Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

. gửi tới người mãi vẫn không nhận được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mình ko đi với các anh từ những ngày đầu tiên được, các anh đã đi qua bao khó nhọc rồi vậy mà mãi đến tận 2015 mình mới đến Bangtan.

mình thấy ân hận, thấy xấu hổ vì đã ko ở bên các anh sớm hơn.

các cậu biết đấy, tình cảm chớm nở một cách rất bất ngờ, và cả cái cách mình chìm đắm vào cả 7 chàng của mình cũng vậy. ko vội vã, dồn dập mà chỉ bất ngờ bùng nở trong lòng mình thôi.

7 chàng trai của mình, bên nhau học đã tạo cho mình một tuổi trẻ này là như thế nào. khi ấy mình còn chưa thể định nghĩa được thanh xuân là gì, là trường tồn được bao lâu, là có  thể cùng nhau đi đến cả quãng thời gian về sau ko!?... phải, rất nhiều các cậu ạ.

và rồi các anh đã giải đáp giúp mình, cho mình biết tuổi trẻ này phải sống hết mình, rằng tuổi trẻ này phải có niềm đam mê, rằng tuổi trẻ này là rộng lớn bao la biết bao... nhưng chẳng  có vậy đâu, tuổi trẻ ấy, tuổi thanh xuân mà mình mình cứ tò mò mãi còn là những cạm bẫy của tuổi trưởng thành này, là những tâm tư, những suy nghĩ mà mình cứ mãi chìm đắm vào nó.

khi mình gặp các anh là lúc alb HYYH.pt1 ra mắt. cảm giác nghe được giai điệu của các anh, nghe được những thứ tận sâu trong đáy lòng của thanh xuân ấy. đam mê mà các anh đặt trọn vào ấy, là âm nhạc, là cả bao nỗi lòng suy tư của chính bản thân. các anh đã đặt chính mình vào nó... đặt những chuyện đã qua vào chính tác phẩm của mình.

mình chưa bao giờ say đắm một người nào lâu như vậy, nhưng giờ thì tim mình chật ních chỗ chứa rồi. nó chứa đến cả 7 người các anh đấy! cảm giác như thấy anh khóc mình khóc theo, anh vui mình cũng cười, anh trải qua bao khó nhọc mình liền trầm tư. để đi đến tận những ngày hôm nay, ko biết rằng 7 chàng trai của mình đã phải trải qua những gì.

có nhiều lúc mình có cảm giác, anh ở rất gần rồi, nhưng mãi chẳng thể chạm đến các anh được. xa lắm, xa lắm các cậu ạ.

và các cậu ạ, nhiều khi mình thấy các anh khóc, mình dường như giận bản thân mình. vì mình nói là mình hiểu các anh, nhưng thực ra chỉ là một phần mà các anh đã chịu đựng, đã gánh chịu.

đêm nay chỉ là một trong những đêm mình thao thức và khó ngủ thôi. mình nghe lại âm nhạc của Bangtan, xem lại từng bức ảnh, từng concert photo rồi lòng mình bỗng trùng xuống hẳn. mình buồn. chẳng biết vì sao nữa!?

phải rồi, mình vẫn còn mơ lung lắm, mình vẫn chưa xác định được cái gì trong đầu mình nữa... nhớ lúc các anh đứng trên sân khấu, đem niềm đam mê này đến cho tất cả mọi người, mình thầm cảm ơn nhiều lắm.

từ một sân khấu chưa đến 100 người giờ đây đã lớn mạnh biết từng nào. đủ để mình nhận thấy rằng,  chính mỗi người chúng ta đã thay đổi thế giới của các anh, khiến chúng càng lúc càng lớn hơn. từng giọt nước mắt của các anh khi trên sân khấu, sau cánh gà, khi nhận giải, khi ở concert có thể chúng ta nhận thấy nhưng các cậu ơi, còn có cả những giọt nước mắt rơi lặng lẽ mà ta ko biết nữa...

7 người các anh, mỗi người đến từ một nơi. từ những người xa lạ có ấn tượng đầu ko tốt về nhau giờ đây đã sát cánh bên nhau. tình cảm mà các anh dành cho nhau, mỗi người mỗi một tâm tình thực sự khiến mình cảm động... 7 người các anh đến với nhau, tạo ra một con đường mà họ đã lựa chọn, và cũng để tuổi thanh xuân của mình thêm phần rực rỡ.



"ở nơi có hy vọng, ở đó có khó khăn." câu nói tâm đắc nhất mà mình được nghe. anh ơi, dù có khó khăn đến nhường nào anh vẫn gượng dậy anh ơi, dù bản thân có đau đớn chịu đựng, dù trái tim bị sứt sẹo đến nhường nào thì tâm hồn anh vẫn toả sáng cả vùng trời anh ơi.

mình cứ thế anh nhé! cứ mãi cười hạnh phúc thôi, mình chỉ đi trên con đường rải đầy hoa thôi anh nhé! sẽ không còn đau khổ nữa, không còn đau buồn nữa, vì mình đã vượt qua nó rồi anh ạ!

#171007

#1:50




mình xin lỗi vì lại làm phiền thế này, nhưng các cậu có thể kể về bản thân  đã rơi vào hố Bangtan như thế nào được chứ!?

chính HYYH.pt1 đã đưa đến mình với các anh, và đây cũng là alb mà mình thích nhất cũng như tâm đắc nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top