Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 - CỬA HIỆU

Tô Hiếu Chương không khỏi sáng mắt, vốn tưởng hôm nay đệ tức muốn xé mặt nạ tranh tước vị với hắn, nghe lời này có vẻ có thể thương lượng được.

"Việc tước vị, một nữ nhân như ta không hiểu, vốn nghĩ là người một nhà, đại bá hay nhi tử thừa tước cũng không khác gì, nhưng mà..." Triệu thị lấy khăn tay trong tay áo ra, chấm chấm khóe mắt, nửa khắc sau lại khóc, "Ta quản việc bếp núc nhiều năm, trong nhà có bao nhiêu của cải lòng ta rõ như soi gương, cho dù không mấy tốt đẹp cũng không đến mức phải để Dự nhi ra ngoài bán cá! Các người lòng dạ hiểm độc như vậy, là muốn chúng ta đói chết đấy phải không!"

Nói xong Triệu thị bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa mắng Lý thị lòng dạ hiểm độc không cho Tô Dự ăn cơm, mỗi ngày không giao đủ bạc liền không đưa thuốc cho nàng, hài tử đáng thương không thể phản kháng cũng không có lựa chọn khác, còn bị buộc đi bán cá ngoài trời lạnh, tay chân đều tê cứng cả. Quả là người thương tâm nghe, người rơi lệ.

Phu thê Tô Hiếu Chương trợn tròn mắt, Tô Dự nhìn mà cũng há hốc mồm, mãi đến lúc cục lông chui từ sau lưng ra trước ngực áo mới hồi thân, lặng lẽ cọ cọ đầu mèo nhỏ. Nếu không phải mẫu thân nói như vậy thì Tô Dự thực không để ý mình lại thê thảm đến như vậy.

Hai tộc thúc nghe cũng nhíu mày, Tô gia tốt xấu gì cũng từng thịnh vượng, hiện giờ biến thành bộ dạng này thật sự khó coi, "Hiếu Chương a, đệ đệ ngươi thi cốt còn chưa tàn đã đối đãi với góa phụ của hắn như vậy, thế này thì tộc sao có thể giao tước vị cho ngươi?"

Tô Hiếu Chương hung hăng trừng lão bà nhà mình, việc không thành chỉ toàn bại sự, muốn bức tử Triệu thị cuối cùng bức người nóng nảy phản thủ, thật là phiền.

"Triệu Ngọc Hoa, ngươi đừng có ngậm máu phun người, trước nay ta chưa từng quên thuốc của ngươi." Đại bá mẫu ngạnh cổ nhảy dựng lên.

Không nói thì thôi, nói tới thuốc, Triệu thị lập tức để Xuân Thảo đưa lên thang thuốc hằng ngày nàng được cho uống tới để hai vị tộc thúc nhìn, người sáng suốt đều nhìn ra, thuốc này là tiên ngũ biến, nấu ra chẳng khác gì nước sôi, đừng nói là chữa bệnh.

"Dự nhi mỗi ngày giao cho ngươi tiền thuốc đủ để mua ba thang, ngươi hai ngày mới đưa qua một phần, nếu không phải ta mạng lớn sợ là đã đi gặp Diêm Vương rồi," Triệu thị nói xong dùng khăn che miệng ho khan, nhìn rất suy yếu, một tay nắm chặt hoàng quyển ngự phê trên bàn, "Nếu ta bị các ngươi bức tử như vậy thì Dự nhi có thể sống sót sao, tước vị này ta sẽ không để các ngươi cướp được!"

Phụ thân Tô Dự là Nhị đẳng Phụ quốc Tướng quân, cho dù hắn hay đại bá thừa tước thì vẫn phải hàng hai cấp, bỏ qua Nhị đẳng Trấn quân Tướng quân, trực tiếp hạ xuống tam đẳng Vệ Tướng quân. Đã không có quyền lợi gì còn có khả năng bị bắt tham chiến nếu có chiến tranh, tuy nhiên tam đẳng Vệ Tướng quân vẫn có ba mươi đấu gạo tốt và ba mươi quan tiền bổng lộc, đủ nuôi sống gia quyến.

Không khí lập tức đông cứng, sắc mặt Tô Hiếu Chương xanh mét, trầm mặc một lúc mới cười lạnh, "Chỉ là thứ tử mà dám tranh thừa tước, Tông Chính Ti sẽ trực tiếp đoạt tước vị của Tô gia, đến lúc đó chẳng ai có lợi cả!"

Việc thừa tước của nhà quý tộc rất khắc khe, chỉ có thể là đích trưởng tử, nếu không có thì có thể bị Tông Chính Ti phán vô hậu, trực tiếp tước tước vị. Mặc dù Tô Hiếu Chương là con của thị thiếp nhưng mẫu thân ông ta sau được đưa lên hàng chính thất, trong gia phả thì ông ta chính là trưởng tử, vậy nên khả năng để ông ta thừa tước là khá lớn.

Nhưng mà chức trách chính của Tông Chính Ti là quản chế cắt giảm quý tộc, đang yên lành vẫn có thể tra ra vài điểm sai, Triệu thị muốn nháo lớn chuyện, một khi Tông Chính Ti phán định đức hạnh Tô Hiếu Chương có vấn đề thì tước vị này chắc chắn không tới phiên ông ta.

Hai tộc thúc râu tóc hoa râm xem xem xét xét, hắng giọng, "Tức phụ của lão nhị à, đừng xúc động, tước vị này của Tô gia tuyệt đối không thể vứt bỏ, nháo ra ngoài cũng không tốt cho Dự nhi."

Tô gia có tước vị này thì vẫn là quý tộc, không có thì một đám thân thích cũng mất hết mặt mũi, sau này gia tộc sẽ cứ thế mà suy tàn.

An Hoằng Triệt ghé vào vai Tô Dự ngáp một cái, đức hạnh thế này mà đòi tranh tước vị làm gì chứ, hầu hạ trẫm cho tốt, đến Quốc công trẫm cũng phong được.

"Tước tước còn được năm trăm lượng, đặt mua một thôn trang cũng đủ nuôi mẫu tử chúng ta." Triệu thị ngừng khóc, ung dung đặt hoàng quyển lại vào hộp.

Lúc này Tô Hiếu Chương mới khẩn trương, theo lệ thường tước tước quả thật sẽ được cho chút bạc xem như ân điển cuối cùng của hoàng gia, không chắc là năm trăm lượng nhưng cũng phải hai ba trăm.

Tô Dự nhíu mày, hắn tựa hồ hiểu được ý của đích mẫu.

"Đệ muội, đều là người một nhà, hà tất phải xa lạ như vậy," Tô Hiếu Chương miễn cưỡng tươi cười, "Tô gia một người vinh quang cả họ được nhờ, tước vị này giữ lại hàng năm đều có bổng lộc, có thể để các ngươi thiếu ăn thiếu uống sao?"

Lời này nếu nói trước đây thì còn lọt tai một chút, hiện tại mẫu tử hai người đến cơm còn không có ăn, nói về sau đối xử tử tế với bọn họ thì có quỷ mới tin. Vừa nói xong Tô Hiếu Chương cũng tự hiểu mình đuối lý.

"Bổng lộc ngươi đều cướp cả, nói cho chúng ta thì có mà mặt trời mọc ở đằng tây," đang nói thì ngoài cửa bước vào một người, dung mạo tương tự Tô Hiếu Chương đến năm phần, có điều mặt xám mày tro không mấy tinh thần, "Muốn nói tước liền tước, nhưng năm trăm lượng bạc kia cũng phải cho ta ba phần!"

"Ngươi..." Tô Hiếu Chương thấy người nọ thì tức giận, "Ngươi còn mặt mũi nói sao, trong nhà hiện tại đã thành cái dạng này, không phải đều bởi vì ngươi hả!"

Người nọ là tam thúc của Tô Dự Tô Hiếu Hiển, ngày thường chơi bời lêu lổng, mấy năm trước đây gây họa lớn, phụ thân Tô Dự phải bán của cải điền trang trong nhà mới dẹp yên chuyện, đó cũng là nguyên nhân chính làm Tô gia ngày càng sa sút.

"Hừ, ta cũng chưa bảo Nhị ca cứu ta, các ngươi bán điền trang có hỏi qua ta sao? Đây là sản nghiệp tổ tiên, có một phần của ta! Hiện giờ ngươi muốn làm Đại Tướng quân thì cũng phải chia cho ta một phần!" Tam thúc khoanh tay ngồi xổm ở cửa cứng miệng nói.

Triệu thị thấy tiểu thúc đến, cười lạnh nói, "Năm kia bán điền sản lấy tiền, ở Tây giao còn một thôn trang, trên đường phía đông còn vài gian cửa hiệu, đại bá nếu muốn thừa tước cũng không phải không thể, chỉ cần giao phần gia sản đó cho chúng ta có bữa cơm qua ngày là được."

Tô Hiếu Hiển nghe xong liền sáng mắt, đứng dậy, "Gì cơ? Tây giao còn thôn trang? Đại ca, ngươi đang độc chiếm gia nghiệp đó phỏng!"

Tam thúc tiếp tục chỉ trích chính đường càng náo nhiệt, Tô Hiếu Chương giận đến hít thở không thông.

An Hoằng Triệt đã sớm mất kiên nhẫn, không ngừng gãi gãi trên quần áo Tô Dự, mèo bệ hạ chưa ăn điểm tâm đang rất không hài lòng. Tô Dự hết cách, lặng lẽ vươn tay kéo kéo đuôi mèo để nó yên tĩnh lại, tiểu miêu lập tức nhảy qua bên vai kia của hắn, tiếp tục cào.

"Như vậy đi," Triệu thị rốt cuộc nói, "Ta là phụ nhân không hiểu nhiều, chỉ cầu ăn no mặc ấm à đủ. Giao gian cửa hiệu ở đường Đông cho Dự nhi, về sau ta theo Dự nhi, tước vị thì đại bá cùng tiểu thúc thương lượng là được."

Tô Dự sửng sốt, cửa hiệu ở phố phía đông? Tô gia vậy mà có cửa hàng ở phố đông!

Phố đông chính là phố chính phía đông thành, rất phồn hoa, nếu có thể mở một quán ăn ở đó thì sinh ý sẽ rất tốt. Cái này phải gọi là buồn ngủ gặp gối đầu rồi!

Tô Hiếu Chương đang bị nháo đến sứt đầu mẻ trán, trong lúc này không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, "Được!"

"Như vậy sao được! Đây chính là tài sản đáng giá nhất của Tô gia!" Đại bá mẫu Lý thị hét ầm lên, đây chính là cửa hàng nàng ta tính kế mới lấy được, mỗi tháng đều thu được không ít hơn năm lượng bạc đâu! Không có hai gian hàng này, bọn họ còn phải tặng lễ này nọ, tiền đâu ra?

"Ngươi thì biết cái gì!" Tô Hiếu Chương vội vứt qua một ánh mắt ra hiệu.

Nháo ầm ĩ tới trưa, cuối cùng dưới sự chứng kiến của hai tộc thúc, sổ sách được mang tới rồi phân gia sản. Tước vị còn chưa định nên chưa thể ở riêng nhưng có thể sang tên cửa hàng cho Tô Dự làm tài sản riêng. Tô Hiếu Chương muốn Tô Dự kí tên đồng ý, còn lập thêm giấy chứng thực thừa tước.

Tô Dự không phản đối, Triệu thị cũng không ngăn cản.

An Hoằng Triệt lạnh mắt nhìn trò hề này, tâm tình càng khó chịu, xuẩn nô này quá dễ bị bắt nạt!

"Hôm nay không thể mở quán, hai ta ăn hết số mực này đi." Tô Dự ngẩng đầu nhìn trời, đã sắp trưa rồi, còn chưa kịp sơ chế mực, không kịp dọn hàng rồi.

An Hoằng Triệt ngồi xổm bên thớt nhìn hắn, sau đó xoay mông về phía Tô Dự. Xuẩn nô, không có tước vị thì về sau làm sao trẫm cho ngươi thăng quan phát tài, có cái gì mà cao hứng chứ.

Tô Dự chọc chọc cái mông mèo mềm mềm, "Ai, Tương nhi à, chúng ta đi xem cửa hàng kia đi, nếu địa thế tốt có thể mở tửu lâu đó."

Ăn xong bữa trưa, Tô Dự hừng hực hứng thú ôm mèo đi xem cửa hiệu.

Quá ngọ, đường lớn phố đông không hề vắng mà vẫn náo nhiệt vô cùng, Tô Dự tìm một lúc vẫn không được địa chỉ ghi trong trướng mục.

"Số một trăm lẻ một đường đông..." Tô Dự nhìn giữa số một trăm và một trăm lẻ hai, số một trăm là một hiệu cầm đồ, một trăm lẻ hai là hàng tơ lụa, một trăm lẻ một là một...con hẻm. Không có cửa hàng mà chỉ là một ngõ tắt, số một trăm lẻ một không có, "Không phải phá bỏ dọn đi chứ!"

"Meo meo..." Tiểu miêu trên vai liếc Tô Dự đang ngơ ngác một cái, vẫy đuôi thả người nhảy lên biển của hiệu cầm đồ, phủi một đám bụi trên biển hiệu.

Tô Dự lúc này mới phát hiện, sát bên hiệu cầm đồ có một cánh cửa nhỏ chừng ba thước, đến hỏi thử mới biến đây chính là cửa hàng số một trăm lẻ một.

Tô Dự, "..."

Kì thật cửa hàng cũng không nhỏ, có hai gian phòng lớn nhưng là ở lầu hai, lầu một chỉ có một cái cửa nhỏ, đi vào là thấy ngay cầu thang, căn bản không thể bán buôn gì nên vẫn cho hiệu cầm đồ thuê làm kho hàng.

Tô Dự nhìn cửa hiệu này chằm chằm một lúc lâu bỗng trước mắt sáng ngời. Bên cạnh tiểu lâu là ngõ nhỏ, nếu muốn buôn bán thì không thể để cầu thang như vậy được. Nếu làm một cái thang đặt phía ngoài, trang hoàng lại một chút, có thể làm cầu thang xoắn, nhưng chi phí so với một cửa hiệu mặt tiền bình thường cao hơn nhiều, chỉ mỗi cầu thang xoắn là hắn đã không đủ tiền làm rồi.

Ủ rũ ôm mèo về nhà, Tô Dự cả ngày nay như đi qua đi lại giữa thiên đường và địa ngục, thể xác tâm hồn đều mệt mỏi.

"Tương nhi à, ta nghèo quá..." Tô Dự vùi mũi vào lông mèo hít hít, nhìn lông mao vàng rực rỡ mà như nhìn hoàng kim lóe sáng, "Cho ta mượn ít tiền đi, ta làm miêu nô cả đời cho ngươi nha..."

Tiểu miêu vốn đang mất kiên nhẫn chậm rãi xoay lại, nhìn gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tô Dự, nhanh nhảu ve vẩy tai, đứng dậy duỗi móng vuốt lục lọi dưới gối đầu, móc ra một miếng ngọc kỳ lân.

-Hết chương 8-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh