Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81 - LÀM CÁ

Vốn Chiêu vương đang ngủ ở phòng riêng cho mèo bên thiên điện, phòng này không chỉ có đệm mềm, còn bày cả đệm giường dày êm, một tầng sàng đan, quả cầu nhỏ vùi đầu trong đó, trên người còn đắp cái chăn nhỏ.

Mắt vẫn còn nhập nhèm lúc mới tỉnh, Chiêu vương điện hạ chỉ kịp thấy lạnh hết cả người, sau đó mèo con đắp chăn bị xách lên, lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn thì thấy ngay gương mại Thái hậu mang đầy ý cười, "Ngoan, mẫu hậu ôm một cái nào, ngủ tiếp đi."

Mèo béo chớp chớp mắt, cái đầu ngái ngủ không hiểu mẫu hậu sáng sớm đã kéo hắn dậy làm gì, đơn giản không thèm nghĩ nữa, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Thái hậu thả mèo béo lên đùi, thò tay gỡ tấm chăn nhỏ, Chiêu vương điện hạ mới ngủ tiếp bị lạnh giật cả mình.

Lâm cô cô vội mang tới chiếc thảm nhung, trên mặt vải nhung trắng ấn đầy dấu móng màu đen, sờ lên cũng ấm áp. Thái hậu trải thảm trên chân mình rồi thả mèo con vào cuộn lại, chỉ chừa cái đầu nhỏ bên ngoài.

"Thân thể Hiền phi hôm nay không khỏe, Hoàng thượng để lão nô đến xin phép người." Uông công công thấy Thái hậu xong việc mới nhẹ giọng bẩm.

"Thôi hôi, bảo hắn ngày mai nhớ đến là được." Thái hậu phẩy tay áo rồi cho tay vào thảm lông, xoa xoa cả người mèo béo nhỏ cả người ấm ru.

Thái hậu không dùng hương xông, trên người chỉ có mùi vị thanh thoát, Chiêu vương điện hạ nghe thấy rất là thoải mái, lật người ôm lấy bàn tay đó.

"Ai, Hoằng Ấp của ta lớn nhanh quá, về sau cưới vợ sẽ không cho mẫu hậu bế nữa rồi." Thái hậu sờ cái bụng ấm áp của tiểu nhi tử, bỗng nhiên thấy phiền muộn quá.

Lâm cô cô bưng điểm tâm tới, cười nói, "Vương gia còn có hai năm nữa là cập quan rồi, không lâu nữa cũng sẽ có tiểu hoàng tử thôi ạ."

Thái hậu dùng bàn tay kia xoa đầu mèo nhỏ, nghe Lâm cô cô nhắc mới nhớ, "Ly vương gia cũng sắp có tam nhi tử phải không?"

"Xem ngày thì cũng không lâu nữa," Lâm cô cô cầm một quyển tập lật xem, "Có hỉ mạch vào tháng giêng, không chừng bây giờ đã xuất thế rồi."

Ly vương xếp thứ hai trong các hoàng tử, chính là con ruột của Ngũ vương gia Trung vương, bởi có quyền kế thường vương vị nên từ nhỏ đã được nuôi bên người Thái hậu, bây giờ ở Bắc Hải*. Bắc Hải xa xôi, muốn dâng tấu chương phải đi đường bộ qua đèo qua núi, tin tức cũng chậm trễ.

(Xin phép được đổi chỗ này thành Bắc Hải, để tránh các vấn đề phát sinh)

Thái hậu khẽ vuốt cằm, nhàm chán lật sổ sách. Mới đó đã sắp mùng mười tháng mười, cứ hằng năm đến khoảng thời gian này là thấy đau đầu.

Lễ tế thiên cuối năm, thân vương sẽ mang gia quyến nhập kinh, nhóm con cháu hoàng tộc cũng phải đi An Quốc tháp làm lễ, gia quyến với tần phi trong cung phải tham gia cung yến. Cung yến năm ngoái đều do một tay Lộ quý phi lo liệu, tuy không có quá đặc sắc nhưng cũng ra hình ra dạng, không có vấn đề gì lớn, bây giờ Lộ quý phi bị biếm xuất cung rồi, việc này cứ thế đáp xuống đầu Thái hậu.

"Cung yến trừ Tô Dự thì toàn là nữ tử, miễn ca múa đi." Thái hậu đưa tay liền gạch tiết mục múa.

"Không có ca múa thì chỉ có nói chuyện, Thái hậu không kiên nhẫn với các nàng được đâu," Lâm cô cô can, "Chi bằng mời một gánh hát tới hát hí khúc."

Chiêu vương điện hạ ngủ đến đói mới tỉnh, lại lười động đậy, liền ôm ngón tay mẫu hậu gặm lấy gặm để, nhưng mà răng sữa mới rụng, ngón tay mảnh khảnh của Thái hậu mắc trong miệng nhỏ không cắn được.

"Đói rồi?" Thái hậu cúi đầu nhìn, thấy mèo mập đang ra sức cắn ngón tay mình, bật cười, "Sau nhanh thay răng vậy?" Bảo Lâm cô cô đi lấy một chén canh cá, Thái hậu giơ quả lông nhỏ lên nhìn, Chiêu vương điện hạ ngáp một cái, lòi hàm răng bị thủng một lỗ.

Thái hậu cong mắt cười, gấp sổ sách lại, quyết định chờ Tô Dự đến rồi xem sau, hôm nay làm chuột đồ chơi cho nhi tử thôi.

Vì thế chuyện cung yến tạm gác lại, chờ Tô nương nương ngày mai xử lý.

Tô nương nương hãy còn bận nằm bẹp trên long sàng không đứng lên nổi, eo mỏi thiệt sự, đành ghé người nằm trên giường cho Tương nhi xoa bóp.

Hoàng đế bệ hạ hóa thành mèo nhỏ màu vàng kim nhảy qua nhảy lại bên hông Tô Dự, nhưng mà lực chân mạnh quá, cái eo nhỏ của hắn căn bản chơi không đã, vậy lại nhảy hẳn lên người người ta. Hoàng đế bệ hạ quyết định vi hành, từ thắt lưng cong duyên dáng thẳng đến đỉnh đầu Tô Dự, hưng phấn làm rối mái tóc hắn, lại chạy lui trở về, bổ nhào vào nơi mềm mềm nào đó, thò móng kéo quần lót Tô Dự.

(ông bà ơi, tui thề là tui ếu nhịn được cười khi tưởng tượng đoạn này)

Tô Dự quay đầu nhìn miêu đại gia vẫn còn chơi vui, bất đắc dĩ vùi mặt vào trong gối, mặc y đùa đi. Thật sự thật sự không hiểu nổi thể lực của Hoàng thượng luôn, loại chuyện này là hai người cùng làm, vì sao hắn mệt như chóa, còn quý ngày đây vẫn chạy tới chạy lui trên người hắn được vậy?

(vâng, nguyên văn là mệt như chóa đó)

Đến lúc Hoàng đế bệ hạ chơi xong thì tóc Tô Dự đã hóa ổ gà, quần lót gấm cũng toe đầy sợi chỉ, nhưng mà thắt lưng đỡ nhức mỏi hơn nhiều rồi.

Tô Dự xoa xoa cái đầu xù, "Quả thật có tác dụng nè."

Kim sắc tiểu miêu ngồi xổng trên hông Tô Dự nhàn nhã liếm móng, còn phải nói, trẫm vận nội kình đấm bóp cho xuẩn nô nhà ngươi, sao có thể vô dụng hả?

Hoàng đế bệ hạ lại hóa về dạng người, ưỡn lưng nằm biếng bên người Tô Dự, mũi chân đá đá mông nhỏ Tô Dự, bảo, "Lưng hết đau thì mau đi nấu cơm."

Tô Dự nghe vậy, mới vừa nhấc người dậy đã lập tức lảo đảo ngã xuống lại, nhẹ nhà cọ cọ mũi lên vai áo minh hoàng của Hoàng thượng, "Vẫn còn đau lắm."

"Không được bôi nước mũi lên lông của trẫm." Hoàng thượng ghét bỏ xài một ngón tay ẩy đầu Tô Dự ra.

Phù dung trướng noãn nhật cao khỏi, tòng thử quân vương bất tảo triều. Hai người cứ rảnh rang quậy như vậy cho tới trưa, bỏ lỡ cả lâm triều, bỏ luôn điểm tâm...

(Ngoài trướng phù dung nắng đã lên, quân vương từ nay không lên triều sớm, ý nói có mỹ nhân rồi hông thèm lo chính sự nữa á)

Đông hải đưa tới rất nhiều thinh ngư, doanh ngư, nghe nói Cảnh vương tự mình tìm ra cách bắt cá doanh rất hữu hiệu, một phát trúng một con, cá doanh ở bờ biển hầu như đều bị hắn bắt hết. Nhưng mà, đôi khi như vậy cũng chưa hẳn là tốt.

Quốc sư nhìn một mớ lồng sắt xếp thành chồng trong đại điện tháp An Quốc, đôi mắt đẹp tràn ra toàn là sắc lạnh.

"Cạc cạc cạc cạc..." Một con đã ầm ĩ lắm rồi, một đống thế này có khác nào muốn dỡ cả nóc An Quốc tháp chứ! Thánh tháp yên tĩnh trong phút chốc hóa chợ cá.

"Câm miệng!" Quốc sư đứng trong đại điện, âm thanh lạnh lẽo truyền đi trong nháy mắt, âm không lớn nhưng vang dội như sấm bên tai, khiến tâm thần chấn động.

"Cạc!" Tiếng cá ồn ã ngừng bặt, bọn chúng theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, không dám lên tiếng nữa.

"Đừng có để bổn tọa nghe thêm tiếng động nào nữa." Quốc sư thản nhiên đảo mắt nhìn thị vệ trong điện, lúc trước có một con còn có thể để Tô Dự mang đi, bây giờ nhiều như thế chỉ đành đặt ở trong tháp.

"Tuân chỉ." Thống lĩnh thị vệ cũng chính là Thế tử Lỗ Quốc công lập tức quỳ lĩnh mệnh.

Vì thế, đến khi Tô Dự cùng Hoàng đế bệ hạ dùng xong Ngọ thiện, lại tranh thủ ngủ trưa xong, lúc thắt lưng hết đau chân hết mỏi đi làm cá thì thấy Lỗ Quốc công Thế tử tay cầm gậy gỗ, mang theo một đội thị vệ đi tuần trong đại điện, con cá nào dám ho he muốn kêu thì cho ăn một gậy đau muốn xỉu liền.

Lồng cá doanh xếp thành từng hàng dài, chia thành hai hàng đi trông nom người bên trái người bên phải, lúc này đang đi tới cuối dãy, một con cá doanh ở giữa hàng đập cánh ra chiều muốn kêu lên, chạy tới thì không kịp, thế tử Lỗ quốc công xài khinh công phóng tới, gậy gỗ rời tay, "bộp" một cái trúng đầu cá rồi bắn ngược trở về, con cá doanh cũng ngã.

Lỗ Quốc công Thế tử tiếp được gậy gỗ ngay trên không, xoay người đáp đất rất ngầu, chậm rãi đi về phía đội ngũ, thấy Tô Dự đến thì im lặng hành lễ, sau đó nghiêm túc tiếp tục dẫn thị vệ tuần tra.

Tô Dự giật khóe miệng, thấy một mớ thinh ngư sắp hàng dài phía trước. Thinh ngư rất dữ, hắn không dám tới gần quá, lỡ cho bị đớp mất cái mũi thì nguy, ấy mà hôm nay đám cá này sao ngoan ghê, không có con nào ngoi lên mặt nước luôn.

Lên tầng hai, Quốc sư đang cầm danh sách hải quái Cảnh vương gửi về, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Tô Dự, "Sắp mùng mười tháng mười, phải làm tất cả cá đó thành tế phẩm."

"Tất cả?" Tô Dự hết hồn, trước nay hắn mới vào gian thứ nhất trên tầng bốn để chế biến tế phẩm, chỉ có cá nhỏ, chẳng lẽ còn quái ngư khác phải làm nữa hả? Hai loại cá này, thinh ngư nhiều mỡ, cá doanh quá cứng, đều không thích hợp làm số lượng lớn.

Quốc sư không nói gì thêm, mang Tô Dự lên tầng bốn, chậm rãi đẩy ra cửa đá của gian thứ hai.

Trong phòng đá không bày nhiều thứ như gian số một, dùng đá đen làm kệ, để vô cùng nhiều ... mẫu vật cá.

Thinh ngư, cá doanh, cá chuồn, cá văn diêu, hà la ngư...

(Hà La Ngư: là một loại cá trong Sơn Hải Kinh, có 1 đầu 10 thân.

Cá văn diêu: theo Tây Sơn Kinh, giống cá chép, mình cá cánh chim, vằn xanh, đàu trắng miệng đỏ, thường dạo từ Tây đến Đông hải, ban đêm bay trên không, thịt chua ngọt, có thể chữa bệnh điên)

Mỗi con cá này có một hai bản, không nhiều. Căn phòng đá này giống như bảo tàng vậy, biến quái ngư trong "Giang sơn thư họa" biến thành mẫu vật trưng bày, Tô Dự nhìn hoa cả mắt, cố gắng khớp các bản mẫu với hình vẽ hắn từng đọc qua trong sách, cũng nhớ lại cách chế biến.

"Năm ngoái các loại cá này chỉ xuất hiện ngẫu nhiên vài con, chỉ cần bắt đi tế thiên thì bảo đảm thiên hạ thái bình." Ánh mắt Quốc sư dừng trên một con cá hà la một đầu mười thân.

Tô Dự dạo qua một vòng, nhìn Quốc sư có vẻ phiền muộn, cũng hiểu được sơ qua hạo kiếp là gì. Trước kia chỉ có vài con, bây giờ là hàng đống đổ tới, mấy con cá này còn mang theo tai họa, có đem tế trời thì thần tiên có ăn hết được một lần từng ấy cá không hả, vấn đề lòi ra rồi, "Vậy bây giờ làm sao?"

"Mau mau làm cá khô hết số đó." Quốc sư nhìn Tô Dự bằng đôi mắt thanh lãnh.

Tô Dự gãi gãi đầu, đối với Quốc sư đám cá đó là tai họa, nhưng trong mắt đầu bếp hắn đây, chính là một mớ nguyên liệu quý giá, nếu cứ thô bạo xử lý qua loa thì phung phí quá, nghĩ nghĩ rồi bảo, "Có thể không làm cá khô không, làm món khác thì sao?"

Tiểu kịch trường <<Quốc sư muốn giải quyết nhiều các như vậy nhất định rất vất vả>>

Cá nhỏ: nhiều tế phẩm như vậy, một lần tế thiên hết bao nhiêu?

Quốc sư: một con

Cá nhỏ: Số còn lại?

Quốc sư: (vẻ mặt thâm sâu) người tế thiên tự mình giải quyết

Cá nhỏ: quả thật không dễ dàng, vậy tiêu hao nhiều (pháp lực) không?

Quốc sư: một bình lớn

Cá nhỏ:....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh