Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70 - MÈO HOÀNG THÚC

Chúng triều thần phát hiện tâm tình Hoàng đế bệ hạ hôm nay đặc biệt tốt, không tức giận, không xé tấu chương, thậm chí lúc Trường Xuân hầu tấu xin thả nữ nhi của ông ta về cũng được đáp ứng. Tình hình khác thường như thế khiến phái Thừa tướng càng thêm thấp thỏm.

Hạ triều, Túc vương Lăng vương nhìn nhau, hai người đều hiểu ý cùng đi Ngự thư phòng, Hôm nay tâm tình Hoàng thượng tốt, nói không chừng sẽ để bọn họ dùng bữa trong cung đó.

Trong Ngự thư phòng, Hoàng đế bệ hạ lơ đãng phê tấu chương, hôm nay không có xuẩn nô làm gối tựa khiến tấu chương cũng nhàm chán hơn mọi ngày. Y vươn đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng, hồi tưởng lại mỹ vị đêm qua làm An Hoằng Triệt nâng môi. Hừm, nhanh chóng phê tấu chương thôi, về ngủ bù với xuẩn nô nào.

Lúc hai vị thân vương vào thì thấy Hoàng đế bệ hạ đang múa bút thành văn.

"Tham kiến Hoàng thượng!" Hai vị hoàng thúc hành lễ theo quy củ.

An Hoằng Triệt không ngẩng lên mà chỉ khoát tay, "Có việc gì?"

Lăng vương đạp huynh trưởng một cái, hắn không có gì để báo hết á, chỉ là đi theo huynh trưởng tới ăn ké thôi.

Túc vương ho nhẹ một tiếng, "Chuyện thích khách hôm trước đã điều tra ra, cũng đã nghi ngờ được kẻ chủ mưu."

Ngòi bút ngừng lại, An Hoằng Triệt viết xong một chữ 'Chuẩn', ném bút son qua một bên, ngẩng đầu nhìn Hoàng thúc đang nghiêm túc, "Nói."

"Hoàng thượng đoán không lầm, bọn chúng quả thực nhắm vào Hiền phi." Từ lần Hoàng thượng bị tập kích tại bãi săn, Túc vương vẫn tiếp tục tra xét bọn thích khách, manh mối không ít nhưng rất loạn, không kết luận được. Hôm qua nhận đám thích khách mới giúp hắn tra thêm.

"Ai làm?" Hoàng đế bệ hạ híp mắt, chút ý cười nhờ tâm tình tốt cũng tắt ngóm.

Túc vương nhíu nhíu mày, cũng không giấu giếm, "Ta hoài nghi tiểu tử An Hoằng Trạc."

Hoàng thượng giao đất phong cho Mục quận vương ở Tây bắc, Túc vương quen thuộc đường đi lối tại ở Tây Bắc, chỉ cần nghe thích khách khai ra lộ tuyến là đã nhận ra, bọn chúng tính bắt sống Tô Dự đưa đi tây bắc. Nhìn chung toàn bộ vùng tây bắc, trừ An Hoằng Trạc thì không còn kẻ nào làm chuyện nhàm chán như vậy.

Trong Ngự thư phòng yên tĩnh một khắn, Hoàng đế bệ hạ độ nhiên đưa tay đập bàn, chén trà bên trên cũng vỡ nát trong chớp mắt, "Phản rồi!"

Hai vị hoàng thúc đều ngạc nhiên, sao vậy?

Nhớ tới lúc trước ở Tiên Mãn đường, ánh mắt của Mục vương nhìn Tô Dự, còn cả ba nghìn lượng bạc quà cưới của gã. An Hoằng Triệt đứng dậy, tay chắp sau lưng đi qua đi lại. Chết tiệt, y nên sớm nghi ngờ mới phải, tên gia hỏi xấu xa đó dám bày âm mưu cướp xuẩn nô của y! "Tuyên chỉ, ngày mai áp giải Mục vương hồi kinh!"

"Hoàng thượng, chuyện này không nên công khai." Lăng vương nhanh chóng khuyên.

"Vậy xử tử tại chỗ," Hoàng đế bệ hạ vẫn tức giận, "Dám mơ tưởng hậu phi, trẫm muốn lăng trì hắn!"

Lăng vương đang định nói thì nghẹn, khuôn mặt trầm tĩnh của Túc vương cũng giần giật, "Hoàng thượng bớt giận, có lẽ hắn làm vậy là vì chuyện dị tinh."

An Hoằng Triệt sững lại, chậm rãi ngồi xuống long y, lạnh mặt im lặng.

"Tiểu tử kia không biết nghe ở đâu là ai có được dị tinh thì nắm được thiên hạ." Túc vương muốn kéo Hoàng đế bệ hạ ghen tuông từ con đường tà đạo về lại với chính nghĩa, nhanh chóng báo manh mối mà mình tra được.

Lúc trước do Mục vương quản lý đại bộ phận Cấm vệ quân, Túc vương nghi ngờ việc đuổi giết thánh miêu do gã nhũng tay nên vẫn giám thị, sau đó mới phát hiện gã bất thường thật. Mục vương là nhi tử của tiên hoàng nhưng lại không có quyền thừa kế. Từ khi thần dụ xuất hiện, Mục quận vương vẫn âm thầm tìm kiếm dị tinh, gã rất chắc chắn rằng dị tinh có thể giúp gã nghịch thiên đổi mệnh!

"Đáng thương thay." Lăng vương lắc đầu thở dài.

"Phong tỏa tin tức, dọn sạch nhân thủ râu ria của Mục vương đi," An Hoằng Triệt lạnh giọng, "Chuyện dị tinh không được tiết lộ, phái binh đóng giữ phụ cận đất phong, giám thị nghiêm những kẻ lui tới với Mục vương."

"Thần tuân chỉ." Túc vương lĩnh mệnh rời đi, ra khỏi Ngự thư phòng hắn mới nhớ tới mình là đi ăn ké mà, cơm chưa ké được sao lại có thêm nhiệm vụ rồi vậy?

"Thập thất thúc còn việc gì sao?" An Hoằng Triệt nhìn Lăng vương vẫn đang đứng im trong thư phòng.

"Thần cáo lui." Lăng vương tỉnh lại, nhanh chóng lui ra.

Bị chuyện hai vị Vương gia làm chậm trễ, nên lúc Hoàng thượng phê xong tấu chương thì đã quá trưa.

"Hoàng thượng, nương nương vẫn chưa dậy, ngọ thiện này..." Uông công công hơi khó xử nên hỏi ý kiến.

An Hoằng Triệt nhíu mày, "Mang tới Bắc Cực cung."

Trướng mạn màu vàng sáng chậm rãi nhấc lên, ánh mặt trời cũng theo đó chiếu vào, cái đầu vùi trong áo ngủ gấm rụt lại muốn né ánh sáng chói mắt.

Hoàng đế bệ hạ xua tay cho mọi người lui ra, nhẹ nhàng bước tới long sàng, ngồi ở đầu giường nghiêng đầu nhìn một lúc, sau đó đưa tay hất chăn lộ ra gương mặt ngủ nướng của người nọ.

"Ưm..." Tô Dự chật vật mở một mắt, chói quá không mở mắt nổi lại nhắm tiếp.

An Hoằng Triệt chầm chậm vươn người, thấy dấu đỏ nơi khóe mắt đã nhạt đi nhiều nhưng đôi môi xinh xắn thì vẫn còn đo đỏ, thoạt nhìn mềm mại hơn ngày thường rất nhiều. Y khẽ liếm một cái, hương vị không khác hôm qua khiến tâm tình Hoàng thượng vốn hơi nôn nóng bình tĩnh lại, giơ tay ôm Tô Dự vào lòng, cọ má lên trán hắn.

Xuẩn nô tốt như vậy chắc chắn sẽ có kẻ muốn, may thay trẫm đến đúng lúc mang hắn về cung, hừ hừ.

"Hoàng thượng?" Tô Dự vừa bị liếm vừa bị cọ cho tỉnh, ngáp, "Giờ nào rồi?"

"Mới qua trưa." Hoàng đế bệ hạ thản nhiên đáp.

"Buổi trưa? Không xong rồi!" Tô Dự bừng mở mắt, bật dậy rồi rên lên, vô lực ngả người hẳn qua một bên.

An Hoằng Triệt ôm cổ hắn, khẩn trương nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, "Làm sao vậy? Chỗ nào đau?" Tối qua lúc mới bắt đầu Tô Dự rất đau, khiến y cũng hoảng, xong rồi kiểm tra cũng có bị thương nhưng may là không nghiêm trọng lắm, lúc này nhìn vẻ mặt hắn y lại luống cuống tay chân.

"Ta không sao," Tô Dự ngừng một chút, lần nữa hỏi Hoàng thượng, "Đã qua buổi trưa rồi sao?"

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy thì khóe môi cũng mân nhẹ, xuẩn nô này, quả nhiên vẫn nhớ làm ngọ thiện cho trẫm, nhìn hắn đáng thương như vậy, thân là một chủ nhân khoan dung, y sẽ tha thứ cho hắn vài lần nhàn hạ, "Đương nhiên, trẫm cũng đã cho Ngự thiện phòng mang ngọ thiện tới."

"Đã nói với Quốc sư hôm nay sẽ làm cá doanh," Tô Dự buồn rầu cào đầu, "Quá trưa mất rồi, hôm nay xem ra là công cốc."

Nụ cười trên mặt rồng của Hoàng thượng cứng còng.

Đã lâu lắm rồi Ngự thiện phòng không còn phụ trách ăn uống của đế vương, hôm nay biết Hoàng thượng truyền thiện thì vô cùng vui vẻ trổ tài. Không trông cậy Hoàng thượng trở lại như trước, nhưng chỉ cần Hoàng thượng hài lòng, vài ngày nhớ tới bọn họ gọi một bữa cơm là được rồi.

Nhưng mà, một bữa cơm này Hoàng thượng hoàn toàn không có tí xíu ý cười nào, từ đầu đến cuối đều đen mặt, mỗi một món đều thử một chút, sau đó buông đũa.

Tô Dự ngạc nhiên, không biết meo đại gia lại hờn dỗi cái gì rồi, "Sao vậy?"

"Không muốn ăn!" An Hoằng Triệt bất mãn.

"Ăn rất ngon mà." Tô Dự nhìn thức ăn trong chén, kỳ thật tay nghề của Ngự thiện phòng rất tốt, nhiều món hải sản truyền thống làm ngon hơn hắn nhiều.

"Hừ!" Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh rồi không thèm để ý hắn nữa.

Gãi đầu, Tô Dự nhích gần lại phía Hoàng thượng gắp cá cho y, chấm ít nước tương rồi thả vào trong bát, "Dù gì cũng nên ăn thêm một ít, lát nước đi Dạ Tiêu cung phơi nắng với ta."

Nhìn cách Tô Dự ngồi gần gũi mình khiến An Hoằng Triệt mấp máy môi, sau đó ăn đồ ăn trong chén.

Meo đại gia rất dễ dụ đó, Tô Dự cười cười, nhìn quanh thấy chúng cung nhân đều cúi đầu mới nhanh nhảu hôn chóc lên khóe miệng y một cái.

"Cơm ngon!" Hoàng đế bệ hạ liếc hắn một cái, gắp một đũa thức ăn thả vào bát Tô Dự.

Chờ Tô Dự ăn xong, Hoàng đế bệ hạ đã hết giận khiêng người đi Dạ Tiêu cung.

Hôm nay mặt trời vừa đủ nắng, nằm ở đình thủy tạ vừa phơi nắng chờ nướng cá bên cạnh, thật sự là hạnh phúc nhân gian nha.

Tô Dự nhoài người bên mép nước nhìn một lúc lâu, lồng sắt đựng cá doanh vẫn nằm dưới hồ nhưng không nghe tiếng kêu, nhìn qua có thể mơ hồ thấy bóng dáng đôi cánh bơi qua bơi lại, thôi không để ý nữa.

Hoàng đế bệ hạ tùy tay bắt được một con cá chép quăng cho Tô Dự, ý tứ rất rõ ràng, trẫm chưa no, mau nướng lên.

Đốt một lò than xong, Tô Dự thoải mái tựa vào đệm mềm nướng cá, nhìn dáng dấp Hoàng thượng híp mắt lười nhác thì nhớ ra một vấn đề, "Hoàng thượng, lần trước mấy con mèo cùng ăn cá với ngươi ở tháp An Quốc là sao vậy?"

"Đó là..." An Hoằng Triệt đổi tư thế, hơi nhíu mày tuy là vô cùng không muốn thừa nhận, "Đó là Hoằng Ấp và hai vị hoàng thúc."

Hoàng, hoàng thúc? Tô Dự hoảng rồi, đang muốn đáp lời thì phát hiện xa xa trên nóc nhà có một con mèo hoa lớn màu vàng đen đang ngồi xổm ngóng qua.

Lăng vương điện hạ vì sợ huynh trưởng bắt được sẽ sai vặt nên cong chân muốn trốn tới An Quốc tháp, ai ngờ nghe được mùi cá nướng thật mê người rồi mơ mơ hồ hồ chạy tới.

Nhìn nhìn Hoàng đế bệ hạ hình như đang ngủ, lại nhìn cá nướng phết tương hấp dẫn trong tay Tô Dự, mèo hoa lớn nhảy khỏi nóc nhà nhẹ nhàng vào đình thủy tạ, nghiêng đầu lắc lắc đuôi với Tô Dự đang dại ra nhìn. Dù gì thì chất tức phụ cũng không biết mình là ai ha, trộm một miếng cá nướng chắc là hông sao ha?

(Chú thích: chất tức phụ = cháu dâu, mà để cháu dâu ở đây thì hơi hiện đại quá ha~)

Tiểu kịch trường:

Mục vương: Rõ ràng ta mới là hoàng trưởng tử, vì sao không có quyền kế thừa? Trời cao phụ ta!

Mều cha & Quốc sư & Thập tam thúc & thập thất thúc: (⊙ω⊙)

Mục vương: Rõ ràng ta kỳ tài ngút trời, vì sao không thể làm hoàng đế? Trời cao phụ ta!

Mều cha & Quốc sư & Thập tam thúc & thập thất thúc: (⊙ω⊙)

Mục vương: Ta đang nghiêm túc hỏi các ngươi, vì sao không trả lời? Trời cao phụ ta!

Cá nhỏ: Bởi vì...ngươi với bọn họ không cùng style đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh