Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Đông ngủ một giấc thẳng đến trời sáng bửa tối hôm qua mua cũng không thèm ăn, hắn cầm lên ngửi ngửi xác định không có mùi hư hỏng, trực tiếp biến nó thành bửa sáng của mình. Làm vài cái qua loa vệ sinh cá nhân cũng đi đến trường

Vài người không rõ công việc của hắn chắc chắn nghĩ hắn là một giáo viên, cũng không thể trách họ, ngôi trường tiểu học này rất biết cách ra vẻ, đến bảo an đứng cổng như hắn cũng phải mặc tây trang. Công việc mỗi ngày chính là dù trời có rét đậm đến nứt cả da hay nắng nóng lên đến bốn mươi độ vẫn phải mặc tây trang mà gác cổng, đơn giản chỉ là đứng một chỗ và tỏ ra nguy hiểm. Thẩm Đông ban đầu còn tỏ vẻ "chỉ mỗi việc đứng im thì có cái gì khó khăn" cười nhạo đám đồng nghiệp một phen nhưng rồi cũng chính hắn cũng suýt thì bỏ cuộc vì công việc "nhàn rỗi" thế này

Một chiếc 911 dòng sport classic dừng trước cổng trường, Thẩm cặn bã chậc một tiếng, cả thế giới cũng chỉ có mười bốn chiếc, cũng chỉ là đưa con đi học, này cũng quá khoa trương đi? Dù vậy hắn vẫn là ngoan ngoãn bung ô, nhanh chóng đi đến mở cửa đón tiểu thế tử đến trường

"Chú!" Arsley thấy được Thẩm Đông, cậu nhóc vui mừng đến mức reo lên. Tạ Kiến ngồi phía bên kia cũng bị giọng con trai mình gây chú ý, y đang chăm chú xem các hạng mục, vô thức ngước lên nhìn

"Anh!" Nhìn thấy Thẩm Đông, cơ mặt y dãn ra, gọi thân mật một tiếng. Hóa ra là Thẩm Đông làm việc ở đây, mới sáng sớm mà đã gặp được Thẩm Đông, y cảm thấy ngày hôm nay không tệ

Arsley rất giống Tạ Kiến, cả hai như là từ một cái khuôn đúc ra, bày thêm cùng một cái biểu cảm, Thẩm Đông nhìn cảnh tượng này vừa quỷ dị vừa muốn cười, mừng rỡ cái gì chứ?

"Chào" Thẩm Đông cũng chừa cho họ cái mặt mũi dù sao đây cũng là công việc của hắn, chào hỏi cũng là chuyện đương nhiên

"Anh làm ở đây sao?" Tạ Kiến là một tên giỏi ăn nói thậm chí miệng lưỡi có chút trơn tru nhưng đối mặt với Thẩm cặn bã y quả thật không phát huy được, miệng tự nhiên thốt lên một câu vô tri như vậy

"Tiểu thiếu gia hình như sắp muộn học?" Thẩm Đông ra vẻ cũng không muốn ra vẻ, không thèm vờ vịt trực tiếp phớt lờ câu hỏi của Tạ Kiến, không nhìn đến mặt y. Hắn giả vờ nhìn đồng hồ trên tay, thả một câu không nặng không nhẹ 

Arsley vốn từ địa phương hạn hẹp, cậu nhóc có thể nghe hiểu nhưng đối đáp có chút khó khăn, mỗi lần nói chuyện đều là những từ đơn, để mặc người nghe tự đoán nghĩa. Nghe Thẩm Đông nói vậy cậu nhóc gật đầu, xoay người hôn vào mà Tạ Kiến một cái lại nhanh nhẹn mà nhảy xuống xe. Thẩm Đông cũng rất quy củ cúi chào Tạ Kiến bên trong xe như hắn vẫn thường làm, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại

Như thường lệ những tiểu thiếu gia đại tiểu thư thường duy trì khoảng cách với hắn, phân biệt rõ ràng kẻ trên người dưới. Arsley giống như không quan tâm, mất hết hình tượng mà nắm lấy ống quần hắn được một đoạn lại đu lên tay hắn mà đung đưa. Thẩm Đông cũng hết cách đành mặc cho cậu nhóc làm càng. Đến khi nhìn thấy Arsley an toàn mà vào đến lớp Tạ Kiến mới cho tài xế chạy xe

Tạ Kiến không hiểu cho lắm, rõ ràng Thẩm Đông không có bài xích con trai y nhưng đối y không khác gì một người xa lạ, điều này làm Tạ Kiến không vui. Lại nói đến Thẩm Đông so với nhẫn nại y ngày ấy, bây giờ nhẫn nại Arsley càng có điểm kiên nhẫn hơn, y lại không vui

Nếu Thẩm Đông biết Tạ Kiến nghĩ như vậy chắc hắn sẽ đấm y một cái, hắn không phải không bài xích Arsley, hắn là bài xích cả hai cha con Tạ Kiến, riêng Arsley là do hắn phải làm việc, đó là chức trách. Ngày đầu tiên Arsley đến trường cũng không nháo khóc như những cô cậu khác thậm chí có điểm vui mừng. Thẩm Đông đưa cậu nhóc đến cửa lớp, Arsley một điểm cũng không do dự, sợ sệt càng không một mạch bước vào lớp, trước là thân thân ái ái cúi chào cô giáo sau cũng tự động đứng trên bục mà giới thiệu chính mình

Thẩm Đông nhìn đến một màn này chỉ cảm thấy thằng con Tạ Kiến so với y năm ấy đáng yêu hơn rất nhiều, là một cái mặt trời nhỏ. Trong lòng Thẩm Đông cũng có một điểm tán thưởng Arsley, hắn nhớ ngày đó cũng là hắn một cái chuyển trường học sinh vì thật ngại đám đông mà không dám lên bục giới thiệu làm hại các bạn đồng học nghĩ hắn là một tên kiệm lời, tính tình còn thực nóng nảy, luận ý thành văn cũng không ai chủ động tiếp xúc với hắn thế là hắn quả thật làm một cái mỹ nam an tĩnh suốt những năm học trung học. 

Nhìn Arsley an an ổn ổn ngồi xuống một cái vị trí hắn mới xoay người làm tiếp công việc chính mình. Sau buổi sáng hôm ấy hắn cũng không có gặp lại hai cha con Tạ Kiến, không phải hắn trốn tránh cái gì, đều là người lớn huống hồ hắn và Tạ Kiến cũng không có khúc mắc cái gì để trốn trốn tránh tránh, nguyên do đơn giản là hắn đến phiên trực ở cổng phụ

Từ nhà Thẩm Đông đến trường cũng khá gần, hắn bình thường đều là đi bộ đến thỉnh thoảng quá muộn mới chạy xe. Bình thường tan tầm phải rất muộn, đợi trong sân trường không còn học sinh nào hắn mới được về, hôm nay mặc nhiên phụ huynh đón con thật đúng giờ. Thẩm Đông cảm thán một câu, thật sung sướng! Niềm vui nho nhỏ của người già neo đơn như hắn chính là được về đúng giờ

Thẩm Đông đang mua miến cay bên đường vai bị người chụp một cái, hắn tạc lưỡi, xã hội ngày nay đâu đâu cũng là những người thích chụp vai người khác. Hắn chuẩn bị tâm lí xoay lại, tốt nhất đối phương nên cho hắn cái lí do thích đáng

"Arsley không thấy đâu cả!" Tạ Kiến một đầu ướt sũng mồ hôi, sau lưng áo sơ mi cũng ướt thành một mảng lớn còn tưởng y mới vừa tắm xong ra đâu bởi vì chạy rất lâu cũng không có nghỉ dừng bên người Thẩm Đông xong chống tay thở dốc, mặt cũng bắt đầu đỏ lên

Thẩm Đông nhìn thái độ của y cũng bắt đầu khẩn trương lên, hắn nhìn đồng hồ, đã hơn giờ tan học gần một tiếng chuyện gì xảy ra đều có thể xảy ra. Thẩm Đông cũng không nhiều lời nói với chủ quầy một lát lại đến lấy xong tiện tay móc một tờ tiền để đó, bắt đầu quay ngược hướng chạy về phía trường học

Bảy giờ tối

Đã gần ba tiếng kể từ khi tan học, Tạ Kiến như phát điên, y bắt đầu nóng nảy. Thẩm Đông nhìn Tạ Kiến đứng mắng một tốp cảnh sát cũng bắt đầu thấy không ổn mà những cảnh sát này bình thường oai oai phong phong nay chỉ im lặng mà chịu trận, Thẩm Đông thấy thật vi diệu. Hắn nghĩ nghĩ, thả nhẹ cước bộ  đi đến trấn an Tạ Kiến một chút

"Bình tĩnh một chút" Thẩm Đông vỗ vỗ vai y, Tạ Kiến kinh ngạc ngước mặt lên, thấy người đến là Thẩm Đông y mới thở ra một hơi, nét mặt hơi giãn ra. Nhìn đến đối phương cũng một thân tây trang giầy da, ngực, lưng cũng ướt một mảng to, cà vạt lẫn áo ngoài không biết Thẩm Đông vứt ở đâu, nhìn hắn thật chật vật, thật cặn bã, thật giống ngày ấy ở con hẻm, y chính là thấy Thẩm Đông chật vật như vậy, biểu tình gương mặt thật dữ tợn nhìn cũng không nhìn y một cái trực tiếp như vậy lao vào đánh đám cặn bã kia. Y bỗng nhiên nhớ lại cái ôm lúc đó của Thẩm Đông, trong lòng y thật sợ, Thẩm Đông cứ như vậy im lặng ôm hết bão tố trong y vào lòng hắn, lần duy nhất trong cuộc đời y hiểu được an tâm là thế nào

Tạ Kiến nghĩ muốn tìm lại cảm giác đó một chút, y chỉ lăm lăm nhìn Thẩm Đông, vương tay kéo hắn lại gần

"Làm cái gì?" Thẩm Đông biết được ý đồ cũng chưa cho y thực hiện thành công đẩy vai y một cái kéo xa khoản cách của hai người. Hắn nhìn đến ánh mắt hoang mang của Tạ Kiến, giống như một con đại cẩu bị chủ nhân vứt bỏ, ngờ nghệch nhìn chủ nhân của mình tìm kiếm nguyên do, trong mắt y chỉ có hắn. Thẩm Đông chửi thề một tiếng, chủ động kéo y trở lại bên người. Cũng không có  ôm thật lâu, Thẩm Đông ôm Tạ Kiến có hơi dùng sức, hung hăng siết Tạ Kiến một cái liền buông ra

Tạ Kiến như bị siết đau từ trong hoang mang tỉnh lại nghĩ đến vừa rồi phát sinh cái gì trong lòng một mảnh ấm áp, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Thẩm Đông lên tiếng trước

"Tìm Arsley trước" Thẩm Đông nhìn đến biểu hiện thỏa mãn trên mặt y bỗng nhiên thấy một trận kinh tởm liền phải buông lại một câu rồi chạy đi tìm

Đến gần chín giờ tối Tạ Kiến lại lần nữa mất bình tĩnh, lần này còn lợi hại hơn lần trước, trực tiếp đá gãy một cái bàn, Thẩm Đông từ xa nhìn lại vẫn là cảnh tượng quen thuộc, Tạ Kiến vẫn là đứng phát hỏa với cảnh sát, yêu cầu điều thêm cảnh sát đến

Thẩm Đông thấy biểu hiện vâng dạ của họ cũng biết Tạ Kiến quả thật không phải là một tên nhà giàu bình thường nhìn biểu hiện của cảnh sát đối với Tạ Kiến đều biết y là một tên vừa có tiền vừa có quyền, quát tháo cảnh sát là một chuyện không phải tên nhà giàu nào cũng làm được. 

Tạ Kiến chuẩn bị lật tung cái huyện nhỏ nhoi này lên liền tiếp được một cái điện thoại nghe đến tin tức Arsley tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng nín thở nhưng quả thật điện thoại âm lượng cũng chỉ đủ Tạ Kiến nghe, thấy biểu cảm y thả lỏng lập tức trầm xuống càng lợi hại mọi người trong đầu đã soạn đến 7000 cái kịch bản khác nhau

"Mọi người vất vả, con trai ngu dốt sang nhà bạn học chơi đã được tài xế nhà họ đưa về" Tạ Kiến buông điện thoại, hít sau một hơi. Y thành thật cúi người một cái 90 độ tiêu chuẩn thành tâm xin lỗi, lại nghĩ đến một trận quát tháo vừa rồi của mình tâm sinh chút ấy náy bồi thêm một câu mọi người đi ăn chút gì đó đi hôm nay y mời

Thẩm Đông nghe vậy cũng thở ra, hắn dùng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt, nếu quả thật Arsley thật sự bị cái gì không hay hắn chính là không tránh khỏi một kiếp, xoay người tính rời đi sau lưng lại nghe một trận tiếng bước chân đuổi theo

"Chuyện gì?" Không đợi bị chụp vai, lần này hắn chủ động xoay người. Mỗi lần bị chụp vai không phải là cái gì tốt

"A-Anh có muốn cùng đi ăn không ạ?" Lý Hiểu Đăng từ lúc đến đã nhìn thấy Thẩm Đông nhưng còn có việc công không tiện bắt chuyện, cậu kì thật rất để ý anh đẹp trai này nha còn không biết vô tình hay cố ý mà hơn ba lần đụng mặt, này là duyên phận

"Cậu là? Mà tôi còn có việc không đi đâu" Thẩm Đông nhìn Lý Hiểu Đăng thật quen mắt, lại ngoài dữ liệu không phải Tạ Kiến có phần thấy bản thân tự mình đa tình, vừa thấy cậu ta giống Tạ Kiến vừa nghĩ đã gặp cậu ta ở đâu rồi nhưng không thể nhớ rõ, nhìn đến biểu tình lấy lòng của cậu cảnh sát trẻ này hắn quả thật không hiểu ra làm sao chỉ muốn nhanh chóng về nhà làm một giấc

"Anh quên em rồi sao? Em là Lý Hiểu Đăng" Lý Hiểu Đăng mất mát, Thẩm Đông cảm tưởng cái tai chó trên đầu cậu ta cụp xuống 

"Ah cậu Hiểu Đăng" Thẩm Đông chỉ là cảm thán một câu cho có lệ song nghĩ trong lòng tôi có hỏi tên câu đâu?  Có khai tên ra thì tôi cũng không thể nhớ cậu là ai

"Anh không đi ăn cùng bọn em thật sao?" Hiểu Đăng mất mát, ngước lên nhìn hắn với ánh mắt cầu xin, lại là ánh mắt này!

Thẩm Đông nhìn đến một màn này nghĩ trong lòng cậu thật có bệnh, ai muốn cùng một đám cảnh sát ngồi chung thì cũng không phải là hắn. Lật lại hồ sơ vài ba năm trước tiền án của tôi còn nằm trong cục của các cậu kia kìa. Chưa đợi hắn mở miệng Tạ Kiến đã đi đến, mắt y đảo qua Hiểu Đăng một cái xong liền coi cậu ta là không khí trực tiếp nắm lấy cổ tay Thẩm Đông

"Có bệnh à?" Thẩm Đông giật phăng tay ra, miệng không khách khí mà mắng một câu

"Anh cùng đi ăn với em" Tạ Kiến mặt dày mày dạn không quan tâm Thẩm Đông bài xích lần nữa kéo tay hắn

Thẩm Đông trợn mắt, Tạ Kiến tự dưng đổi xưng hô làm hắn lại một lần nữa một thân ớn lạnh. Hơn mười năm ở cùng nhau Tạ Kiến vui vẻ nhất y cũng chỉ gọi hắn một tiếng anh Đông nào có tự nhiên xưng bản thân mình là em bao giờ! Cái này là học theo Lý Hiểu Đăng sao?

Thẩm Đông ánh mắt quỷ dị mà nhìn một lượt Lý Hiểu Đăng, lại nhìn một lượt Tạ Kiến, trong mắt chứa đầy đánh giá

"Tôi bận, Hiểu Đăng vừa lúc cũng cần người ăn cùng, cậu với cậu ta cùng nhau" Thẩm Đông một tay cầm lên tay Hiểu Đăng, tay còn lại cũng tách ra tay Tạ Kiến, luận ý thành chương mà đặt tay hai người lên nhau

Hắn còn nhớ rõ đã đưa tiền cho chủ sạp miến cay nha, không có nhìn đến sắc mặt của hai tên kia xoay người trực tiếp đi tìm chủ sạp miến. Muốn chơi long dương thỉnh ra chỗ khác, hắn là trai thẳng. Nhưng nghĩ đến Tạ Kiến chơi long dương, chơi ra đến một cậu con trai lớn đến nháo được cả một cục cảnh sát sức đầu mẻ trán thì hắn cũng hơi nghi ngờ phán đoán của chính mình. Nhưng quả thật biểu hiện của y cùng Hiểu Đăng như hai cái học sinh phân cao thấp tranh giành hoa khôi trường thật đau đầu, huống hồ hắn là một tên con trai đầy hormone nam tính, cả một thân cơ bắp như thế này. Phiền, không chơi!

Tạ Kiến bên kia như là điện giật, giật phăng tay mình ra, một cổ giận không thể phát tiết đành trừng mắt nhìn Hiểu Đăng, Hiểu Đăng ah Hiểu Đăng hừ kêu đến ôn nhu! Hiểu Đăng cũng thật oan uổng, cậu chỉ là muốn cọ một chút thân thiết thôi mà! Lại nghĩ đến thằng ôn con nhà mình Tạ Kiến lại một bụng lửa giận, Arsley ở nhà biết bản thân sẽ bị papa đánh đòn nhưng dự cảm mãnh liệt rằng hôm nay sẽ bị cực đau liên tục ách xì!

-------

Chuyện ngày hôm qua Thẩm Đông cũng không hỏi đến, chỉ là lúc tan trường bỗng nhiên Arsley chạy đến chỗ hắn, kéo ống quần của hắn. Thẩm Đông đành phải ngồi xuống, kiên nhẫn hỏi có chuyện gì vậy

Arsley chỉ là đột nhiên òa khóc ôm lấy cổ hắn, khóc đến lợi hại. Thẩm Đông sợ cậu nhóc bị bạn bè bắt nạt, một tay vuốt ve lưng cậu bé một tay trấn an. Trong lòng Thẩm Đông một trận phiền phức, lại nhìn bắp chân trắng như sứ hiện rõ ràng những lằn roi trong đầu hắn cũng oanh một tiếng, đánh nhau trong trường ít nhiều gì hắn cũng liên lụy nha

"Ai bắt nạt ngươi mau nói!" Thẩm Đông kéo cậu nhóc ra khỏi người mình, gần như là gằn giọng mà lên tiếng. Mặt hắn bình thường đã hung nay làm biểu tình nghiêm túc càng hung, khiến Arsley lại một trận òa khóc

"Mau nói, giúp ngươi trả thù!" Arsley khóc càng to hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò, đồng nghiệp hắn bên kia cũng đang từ từ đi lại, Thẩm Đông phất tay ra hiệu không có việc gì, đành thả giọng xuống kiên nhẫn truy hỏi

"Thật sao?" Arsley đôi mắt ngập nước mà ngước lên nhìn hắn, lại là đôi mắt giống như Tạ Kiến năm đó, hắn chỉ cần nói không phải sự thật thì Arsley lập tức té lăn ra ngất

"Papa" Thấy Thẩm Đông nhẹ gật đầu cậu nhóc mới nói ra, cậu nhóc nhịn cả ngày hôm nay rồi nha, Papa thường sẽ đánh cậu nhưng chưa lần nào đánh đến lợi hại như vậy, cậu chẳng phải chỉ là sang nhà bạn học chơi một tí thôi sao? Papa thực không hiểu chuyện, Arsley muốn tìm người báo thù. Nghĩ cả một ngày vẫn chưa nghĩ ra ai có thể so với papa càng hung dữ, có thể trừng trị papa, cậu nhóc thật ủ rũ. Tan học nhìn đến một thân tây trang của chú đẹp trai liền nhớ đến ngày đó chú còn đánh papa đến chảy máu miệng!

Thẩm Đông nghe liền biết hung thủ là ai nhưng hắn cũng thật sự không thể nào đi chỉnh chỉnh phụ huynh người ta được, thậm chí có chút đồng tình với cách làm của Tạ Kiến có điều này cũng là đánh hơn mạnh tay rồi đi? Nhưng hắn quả thật không nhớ hơn mười năm về trước hắn đánh Tạ Kiến cũng không nhẹ hơn Tạ Kiến bây giờ đánh Arsley là bao... 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top