Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 - TÍNH TOÁN TIỀN BẠC

"Gì đấy?" Tô Dự vẫn trong tư thế úp sấp trên giường, vươn tay lấy miếng ngọc lại. Mảnh ngọc phát ra ánh sáng trắng xanh nhờ dưới ánh nến, mặt trên khắc kỳ lân rất sống động, mặt kia là một chữ 'Chiêu'.

Suýt chút nữa đã quên rồi, Chiêu vương còn thiếu hắn ba mươi văn tiền đó!

"Ai, hay là đem cầm cái này đi, có thể được không ít tiền nha." Tô Dự nhìn miếng ngọc chằm chằm một lúc lâu, ngọc này quả thực không tồi, không biết có đủ để xây một cái cầu thang xoắn hay không.

"Bốp!" Một cái móng vuốt đột nhiên đưa qua cướp ngọc bội trong tay Tô Dự, An Hoằng Triệt lần sờ chữ 'Chiêu' trên mặt miếng ngọc, đôi mắt hổ phách tràn đầy tức giận. Tên ngốc này, ngọc bài này chính là tín vật của An Hoằng Ấp, là ngọc vô giá, vô giá!

"Tương nhi, làm sao vậy?" Tô Dự vươn qua sờ sờ mũi mèo nhỏ, tất nhiên là ăn ngay một bàn chân mèo rồi.

Đệm thịt mềm mềm dán lên mặt, Tô Dự phối hợp ngã xuống vờ như không dậy nổi.

Hai người đang chơi đùa thì Xuân Thảo bên ngoài gõ cửa, mời Tô Dự tới hậu viện một lúc.

Hôm nay xem như Tô Dự được tận mắt thấy sức công kích của Triệu thị, bội phục sát đất vị đích mẫu thâm tàng bất lộ này, nghe vậy lập tức đứng dậy vỗ vỗ đầu mèo, "Tương nhi, ngươi tự chơi một lát nhé, ta về ngay thôi."

An Hoằng Triệt liếc hắn, không có tiền đồ, nghe lời một phụ nhân thâm trạch thì có gì hay chứ. Thấy Tô Dự thật sự xoay người đi rồi, tức giận quăng ngọc bội rồi chộp lấy gối đầu mà ra sức cào.

"Xem qua cửa hàng chưa?" Sắc mặt Triệu thị tốt hơn buổi sáng không ít, cười đón Tô Dự vào trong ngồi.

"Vâng." Tô Dự lên tiếng, mới vừa ngồi xuống đã phát hiện một cặp móng vuốt ánh vàng lấp ló phía cửa sổ sau lưng Triệu thị, nhanh chóng túm cục lông bên ngoài nhét vào áo.

An Hoằng Triệt chui trong tay áo lắc lắc đầu, y nhàm chán quá mới tới xem thôi, chẳng phải lo lắng xuẩn nô kia vì ít bạc mà đi bán thân đâu, không có đâu!

"Vốn không nghĩ tới nước này, nhưng tình thế này không thể kéo dài nữa." Triệu thị âm thầm vừa lòng hành vi đóng cửa sổ của Tô Dự, biết đề phòng tai vách mạch rừng, xem ra thời gian qua tiến bộ không ít.

Ân oán trong nhà khiến Tô Dự lập tức đau đầu, đối với lời Triệu thị thâm sâu hoàn toàn không hiểu, chỉ đành ra vẻ gật gật đầu, "Mẫu thân làm chủ là được."

"Bí tịch gia truyền kia còn đã nghiên cứu thế nào rồi?" Triệu thị rất thích Tô Dự nghe lời như vậy, nàng không thể sinh con vẫn luôn coi thứ tử như thân tử mà nuôi dạy, thời gian này nàng đều để mắt hành vi của Tô Dự, thật là tổ tông phù hộ cho nàng một nhi tử tốt.

"Vài món đầu là có thể làm ạ, phía sau còn chưa học được." Tô Dự đưa tay lặng lẽ vuốt lông cho tiểu miêu đã bắt đầu không kiên nhẫn.

"Thật sao?" Triệu thị kinh ngạc nhìn, "Con thật có thể làm các món trong đó sao?"

"Vâng..." Tô Dự ngẩn người, mấy món đầu tiên rất đơn giản, rất tương tự những món hắn từng làm kiếp trước, kì thật các món về sau cũng có thể làm nhưng khó tìm nguyên liệu thôi, hơn nữa thuật ngữ cổ đại khá khác so với trước đây, muốn đoán các nguyên liệu ghi trên thực đơn phỏng chừng phải mất ít công sức. Nhưng mà nhìn Triệu thị kinh ngạc như vậy, hẳn là nên khiêm tốn một chút nữa nhỉ?

"A di đà phật, tổ tông phù hộ!" Triệu thi chắp tay rất kích động, lẩm bẩm một lúc lâu mới lấy trong rương ra một cái hộp gỗ, bên trong là một túi vải, phải mở mất một lúc mới lộ ra thứ bên trong.

"Mẫu thân, đây là?" Tô Dự nhận nhận lấy mảnh giấy mỏng manh, mặt trên phủ kín các con dấu, ở giữa viết rõ ràng là 'Một trăm lượng bạc ròng'.

"Đây là vốn riêng mấy năm nay ta tích cóp," Triệu thị cười cười nhét ngân phiếu vào tay Tô Dự, "Con sửa chữa cửa hàng kia lại một chút, mở một cái tửu lâu đi."

"Không được," Tô Dự đẩy ngân phiếu trở lại, "Bạc con sẽ nghĩ cách, sau này trong nhà sẽ không phân bạc hàng tháng nữa, mẫu thân phải giữ lại mà chi tiêu chứ." Kì thật hắn đã nghĩ kĩ rồi, dùng cách bán đi rồi thuê lại cửa hàng, như vậy vừa đủ tiền vốn lại có cửa hàng, vẹn cả đôi đường.

"Như vậy cũng tốt, nhưng lại khó tìm được người mua," Triệu thị nhíu mày, chợt nghĩ đến gì đó rồi cười lạnh, "Người mua này còn phải là người có quyền thế mới được, nếu không đại bá con đến khi đắc thế lại đi đoạt sinh kế của con nữa."

Tô Dự cũng đã nghĩ tới điểm này, đại bá tam thúc của hắn cũng không phải đèn cạn dầu, nếu tửu lâu này còn đứng tên hắn thì sau này, một khi Tô Hiếu Chương đạt được tước vị chắc chắn sẽ gây sự. Nhưng mà người có quyền thế, mấy nhà người ngoài thì không biết ai, chỉ biết có một...

Đột nhiên nhớ tới mảnh ngọc mèo nhỏ móc ra ấy, Chiêu vương quả thật là người có quyền thế, chẳng qua...Dựa vào giao tình ba mươi văn tiền liệu Chiêu vương có thể giúp hắn chuyện lớn như vậy sao? Huống chi nhóc béo kia chứ tạo cảm giác rắp tâm bất lương gì đó.

"Cũng không phải khó khăn lắm đâu, Tô Hiếu Chương muốn thừa tước không đơn giản như vậy," Triệu thị thấy Tô Dự mặt ủ mày chau thì an ủi, "Đừng quên là năm nay đã sắp đại tuyển rồi."

"Đại tuyển ạ?" Tô Dự trợn mắt, đó là cái gì.

An Hoằng Triệt theo ống tay áo chui vào lòng Tô Dự, thò một cái đầu ra khỏi vạt áo, vừa ngoắc ngoắc tai nghe tới hai chữ 'Đại tuyển' thì lập tức dựng tai lên nghe ngóng.

"Cũng không còn xa đâu, huống chi bây giờ phía trên đã lùi hai năm, không thể năm nay còn hoãn nữa," Triệu thị thoáng nhìn ra cửa sổ, tựa hồ không muốn nhắc đến chuyện này, "Con an tâm mở tửu lâu đi, nếu có chuyện khó xử thì nói với ta."

Cuối cùng Triệu thị vẫn đưa ngân phiếu một trăm lượng kia cho Tô Dự, muốn hắn lo trước khỏi họa.

Tô Dự cái hiểu cái không trở lại phòng mình, tiểu miêu cũng hưng phấn dị thường đi qua đi lại trên người hắn, cuối cùng ngồi xổm trên ngực hắn nhìn xuống, đắc ý vung vẩy đuôi.

"Tương nhi, sao lại cao hứng thế?" Tô Dự bị bộ dáng nó chọc cười, lấy mảnh ngọc ra gãi gãi cằm nó, trong lòng lại có chút phiền muộn. Một trăm lượng bạc này là bạc đích mẫu chắt chiu, hắn không muốn động tới, huống chi dùng tiền này rồi qua giai đoạn khó khăn lúc khai trương lại vẫn phải tìm người hợp tác. Nhưng mà nhân vật như Chiêu vương hẳn sẽ không quan tâm chút lợi nhỏ như vậy rồi, chi bằng có điều kiện khiến hắn ta động tâm mới tốt.

Đang thất thần thì một cái móng mềm đột nhiên ấn ấn giữa mày Tô Dự.

Tô Dự kéo miếng thịt kia qua hôn một cái, thôi, không nghĩ nữa, mai rồi nói sau.

Trăng treo đầu trời, ánh trăng thanh tĩnh tràn vào cửa sổ. Tô Dự nằm yên, trong lòng còn ngổn ngang, ngủ mà vẫn cau mày. Cẩn thận nhìn lại sẽ đột nhiên phát hiện, bên người hắn còn có một người đang nằm.

Người nọ tóc dài như mực, theo ánh trăng chỉ thấy một cái cằm cong cong cùng đôi môi khẽ nhếch. Lúc này người nọ đang vương một bàn tay thon thon trắng trẻo nhẹ nhàng xoa xoa mày hắn. Xuẩn nô, nhíu mày nhìn xấu chết được!

-Hết chương 9-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linhtinh