Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 11

Ngôn Thời dần trở nên mặc cảm,thu mình,cậu tránh nhưng nơi đông đúc,các hoạt động văn nghệ của trường.Ngày ngày chỉ du dú trong lớp học,còn không sẽ trốn sau khuôn viên bỏ trống của trường.Cậu bị bắt nạt bạo lực,tuyết nhiên sẽ kiên cường chống trả,dù đau đớn cũng nhất quyết không rơi lệ xin hàng.Hôm nay bị dàn harem Hứa Thiên chơi xấu,đổ sơn lên giày thể thao áo thể chất,hại cậu bị trừ điểm đồng phục,giáo viên khó tính bắt cậu chạy một vòng sân dưới nắng nóng kỉ lục gần 45 độ. Y tức lắm,nhưng chẳng làm được gì,xong xuôi liền chạy đến sân sau bỏ trống khóc nức nở,cả người đều run rẩy đến đáng thương.Cậu thân thể ướt đẫm mồ hôi,dán chặt lên từng tấc da tấc thịt,đầu vú đỏ hồng còn thấp thoáng dưới lớp vải trắng sáng.Mùi hương đào dịu ngọt thấp thoang bao phủ xung quanh cậu,ánh nắng xuyên qua từng chiếc lá xen kẽ,ánh lên từng sợi tóc mền mại óng mượt.

Lục Hạo trên tay cầm một lon nước chanh muối,dựa vào tường nhìn y,bên trên răng nanh lại có chút ngứa phía dưới lại bắt đầu cảm thấy khô nóng,khó chịu.Hắn nuốt nước bọt,khắc chế cỗ dục vọng kinh người trong thân thể bước đến phía cậu

Y vỗ nhẹ lên vai cậu,Ngôn Thời giật nảy mình,đôi con ngươi ướt át long lanh diễm lệ ngước nhìn lên.Trong trẻo thanh thúy tựa hạt chân trâu lấp lánh.Mùi hương gỗ dịu nhẹ thanh thoảng lan toả trong không khí,Ngôn Thời bỗng cảm thấy vô cùng thân thuộc,ngạc nhiên rồi lại cảm thấy sửng sốt,rất giống với người đêm ấy lăn giường với cậu trong quán bar. Hắn thân thiện chào hỏi cậu.

Ngôn Thời nhớ không nhầm đây chính là Lục Hạo, vào thứ hai đầu tuần lần trước còn được vinh danh trước trường,đạt giải nhất môn hoá học hơn nữa còn là bạn của Hữu Thiên, cậu có đôi lần chuyện trò qua,nhưng vô cùng mờ nhạt không có ấn tượng. Nam nhân ân cần hỏi han y,bộ dạng văn nha đoan chính toát ra tư vị tri thức,phong thái khí chất vô cùng đặc biệt.

"Ngôn Thời phải không"

"Lâu lắm rồi không gặp cậu"

"Làm sao có chuyện gì buồn mà lại khóc thế này"

Hắn đưa tay chạm vào eo cậu,Ngôn Thời liền run rẫy,lảng tránh về phía khác. Lục Hạo mỉn cười nhẹ nhàng,đưa cho Ngôn Thời một lon nước chanh muối mát lạnh.

"Tớ chỉ muốn đến an ủi cậu một chút thôi"

"Cho cậu này"

Nghe đến đây,Ngôn Thời khoé mắt liền cay cay,mọi người đối với cậu vô cùng ghét bỏ,nhưng một kẻ qua đường,chỉ gặp tạm bợ vài lần lại ân cần quan tâm y,cậu vì thế mà có chút cảm động,vui vẻ trong lòng.Y mín môi sụt sùi run rẩy cầm lấy lon nước,sức nhiệt mát lạnh toả ra bàn tay khiến y thực thoải mái.

"Tớ cảm ơn~"

Lục Hạo được đà lại càng lấn tới,hắn lau đi rọt nước mắt đọng trên khoé mắt,vuốt nhẹ qua gương cậu,rút ngắn thêm khoảng cách giữa người với người. Ngôn Thời mất nhiệt nên vô cùng khát nước chẳng cần suy nghĩ thên,cậu mở lon trực tiếp đem dòng nước mát chảy vào thân thể,thực sảng khoái.

"Nắng nóng như vậy,còn phải chạy quanh sân tập,thực quá đáng mà"

Ngôn Thời càng nghe càng cảm thấy mát tai,đối với y cũng phần nào rũ bỏ nghi hoặc nho nhỏ,thiện cảm tăng vọt.

Cậu lén lút nhìn y,hắn mỗi giây mỗi khắc đều dán chặt ánh mắt gắt gao ghim trên người cậu,y thoáng chốc ngại ngùng quay mặt đi.

****

Từ buổi gặp mặt không mấy tự nhiên hôm ấy,Lục Hạo số lần tìm đến Ngôn Thời gia tăng theo cấp số cộng.Y tựa như một vì sao sáng,kéo theo hao quang lan toả bốn phía,mọi người trong lớp cũng vì vậy muốn thấy sang bắt quàng làm họ,muốn nhờ Ngôn Thời làm cầu nối,để kết bạn làm thân một người hoàn hảo như Lục Hạo. Ngôn Thời vì thế dễ thở không ít,không còn không khí gò bó đầy rẫy những ánh mắt săm soi hướng vào mình.Song chỉ là vỏ bọc muốn lợi dụng y bên ngoài,nhưng đối với cậu như vậy là đã quá đủ.Y tuyệt nhiên càng thêm ỷ lại phụ thuộc vào Lục Hạo,dính y như hình với bóng,cả hai trở thành đôi bạn cùng tiến.Ngôn Thời còn cảm thấy,ngoài cha mẹ cậu ra duy chỉ có Lục Hạo là đối xử tốt với cậu.

Nhưng đôi khi ông trời lại thấy y bị lừa gạt quá đáng thương,nên đã cho y biết thêm nhiều điều đáng trách khác.Vào kì nghỉ lễ quốc tế lao động,Ngôn Thời đột ngột chuyển ổ sang nhà Lục Hạo chơi. Cậu nằm trên giường hắn lăn lóc,thoải mái nằm ườn ra nệm. Lục Hạo ngồi trên bàn sách cười cười một bộ dịu dàng nhìn y. Cậu chỉ chỉ tay về phía mấy chiếc cúp bằng khen trên nóc tủ,hết lời tán giương khen ngợi cậu bạn thân tri thức giỏi giang của mình.Ngôn Thời nhảy xuống giường,muốn tiến đến chạm tới mấy vật giá trị này,cậu vô cùng thích chiếc cúp trên nóc tủ vì thế kiễng chân muốn vói lấy.Không những đem chiếc cúp lấy xuống,mà còn vô tình đem vài cuốn sách tập vở trên nóc kéo theo mà rơi xuống đất. Cậu cúi xuống vội vã nhặt tập sách vở lên,rối rít xin lỗi Lục Hạo,mấy tấm ảnh kẹp trong trang giấy cũng vì y kéo dọc xuống mà rơi ra.

Ngôn Thời liền sửng sốt mà không nói nên lời,hình ảnh khoả thân hai chân dang rộng,phía dưới bị dương vật xấu xí đâm lút cán của bản thân khiến cậu như muốn sụp đổ. Chiếc đồng hồ trên cánh tay này y đúc một khuôn với cái trên cánh tay của Lục Hạo.

Hoá ra kẻ khởi nguồn mọi sự chính là hắn

Cậu phẫn uất trừng mắt nhìn hắn giơ mấy tấm ảnh ban nãy lên,quát lớn:

"Là cậu..con mẹ là cậu phải không"

"Đêm đó là cậu hại tôi phải không"

Cậu thật sự trong thâm tâm rất cần một lời minh bạch của hắn,tuyệt vọng,uất ức,khốn khổ mà nén nước mắt.Lục Hạo chơi bài ngửa,cùng chẳng cần diễn kịch thêm, nhìn tiểu mỹ nhân tức giận mà vẫn xinh đẹp quyến rũ đến lạ mà cười như không cười lạnh nhạt nói:

"Uhm rất sướng rất hợp với cậu em của tớ"

"Không nhưng chơi cậu,mà tớ còn lưu giữ rất nhiều để làm kỉ niệm đấy"

"Cái thằng chó chết giả tạo,nếu cậu không xoá đi tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu"

Lục Hạo cười khoái chí,lộ ra răng nanh trắng sáng, Ngôn Thời càng thêm tức giận cả thân thể đều run rẩy kịch liệt.

"Ôi... sợ quá đi mất"

"Không biết phát tán cái này ra,cậu ngon như vậy chắc chỉ một đêm là lên hot search đó"

Ngôn Thời quỳ sụp xuống,mặt vô cùng cam chịu lẫn đáng thương cầu xin hắn.

"Làm ơn,hay bỏ qua cho tớ,xin cậu..hức..ức..làm ơn..xin cậu đấy"

"Đừng làm như vậy..tớ sợ lắm"

Lục Hạo trầm ổn tựa như một đại ác ma nhìn y,hắn lấy USB trong trên kệ tủ,quơ trái quơ phải.

"Ngoài bốn tấm ảnh đó ra thì tất cả tớ để lưu hết vào trong này"

"Cậu muốn lấy phi tang thì.."

Hắn đột nhiên ngắt quãng giữa chừng,đưa tay kéo xuống khoá quần ,đem USB nhét vào quần lót đen đang cộm lên dương vật lớn mà ranh mãnh nói.

"Đến đây lấy đi"

Ngôn Thời tức muốn nổ phổi,cậu không nhịn được mà bật khóc,tại sao lại như vậy,tại sao hắn lại đối xử với y như vậy.Ban đầu chẳng phải vô cùng tốt bụng giúp đỡ y,ân cần quan tâm đến cậu sao

"Cơ hội chỉ có một thôi,không có lần sau đâu bé cưng"

"Tớ cho cậu 5 giây"

1

2

3

Cậu nghe đến đây càng khẩn trương,sợ hãi chạy đến phía hắn,đối diện với một đùm to nồng nặc mùi nam tình khiến cậu thật sự xấu hổ lẫn ghét bỏ.Bàn tay nhỏ bé mền mại rụt rẻ vói vào trong quần lót bó sát. Dương vật to lớn đầy gân chạm vào mu bàn tay cậu,xúc cảm vô cùng trần trụi lẫn rõ nét. Va chạm giữa da tay và dương vật là không thể tránh khói,cậu vô số lần nhục nhã những vẫn phải lần sờ mò mẫn trong quần lót,nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu. Y đã cuống đến cả người mền nhũn. Thật ra ban nãy Lục Hạo cũng chỉ giả vờ nhét vào,kĩ sao rất tinh vi rất dễ dàng qua mắt được tiểu mỹ nhận bạch ngốc.USB thật ra vẫn nằm trong tay của hắn,y có tìm đến sáng mai cũng chẳng thấy vết tích .Ngôn Thời cũng chẳng biết phải làm sao,đem quần lót hắn vạch hẳn ra,dương vật lớn cũng vì thể bật mở cương cứng đánh thẳng vào mặt cậu một cái bốp. Lục Hạo nhìn cậu bất lực khổ sở khóc lóc mặt cúi gầm xuống,hai tay buông thõng mà có chút xót thương,đành nắm lấy tay cậu nhét thẻ nhớ vào.

"Đây,không cần tìm nữa,tớ tha cho cậu"

Cậu dụi mắt,hai mắt sáng như sao,như vừa bắt được vàng,cậu khẩn trương không một động tác thừa bắt lấy,tiện thể cuốn gói luôn bốn tấm ảnh đen tối của mình chạy trốn bằng cả tính mạng khỏi phòng hắn.Trong lòng vui sướng khôn xiết như vừa tránh được nanh vuốt tử thần. Lục Hạo nhìn cậu lái xe rời đi,cười nửa miệng.

"Đúng là,ngốc thật đấy"

Ngôn Thời về đến nhà,mặc cho mọi người lo lắng hỏi han,bước vào phòng khoá chặt cửa lại.Mau chóng muốn đem toàn bộ dữ liệu xoá vĩnh viễn,nhưng mở lên chỉ toàn là dữ liệu ôn thi,toán học cấp cao.Cậu đá mạnh vào chân tủ một cái đau điếng,đồ đạc trong phòng quăng hết một lượt ném loạn xạ,đem chúng trở thành mớ hỗn độn rồi lại bật lực nằm vật ra sàn.Hắn coi thường cậu,coi cậu là một kẻ bại não hay sao mà hết lần này đến lần khác chơi cậu.Nếu bất cứ thứ gì liên quan đến nó bị phát tán,một kẻ như cậu thật sự sẽ bị bọn chúng vùi dập đến chết.

"Tôi đã làm gì sai cơ chứ"

"Hức ức"

Y khóc đến hai giờ đồng,hai mắt sưng húp,vô cùng yếu ớt đáng thương.Cậu với lấy điện thoại bên cạnh,nhập số máy quen thuộc gọi cho hắn,gọi đến mấy chục cuộc y cũng không bắt máy,lát sau còn chặn số của cậu. Hắn ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng chặn số cậu xong xuôi,ngửa cổ thở dài,dương vật cứng như đá vô cùng khó chịu,hắn thật sự rất muốn được tiến vào trong cậu đem ,lỗ hậu nọ thao nát nhiều lần,bởi vậy muốn cậu trực tiếp đến gặp mặt hắn.

Đúng như Lục Hạo dự đoán,Ngôn Thời lại một lần nữa tìm đến y,cậu tiều tuy,hai mắt sưng tấy vì khóc quá nhiều.Tóc mai rũ rượi trước trán,đôi môi đỏ mọng bị chính cậu cắn đến bật cả máu.Hắn nhàn nhã ngồi trên ghế nhìn y từ trên xuống dưới một lượt,âm thành trầm ổn nam tính nói:

"Tất cả số video ảnh làm tình của cậu tớ đều có rất nhiều bàn sao"

"Nếu cậu muốn giữ kín bí mật này,thì cậu phải trở thành người yêu của tớ"

"Thoả mãn cậu em của tớ"

"Ngay bây giờ"

Hehe cp phụ đến đây thôi,bây giờ mình sẽ quay về với cp chính nhoé.

Nếu mấy bà muốn np cho 2 công Hữu Thiên và Lục Hạo thì cứ kêu tui,nếu không thì vẫn giữ nguyên Lục Hạo thôi nhoa

Mọi ng ae có bộ truyện công là trà xanh thì cho tui xin nhoe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top