Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7 - HẬU QUẢ

Cục lông nhỏ cứng người một lúc trợn mắt nhìn Tô Dự, người này vẫn đang còn hưng phấn huơ tay múa chân vui sướng.

Xem xem, chết tiệt thật...

"Tương nhi này..." Mãi đến lúc đi ngủ Tô Dự mới phát hiện tiểu miêu sinh khí cuộn thành một đoàn trên gối, quay mông về phía hắn. Vươn tay chọc chọc, không để ý, kéo kéo cái đuôi sờ sờ, không để ý. Mặt dày mày dạn vùi mặt vào bộ lông mềm mại, nhóc kia vậy mà không di chuyển, vẫn không nhúc nhích như trước.

"Hì hì, có cuốn công thức này chúng ta sẽ phát tài đó, ha ha ha," Tô Dự nhắm mắt lại, nhịn không được bắt đầu cười ngây ngô, "Về sau ta sẽ mở một tửu lâu này, nhóc ngồi xổm trông tiền nhá, mèo vàng kim chiêu tài, ha ha...nhưng mà bây giờ còn chưa đủ tiền mở tửu lâu...thiếu vốn đầu tư rồi..."

Thanh âm than thở ngái ngủ, lúc ấy phía sau truyền tới một hơi thở nóng hầm hập, An Hoằng Triệt vẫn nằm im không động đậy, nhẹ nhàng duỗi vuốt đập đập lên gối đầu, đệm thịt trăng trắng đã sớm chuyển sang hồng. Tiểu ngư nô này thật là càng ngày càng tùy ý làm bậy, không thể dung túng hắn như vậy nữa!

Ánh trăng mông lung, xúc cảm lành lạnh mà mềm mại chạm vào khóe môi, hai má ngưa ngứa mang theo vài phần trêu đùa, lại như nghiêm túc mà kiểm nghiệm. Tô Dự không kìm được né tránh, khí tức ấm áp vẫn bám theo, trong mơ hồ thấy một đôi mắt đẹp hơi xếch.

Chống lại cơn buồn ngủ mở mắt ra, Tô Dự cố gắng điều chỉnh tầm mắt liền phát hiện nội sam bị kéo lộ ra một nửa xương quai xanh, một cục lông xù vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm bên gối nghiêng đầu nhìn hắn.

"Tiểu bại hoại," Tô Dự cười cười ôm mèo vào lòng xoa xoa, "Nửa đêm còn liếm ta, có phải tưởng ta là cá hay không hở?" Gác cằm trên đầu nó cọ cọ, lông mao này sờ vào thật thích, An Hoằng Triệt híp mắt, lặng lẽ kéo kéo nội sam người ta.

Sáng sớm, Tô Dự còn chưa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ với mèo ôm đã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. An Hoằng Triệt dĩ nhiên còn chưa ngủ đủ, giơ móng lên bịt tai lùi vào trong ngực Tô Dự.

"Nhị thiếu gia, không hay rồi, phu nhân cùng đại thái thái ở hậu viện đánh nhau rồi!" Xuân Thảo gõ cửa ầm ầm bên ngoài, vô cùng gấp.

"A?" Tô Dự hoảng sợ, đánh nhau? Ai? Mẫu thân với đại bá mẫu á?

Nhà quý tộc ở đây rất chú ý lễ nghi, nữ nhân mà cũng đánh nhau sao! Nghĩ lại dáng người đại bá mẫu kia cao to cường tráng mà đích mẫu bệnh nặng mới khỏi, Tô Dự lập tức đứng dậy, tiểu miêu ngủ trong lòng hắn rớt bẹp trên giường.

"Méo —" An Hoằng Triệt duỗi lưng làm biếng nhìn Tô Dự hoang mang mặc y phục chạy ra khỏi cửa, nhàm chán ngáp một cái, liếm liếm móng vuốt chỉnh lí dung nhan xong mới chậm rãi nhảy xuống giường, tới hậu viện.

Chờ Tô Dự chạy đến hậu viện rồi, cảnh tượng trước mắt không hề giống tưởng tượng của hắn.

Đại bá mẫu Lý thị cường tráng như trâu mẹ quần áo hỗn độn, trên người còn bị tạt nước trà hay gì đó dính nhẹp một mảnh, mà đích mẫu Triệu thị thì y phục đoan trang, mắt lộ hung quan, nếu không phải bị hai nha hoàn giữ lại thì phỏng chừng đã xông lên đánh người rồi.

"Mẫu thân!" Tô Dự nhanh chóng chạy tới đỡ lấy đích mẫu đang thở hồng hộc.

"Lý Vân Tú, ngươi xem cái đức hạnh của ngươi đi, còn muốn làm tướng quân phu nhân sao, ta thèm vào!" Triệu thị phun một hơi, đẩy hai nha hoàn ra chỉ để Tô Dự đỡ.

"Triệu Ngọc Hoa, ta liều mạng với ngươi!" Đại bá mẫu thét chói tai muốn nhào lên, hai nha hoàn muốn ngăn cũng không được, lại còn bị hất loạng choạng về phía đích mẫu.

Tô Dự cau mày kéo Triệu thị lui lại, đưa tay ngăn cánh tay đại bá mẫu vung tới, đại bá mẫu chả thèm quan tâm vươn tay muốn tát Tô Dự.

Đích mẫu Triệu thị đột ngột ra đòn túm tóc đại bá mẫu, đánh lại một bạt tai.

"Chát!" một tiếng vô cùng vang dội, trong viện lập tức an tĩnh lại, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

"Làm cái gì vậy!" Một giọng nam tử trung niên truyền tới, chính là đại bá của Tô Dự Tô Hiếu Chương.

"Ai nha, người phải làm chủ cho ta!" Đại bá mẫu thấy nam nhân nhà mình đến thì lập tức ngồi thẳng dưới đất gào khóc.

Tô Hiếu Chương ngũ quan đoan chính, thân hình cường tráng, chỉ có đôi mắt mơ mơ hồ hồ là không đáng tin cậy lắm. Thấy nội tử nhà mình nháo như vậy cũng không quát tháo bảo ngưng lại, chỉ nhìn sắc mặt Triệu thị cùng Tô Dự, hắng giọng hỏi, "Đây là có chuyện gì?"

"Đệ tức phụ đánh trưởng tẩu, không phải rõ quá rồi sao?" Không đợi hai người trả lời Lý thị đã cao giọng kêu la gào khóc, "Làm bậy a, ta phí tâm huyết để ngươi xem bệnh, nuôi nhi tử ngươi mà ngươi đối đãi với ta như vậy, làm bậy a..."

Đích mẫu Triệu thị của Tô Dự vẫn lạnh mặt đứng đấy, một từ cũng không nói, không hề giải thích xung đột càng không có ý chỉ trích Lý thị, ngược lại ra dáng xem náo nhiệt hơn.

"Mẫu thân..." Tô Dự nhỏ giọng hỏi Triệu thị.

Triệu thị vỗ vỗ tay Tô Dự, "Con đừng nói gì, nhìn xem."

Thế nên Tô Dự mới bớt lo, trầm tĩnh đứng nhìn, thản nhiên nhìn đại bá mẫu nói từ Triệu thị cố ý trách đến Tô Dự ngỗ nghịch bất hiếu đến gia đạo sa sút ngày càng gian nan, cuối cùng la hét không chịu quản cái nhà này nữa, để hai mẹ con Tô Dự tự mình tiêu dao đi, từ nay cả đời không qua lại. Tiếng nói trung khí mười phần này chỉ sợ là hàng xóm cũng đã nghe hết rồi.

"Ngươi nói hồ đồ cái gì vậy!" Tô Hiếu Chương rốt cuộc không nhịn được quát.

"Trưởng tẩu nói có lý," lúc này Triệu thị mới lên tiếng, "Sai người thỉnh tộc thúc đến đây, hôm nay giải quyết cho rõ ràng, từ giờ nước sông không phạm nước giếng!"

Tô Hiếu Chương nghe tới thỉnh tộc thúc thì nhất thời sốt ruột, "Đang êm đẹp thì thỉnh tộc thúc làm gì!"

Mấy ngày nay Tô HIếu Chương vội muốn chết, chuyện tước vị còn chưa định, hôm qua mới có chút mặt mũi không thể để sai lầm vào thời khắc này được.

"Không thỉnh người chủ trì công đạo, chúng ta cô nhi quả phụ chỉ có đường chết đói thôi." Triệu thị không hề buông tha, kéo Tô Dự tới chính đường.

"Ô ô, ngươi còn vờ ủy khuất!" Lý thị nghe vậy lập tức nhảy dựng, "Đi, đi thỉnh tộc thúc cho ta, để người khác nhìn xem ngươi đối đãi với trưởng tẩu thế nào!"

Lúc đầu Tô Hiếu Chương nghĩ các tộc thúc sáng sớm chưa ăn gì thì cũng phải gần trưa mới qua, ai ngờ hắn vừa tới chính đường thì trong phòng đã có hai tộc thúc ngồi chỉnh tề, trong lòng lập tức cảnh giác!

Đám tộc thúc này đều là trưởng bối, tuy không thừa tước nhưng bối phận lại cao, chuyện lớn chuyện nhỏ Tô gia đều phải thỉnh tộc thúc đến chủ trì. Đương nhiên nguyên nhân còn vì chuyện tước vị báo với Tông Chính Ti cũng phải hỏi các trưởng bối trong tộc, phải chia sẻ phú quý với đám người này.

"Meo..." Trong phòng người đông càng làm miêu bệ hạ đói bụng khó chịu, vươn móng vuốt ra sức kéo ống quần Tô Dự, thấy hắn không chịu để ý liền trèo lên vạt áo lên lưng hắn.

Triệu thị trực tiếp ngồi ở chủ vị, hiện giờ tước vị chưa định, nàng là tướng quân phu nhân hiển nhiên ở vị trí cao nhất, ở thượng vị. Tô Dự đứng bên cạnh đích mẫu làm chỗ dựa cho mẫu thân, sống thưng thẳng tắp mắt sáng hữu thần, sau lưng còn có một cục lông đang không ngừng bò lên mà mặc vẫn không đổi sắc, không động đậy.

"Hôm nay thỉnh hai vị tộc thúc đến là có chuyện." Triệu thị ngồi vào chỗ liền lấy ra một cái hộp gỗ, hai tay đặt trên bàn bát tiên mở nắp hộp ra, lộ ra màu vàng sáng.

Tô Hiếu Chương cùng Lý thị thấy thế lập tức khẩn trương, bọn họ rất quen thuộc với cái hộp này, chính là hoàng quyển ngự phê trong từ đường. Việc định đoạt mỗi một tước vị huân quý đều phải do hoàng thượng ngự phê, nếu có thay đổi thì phải đưa hoàng quyển tới Tông Chính Ti.

"Tiên phu tạ thế, tước vị còn trống mà gia nghiệp cũng tàn úa khó kham..." Nói tới đây Triệu thị dừng một chút, thoáng nhìn qua đại bá cùng tẩu tử, "Dự nhi là thứ tử, ngay cả có thừa tước cũng phải hàng hai cấp, sau này có thể càng khó sống hơn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh