác nhưng cũng chẳng phải kẻ khờ, đích tôn Tô gia không hòa thuận với Hiền phi, bọn họ sẽ không dám quá thân cận với Tô Hiếu Chương.

Thị vệ hoàng cung bước đều nhịp, trang phục uy nghiêm, vừa vào sân đã gác các vị trí trọng yếu, mặt không đổi sắc túc mục uy nghi.

Phu thê Tô Hiếu Chương thấy cảnh này, vốn đang vô cùng kiêu ngạo đã lập tức xìu xuống, không cam lòng hành lễ với Tô Dự, "Tham kiến Hiền phi nương nương."

"Đứng lên đi." Tô Dự hơi nâng cằm, cũng không khách khí thêm với bọn họ, trực tiếp vào chính đường, ngồi ở chủ vị.

Triệu thị nghe nói Tô Dự trở lại thì vội càng từ hậu viện tới, "Nhi tử của ta đã về a." Nói xong cũng muốn hành lễ.

Tô Dự vội đưa tay đỡ lấy, để Tô Hiếu Chương hành lễ là muốn phủ đầu, Triệu thị thì không cần, nói thế nào cũng là mẫu thân của thân thể này, lễ kia hắn không thể nhận.

Triệu thị nhìn Tô Dự cả người áo gấm thêu hoa, khí chất cao quý thì an lòng, nhi tử của nàng quả nhiên có tiền đồ, khinh miệt liếc vợ chồng Tô Hiếu Chương đang rụt rè một góc, trực tiếp ngồi bên cạnh chủ vị. Nhi tử nàng là bá tước gia, trong nhà này tất nhiên địa vị nàng cao nhất.

"Nghe nói đại bá muốn bán tổ trạch, sao không cho người báo với ta một tiếng?" Tô Dự dâng trà cho mẫu thân xong, đón đường hỏi trước.

"Đường huynh ngươi đã bị nhốt ở Kinh đô phủ lâu như vậy, nếu không cứu ra nó chết mất," đại bá mẫu nghe vậy lập tức khóc lóc, "Nếu không phải ngươi thấy chết không cứu thì chúng ta lý nào lại cần bán tổ trạch chứ!"

"Tô Danh phạm vào án tử tất nhiên phải chịu thẩm vấn ở Kinh đô phủ, sao lại thành chúng ta thấy chết không cứu?" Triệu thị lạnh lùng nói, nghe nói Tô Danh bị bắt nàng thoải mái hết mấy ngày na. Lúc trước Tô Danh xô tô dự xuống thềm đã thiếu chút nữa hại chết Tô Dự, nàng một nữ nhân mang bệnh không cách nào đi báo quan, nếu không phải Tô Dự mạng lớn phỏng chừng đã chết không minh bạch rồi.

"Lúc trước đã phân rõ, hai gian cửa hiệu ở phố Đông đều đã để cho Tô Dự, còn lại đều là của đích tôn, ta muốn bán tổ trạch không đến lượt các ngươi nhúng tay đâu." Tô Hiếu Chương mạnh miệng, trước cầu Tô Dự giúp mà không được, hắn chỉ biết Tô Dự không muốn hỗ trợ, phu nhân mình đã nghĩ ra biện pháp như này.

Triệu thị là quả phụ, Tô Dự ở trong cung lại không thể đón mẫu thân đi, chỉ có thể sống cùng bọn họ, một khi bán tổ trạch này thì liền không còn chốn dung thân rồi, Tô Dự vì mẫu thân hắn hiển nhiên phải giúp cứu Tô Danh ra.

"Tô Dự ạ, không phải đại bá nói gì ngươi, cứu đường ca ngươi chỉ cần một câu nói, đều là người một nhà, ngươi nhẫn tâm nhìn mẫu thân mình ăn ngủ đầu đường sao? Đại bá mẫu lau nước mắt, giọng quở trách.

Tô Dự lẳng lặng nhìn đại bá mẫu, "Năm đó nếu không phải ta mạng lớn thì đã quy thiên lâu rồi, nào có bản lĩnh đi nói thay đường huynh một hai câu?"

Đại bá mẫu Lý thị nghẹn họng, nhưng lập tức cao giọng, "Hay a, ngươi oán hận thì nhớ kĩ, cố ý muốn hại chết đường huynh ngươi phải không! Được, ngày mai ta khiến toàn kinh thành này đều xem, Hiền phi nương nương đối đãi người trong nhà như thế nào!"

"Giết người đền mạng là lẽ đương nhiên, đại bá mẫu cứ tự nhiên," Tô Dự lười cãi với bọn họ, quay đầu nói với Triệu thị, "Mẫu thân đi thu thập đi ạ, tạm thời đến thôn trang ở lại, sau này đặt mua xong một nhà nhi tử sẽ đón người tới."

Theo lý mà nói, Tô gia bán tổ trạch lấy tiền thì Tô Dự nên ngăn cản, nhưng ngẫm lại mớ phiền toái trong đó, lại nhìn nhìn nắm lông trong lòng, thật sự không nên vì chuyện này mà lãng phí thời gian của Hoàng thượng, có khả năng này thì còn không bằng để năn nỉ bệ hạ biến đuôi cho hắn xem.

Triệu thị nghe vậy hơi hoảng, chợt hiểu được ý nhi tử, tuy rằng như vậy quá hời cho đích tôn, nhưng ngẫm lại về sau nhi tử sẽ thành bá tước gia, nhà tốt nào mà không thể mua chứ, cái nhà nát này nàng không thèm. Hơn nữa, giờ Tô Dự đang được sủng trong cung, cũng không thể vì chuyện xấu trong nhà mà làm phiền nó, tốc chiến tốc thắng mới hay.

Vì thế Triệu thị nhanh chóng đứng dậy, ra hậu viện thu dọn đồ đạc.

"Ngươi, sao ngươi có thể làm vậy!" Đại bá trợn mắt xông lên, muốn lý sự với Tô Dự.

Thị vệ sau người Tô Dự nhanh chóng bước tới, rút đao, "Lui lại!"

Tô Hiếu CHương thấy lưỡi đao sắc thì chân mềm nhũn, ngã nhào trên đất.

Hoàng đế bệ hạ bám trên người Tô Dự nhàm chán ngáp một cái, vô cùng không hứng thú với chuyện nhà Tô gia, thu vuốt về ngằm ngửa nhìn cái cằm trắng mềm của Tô Dự, liếm liếm khóe miệng.

Uông công công tìm đến cho y một hộp mỡ, nói là dùng sẽ không đau nữa. Hoàng đế bệ hạ vung vẩy cái đuôi, Kinh đô phủ làm việc thế nào vậy, nhanh nhanh kết án chút thì đã không lãng phí thời gian quan trọng của trẫm rồi! Nếu đếm nay mà không xài được thuốc mỡ kia, trẫm sẽ lưu đày cả phủ doãn cả Tô Danh luôn!

-Hết chương 66-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh