Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76 - BUỔI TRƯA

Tô Dự ngạc nhiên nhìn, nhớ ra Chiêu vương điện hạ, đang nghĩ có lên tiện chào một cái luôn không.

Mèo béo nhỏ hoàn toàn không để ý hắn, ôm chuột bông ngửa người nằm trên đùi Thái hậu, cái bụng nhung trắng lộ ra, vừa gặm chuột vừa duỗi chân.

Nghĩ tới Thập thất thúc hôm qua giật mình suýt nhảy vào hồ, Tô Dự vẫn thấy tạm thời đừng nói ra thì hơn, chỉ hành lễ với Thái hậu.

Thái hậu nhìn Tô Dự ăn mặc một lượt, đáy mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, "Ngươi mặc y phục sang trọng một chút, trông tuấn tú hẳn ra đấy nhỉ."

Hôm nay hắn mặc một bộ xiêm y rất hoa lệ, trường bào xanh ngọc viền chỉ bạc, khoác thêm một áo mỏng xanh dương, ngọc đái cẩm bào, váy dài trang trọng, khuông mặc vốn đã dịu dàng tuấn tú càng thêm vẻ thanh quý nho nhã.

Tô Dự ngại ngùng gãi đầu, sáng nay nhờ Uông công công lục tung cả tủ mới tìm ra một bộ cổ cao. Tuy vết thương trên cổ đã khỏi nhưng vẫn còn in dấu hôn và dấu răng, tưởng tượng để dấu hôn lộ khỏi cổ áo nhìn đáng sợ thế nào, Tô Dự đành chấp nhận bộ cẩm bào xa xỉ này.

"Meo~" mèo béo nằm ngửa đang ngửng đầu cố nhìn, thấy Hiền phi quần áo hoa lệ liền phụ họa một tiếng.

"Lúc làm y phục mùa đông, bảo phủ Nội vụ làm cho Hiền phi thêm nhiều bộ như vậy nữa." Thái hậu nói với Lâm cô cô.

"Vâng, nô tỳ ghi nhớ." Lâm cô cô cười đáp.

Hắng giọng một cái, Tô Dự muốn chuyển khỏi cái chủ đề y phục này, "Không biết Thái hậu triệu thần đến là có chuyện gì?"

Thái hậu vuốt ve đầu Chiêu vương điện hạ, mèo béo nhỏ thoải mái nheo mắt, "Hôm nay Lộ phi xuất cung, Đức phi Thục phi cũng bị hàng xuống chiêu nghi, hiện giờ trong cung phi vị của ngươi là cao nhất..."

Tô Dự nghe xong liền nghe ra có chuyện không hay, quả nhiên câu tiếp theo của Thái hậu là "Việc lục cung, ngươi cùng giải quyết đi."

"Thần chỉ là một trù tử (đầu bếp) chỉ biết nấu nướng, nào có thể giải quyết chuyện lục cung..." Tô Dự nhăn chặt đầu mày.

"Vậy mới nói là cùng giải quyết, không phải để ngươi quản hết." Thái hậu gãi đến cằm của mèo béo, thừa dịp nó buông chuột bông ra thì đưa tay xoa xoa cái bụng mềm, mèo béo lập tức mặc kệ, ôm tay mẫu thân gặm.

"Nhưng mà, thần là nam tử, xử lý sự vụ hậu cung e là không tiện." Tô Dự vẫn cố từ chối.

Hiện tại hắn đã bận lắm rồi, ngoại trừ lo cơm nước ngày ba bữa cho miêu đại gia, còn phải tới tháp An Quốc học tập, giúp Quốc sư làm đồ tế trời, từ sáng tới tối còn bị Hoàng đế bệ hạ gây sức ép...mà bạc tiêu hàng tháng vẫn dừng ở con số tám mươi lượng!

"Cũng không cần ngươi gặp gỡ các nàng thường xuyên," Thái hậu rút tay ra, chọc chọc cái mũi ẩm ướt của mèo béo, "Phượng ấn vẫn do ai gia quản, ngươi chỉ cần đến cách ngày giúp một chút là được."

Nói tới đây thì Tô Dự không tiện từ chối thêm, từ nay về sau, bài tập mỗi ngày lại thêm một mục 'Quản lý nội cung' nữa.

Quyết định thời gian mà Tô Dự sẽ đến mỗi cách ngày xong, Tô Dự liền đứng dậy cáo lui, hôm nay hắn muốn tới tháp An Quốc trước buổi trưa nữa.

"Khoan đã," Thái hậu nâng cục lông bên người đưa cho Tô Dự, "Mang cả Hoằng Ấp đi đi, hôm qua Quốc sư có nói muốn nó tới sớm hôm nay.

Chiêu vương điện hạ đang say sưa chơi đùa lập tức cứng người, nhìn mẫu hậu với vẻ mặt không thể tin xong, lại quay đầu muốn nhìn phản ứng của Tô Dự, nhưng mà cổ ngắn quá, xoay trái xoay phải vẫn không thể nhìn được, ngược lại động tác mạnh quá làm rớt mất chuột bông, sau đó hoảng hốt mò mẫn đi nhặt lại.

Thái hậu sợ hắn rơi mất, vội ôm tiểu nhi tử lại, đổi tư thế thành xách gáy mèo con. Chiêu vương điện hạ lập tức xoay chân bám lấy quần áo Thái hậu, tỏ vẻ thà chết chứ không khuất phục.

"Đứa nhóc này, bảo Hiền phi mang đi là để con đỡ phải chạy." Thái hậu xoa xoa quả cầu béo, người này mới vừa rồi vì hóa mèo mà xấu hổ không dám hóa lại thành người, chân ngắn như vậy chạy tới tháp An Quốc là mệt lắm đấy.

"Điện hạ có lẽ cảm thấy không thoải mái." Lâm cô cô nhịn cười khuyên giải, xách ra một cái giỏ mây.

Chiêu vương điện hạ bất đắc dĩ chui vào giỏ, ôm chặt thật chặt chuột bông của mình, chợt nhớ Tô Dự đã biết mình là tiểu thúc tử chắc sẽ không động tay động chân đâu ha. Vì thế nhẹ nhàng thở phào, sau đó lại nhớ bản thân trước kia từng ở trước mặt Tô Dự mà duỗi trảo, lăn lộn, còn bị ca ca bắt giả chết...

Yên lặng vùi đầu vào lớp vải nhung.

Đang đau lòng thì có một bàn tay ấm áp xoa xoa đỉnh đầu mèo béo nhỏ, xoa qua xoa lại.

Chiêu vương điện hạ hoảng sợ, đôi mắt mèo tròn xoe kinh ngạc ngẩng đầu, làm, làm gì đấy?

Tô Dự cười cười, lại không kìm được xoa đầu mèo nhỏ, cuối cùng cũng biết vì sao nhóc này trước nay vẫn không cho mình sờ, nhưng mà, tiểu thúc không thể sờ bậy, nhưng sờ đầu hẳn không sao nhỉ, "Điện hạ, chúng ta tới Dạ Tiêu cung lấy cá doanh trước, sau đó đi tháp An Quốc nhé?"

Chiêu vương điện hạ đổi tư thế, cong người ôm đuôi quay lưng về phía Tô Dự, không để ý tới hắn.

"Hôm nay sẽ làm cá doanh, loại cá ngày còn ngon hơn cả cá ngừ đấy." Tô Dự ngồi trên xe, kéo giỏ mây tới trên đùi, cố gắng đè lại ý muốn vò cái mông mèo nhỏ.

Ăn cá! Mèo béo lập tức dựng tai, lập tức xoay đầu, lập tức sáng rỡ đôi mắt nhìn Tô Dự, quyết định không so đo chuyện Tô Dự sờ đầu mình nữa, chỉ cần để dành cho hắn một miếng cá bự bự, về sau sờ đầu vô tư!

Tô Dự cũng không biết chút tính toán đổi cái đầu nhỏ của mình lấy một miếng cá bự của Chiêu vương điện hạ, lập tức đi Dạ Tiêu cung, lôi cái lồng sắt trong nước lên.

"Cạc cạc!" Cá doanh vừa ra khỏi nước liền bất mãn kêu ầm lên, vẫy đôi vây to dài, hất cho Tô Dự một người đầy nước.

Tô Dự đặt lồng sắt xuống, vỗ vỗ bọt nước trên người, mèo béo nhỏ cũng mon men ra khỏi giỏ mây tò mò nhìn cá doanh bên trong.

"Quác!" Cá doanh vùng vẫy, lồng sắt bị đập mạnh lắc lư, hai vây của nó dài cả thước như một đôi cánh lớn, ước chừng còn dài hơn cả cơ thể nó. Bên trên là vảy nhỏ nhưng giống lông chim, dưới ánh mặt trời lại lấp loáng như vảy cá.

Mèo béo cũng bị hất đầy nước, lớp lông xù trên đầu dính dấp xẹp xuống, nâng chân muốn xoa đầu, ngặt nỗi đầu quá bự chân quá ngắn nên sờ không tới, sốt ruột cọ cọ đầu bên lồng sắt. Nào có biết lồng sắt cũng đang ướt, càn cọ càng ướt.

Tô Dự dở khóc dở cười cầm vải nhung trong giỏ mây lau cho mèo nhỏ, tiện tay bỏ nó lại vào giỏ rồi đặt lên lồng sắt, mang theo một mèo một cá đi tháp An Quốc.

Cá doanh phải giết thịt vào giữa trưa, muốn làm cá doanh thì không thể nấu cơm cho Hoàng đế bệ hạ, sáng sớm Tô Dự có nói qua với Hoàng thượng, có vẻ Hoàng thượng cũng thông cảm cho rồi.

Lúc Tô Dự đến trước tháp An Quốc thì đã thấy một người mình mặc long bào đang đứng khoanh tay, thấy hắn đến thì muốn ra đón, nhưng hình như thấy không ổn lắm, chỉ hơi nâng cằm tại chỗ chờ hắn tự đi qua. Hừ, làm chủ nhân, trẫm sao có thể nhìn thấy xuẩn nô liền ngu ngốc tự chạy qua?

Tô Dự thì không để ý động tác nhỏ này của Hoàng thượng, mang theo lồng sắt bước nhanh tới, "Hoàng thượng, sao lúc này người lại đến?"

Hoàng đế bệ hạ nhìn giỏ mây nhỏ trên lồng sắt đầy ghét bỏ, bên trong là mèo béo, "Chuyện gì đây?" Y nâng một ngón tay chọc chọc cái đầu ướt mem của đệ đệ, lại nhéo nhéo con chuột lụa được đệ đệ ôm vào lòng.

"Lúc ở Từ An cung thì gặp Chiêu vương điện hạ nên thuận đường mang tới luôn." Tô Dự cười giao giỏ mây cho Hoàng thượng, hắn còn đang cầm lồng sắt, sợ lúc lên lầu bất cẩn làm rơi giỏ mây.

An Hoằng Triệt túm lấy đệ đệ vẫn đang liều mạng chui mình vào lớp vải nhung, giơ trước mặt chau mày nhìn. Mèo béo ôm thật chặt chuột bông, nhỏ giọng phân bua với y, "Mẫu hậu bảo Hiền phi dẫn đệ tới, không liên quan tới đệ!"

Cửa lớn tháp An Quốc mở ra, người hầu mặc bạch y cung kính hành lễ với mọi người.

Đây là lần đầu Tô Dự đến tháp An Quốc vào buổi trưa, tò mò nhìn chung quanh.

Tháp An Quốc này không biết xây thế nào, ánh nắng luôn có thể chiếu vào từ đỉnh tháp, từ tầng bảy xuyên xuống.

Buổi sáng trong tháp yên tĩnh hơn buổi chiều nhiều, Uông công công đưa ba người lên tới tầng hai thì lui ra.

Quốc sư mặc áo bào trắng đang tựa trên nhuyễn tháp, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, mái tóc thật dài trắng tuyết tản mác dưới đất, ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ khiến tuấn nhan kia sáng lên như khảm ngọc.

Nhìn thấy bức họa này khiến Tô Dự nín cả thở, sợ phá hư cảnh đẹp.

Hoàng đế bệ hạ không tỏ thái độ gì, mang theo đệ đệ ném lên người Quốc sư, "Đã giờ nào rồi mà còn ngủ!"

"Méo!" Đệ đệ hoảng sợ không ngừng đá lung tung trên không, lúc rơi xuống thì đập đầu vào ngực hoàng thúc, vùi vào trong y bào hoa lệ tầng tầng lớp lớp.

Lông mi dài khẽ rung, chậm rãi mở ra, đôi mắt không hề vương khói lửa nhân gian, lẳng lặng nhìn Hoàng thượng đang đứng trước mặt, từ tốn ngồi dậy, Quốc sư không cần nhìn cũng tóm gọn được mèo nhỏ đang muốn chạy trốn, "Sao Hoàng thượng cũng tới?"

"Cá doanh từ đông hải sẽ được đưa tới vào ngày mai, hôm nay trẫm tới trước xem sao." Hoàng đế bệ hạ chắp tay sau người, vẻ mặt trẫm đây là đang quan tâm tình hình quốc gia.

Quốc sư đứng lên nhìn Tô Dự, ánh mắt sâu xa băn khoăn dừng trên cổ hắn một lúc.

Tô Dự hết hông, sờ sờ cổ theo phản xạ, cổ áo hoa lệ vẫn che kín cổ, thầm nghĩ không phải Quốc sư nhìn xuyên được chứ? Chợt nhớ tới hôm nay mình chỉ đến làm cá mà lại mặc một thân cẩm phục, đây không phải đang nói với người khác 'Tui đang có bí mật không thể không mặc áo cao cổ' sao?

Giấu đầu lòi đuôi!

Đúng lúc Tô Dự sắp đỏ mặt thì Hoàng đế bệ hạ bước tới chắn ánh mắt tò mò của Quốc sư lại, lạnh lùng trừng mắt.

Quốc sư cũng thu lại tia nhìn, ôm mèo béo xoay người lên lầu.

"Hừ!" Hoàng thượng hừ một tiếng không rõ ý, kéo Tô Dự vẫn còn trố mắt đi lên theo.

Mọi người vừa lên lầu ba, hai còn mèo khoang một con trắng đen một con vàng đen đang đang đẩy nhau nhảy lên bệ cửa sổ.

"Không lừa ngươi đâu, hôm qua ta lăn một cái là chất tức (cháu dâu) liền cho ta cá nướng, cả nửa con luôn!" Mèo hoa vàng vươn vuốt múa may mô tả con cá lớn chừng nào.

Túc vương điện hạ liếc hắn, "Hoàng thượng không quản à?"

"Hoàng thượng quản gì chứ?" Lăng vương điện hạ đắc ý ngúc ngoắc cái đuôi, "Không phải đây là uy phong của hoàng thúc sao?"

Mèo hoa đen trầm mặc một lúc, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, "Vậy lên xem thử" Nói xong liền nhanh chân leo lên trước.

Lăng vương điện hạ đang dùng chân sau gãi tai, nhe răng, "Thập tam ca, chờ đệ với!"

Kịch nhỏ: << Tô nương nương là chiến sĩ thi đua cấp hoàng thất của Đại An triều>>

Đệ đệ: Em chồng tuổi nhỏ, cần nuôi nấng!

Thái hậu: Quản lý hậu cung, tuyệt không thể bỏ qua!

Quốc sư: Xem sách làm cá, cứu vớt chúng sinh!

Mều cha: Ngày lễ ngày tết, nhớ cúng cá nướng!

Cá nhỏ: Tăng lương, cực lực yêu cầu tăng lương!

Mều công: Không thành vấn đề, đêm nay muốn năm hay bảy lần?

Cá nhỏ:... Không cần, tui thích làm không công hơn rồi QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh