Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chủ nhật thời tiết trong lành thật thích hợp để ra ngoài đường, hoa anh đào trắng, hồng đua sắc trong nắng xuân, tiếng chim hót líu lo trong lành. Dậy sớm nhưng tâm trạng Xuân Ái rất thoải mái, có lẽ vì đã nói được những điều trong lòng với Hải Đăng tối qua.

Đúng như giờ hẹn, tin nhắn đến " Đăng tới trước nhà Ái rồi"
Phong cách thời trang của Xuân Ái trước giờ vẫn luôn giản dị, hôm nay không ngoại lệ, cô chỉ khoác thêm áo khoác jeans bên ngoài cho đỡ lạnh, còn quần jeans áo thun vẫn là bất di bất dịch.

Hải Đăng tươi cười mở cửa xe cho cô, cả hai nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ trên phố.
Giao thông ở Úc hoàn toàn trái ngược, dù di chuyển tương đối nhiều nhưng tới giờ Xuân Ái cũng không quen, mỗi lần Hải Đăng rẽ trái hay rẽ phải, tim cô đều đập nhanh hơn bình thường vì sợ.
Thấy Xuân Ái nhắm mắt sợ hãi, Hải Đăng cố tình đi nhanh hơn, khiến bàn tay bé nhỏ của cô vịn chặt ghế ngồi muốn nổi gân. Bỗng thấy tay mình ấm áp, cô mở mắt, là Hải Đăng đang nắm nhẹ tay cô với ý định trấn an. Xuân Ái chưa kịp lên tiếng, bỗng xe trước mặt phanh gấp khiến cô chúi đầu về phía trước, cảm giác như mình đụng vào kiếng xe đến nơi thì thấy tay của Hải Đăng đã che trán cho cô, tay anh vì thế bị đập vào thành xe phát ra tiếng động, mặt Xuân Ái lo lắng " Đăng có sao không, xin lỗi, tại Ái ngồi xe vẫn không quen"
" không sao mà, tay không hề đau chút nào, chỉ thấy tim có thêm ấm áp vì Ái lo cho Đăng thôi. Oh, tới rồi, Đăng chỉ muốn quãng đường xa thêm chút nữa" ánh mắt quay sang nhìn Xuân Ái âu yếm.
Botanic garden đẹp đến nao lòng, hoa hồng, violet, tuplip, etc... những loại hoa với đầy màu sắc rực rỡ, toả hương thơm ngát, những nụ hoa đang e ấp dưới nắng mai, khung cảnh trước mắt mê hoặc Xuân Ái, cô không ngừng trầm trồ trước khu vườn đẹp như cổ tích đang hiện ra trước mặt. Nếu không đi tới đây, có lẽ chẳng bao giờ có thể hình dung lại có một khu vườn đẹp đến vậy tồn tại. Mùa xuân thật ưu ái nơi đây, những bông hoa đầy sức sống ấy khiến trái tim Xuân Ái rộn ràng, vui tươi.
Hải Đăng trong lòng suy tính không ngừng, chợt hình ảnh trong sáng của Xuân Ái lọt vào mắt hắn khiến tim hắn cũng rung lên một nhịp nhưng lý trí mạnh mẽ khôi phục, hắn lại tiếp tục khôi phục những toan tính dở dang.
Cả buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Xuân Ái bụng đói meo vì đã tiêu hao khá nhiều năng lượng đi lại.
Trái với suy nghĩ ràng Hải Đăng sẽ lại dẫn cô vào một nhà hàng sang trọng, cậu đưa cô đến một trung tâm thương mại- Melbourne Central nằm trên con phố Swanston tấp nập. Trung tâm thương mại cô đã nghe nhưng chưa từng đi đến, bên trong khu thương mại đồ sộ này chứa lịch sử Melbourne vẫn còn hiện hữu đến ngày nay, một xưởng bánh lâu đời nằm ngay giữa trung tâm ( hiện nay chỉ còn lại kiến trúc) tạo nên nét văn hoá đặc biệt không lẫn với nơi khác, lịch sử hoà quyện cùng sự văn minh hiện đại.
Khu ăn uống ở đây đặc biệt khiến Xuân Ái thích thú hơn cả, là sự đa dạng trong văn hoá ẩm thực, dạ dày không ngừng biểu tình vì vậy cô nhanh chóng chọn món Việt ưa thích - phở bò.
Hải Đăng chăm chú nhìn Xuân Ái không rời, điện thoại hắn bỗng reo, thấy số điện thoại hiện trên màn hình hắn ngạc nhiên muốn rớt hai tròng mắt nhưng nhanh chóng trấn tĩnh đi ra ngoài và đưa tay ra hiệu cho Xuân Ái cứ ăn tự nhiên
" Dạ, ngài có điều gì cần chỉ bảo ạ?, con mồi vẫn theo kế hoạch, hôm nay tôi sẽ giải quyết xong, xin ngài yên tâm" giọng nói hắn mang đầy nịnh bợ
" kế hoạch thay đổi, thời gian không gấp nhưng phải chinh phục được trái tim cô ta"
" dạ theo ý ngài" đôi mắt hắn cười híp đầy gian xảo, ông ta đưa kế hoạch đúng như hắn muốn, vội cất điện thoại vô túi rồi tiện thể cầm khăn giấy lau miếng thức ăn  dính trên khoé miệng Xuân Ái ân cần tỉ mỉ.
" uhm Đăng đừng làm vậy Ái ngại lắm"
" Ái biết không, đến hôm nay Đăng vẫn không tin mình được ở đây cùng Ái, Đăng hạnh phúc lắm" đôi mắt ranh mãnh già đời của hắn toan tính đủ thứ nhưng khi Xuân Ái nhìn vào chỉ là nụ cười và ánh mắt ngây ngô vô hại của chàng trai biết yêu tuổi mới lớn.
" chiều nay mình đi biển đi, thời tiết này không ra biển sẽ tiếc lắm đấy. Chuyện tình cảm của chúng mình, Ái còn cả đời này để suy nghĩ, vì vậy đừng vội trả lời bây giờ, Đăng không ngại dùng cuộc đời chính mình chứng minh"
" thôi, Đăng đừng nói thế, Ái nghe không quen đâu"
   Tâm lý Xuân Ái đơn thuần, cô đơn giản chỉ muốn tìm một người đàn ông nhẹ nhàng, hiểu biết và yêu thương cô. Hải Đăng đã nghe lời cô thay đổi, tôn trọng cô như vậy, cô cũng im lặng xem như cho anh thêm cơ hội. Vì dẫu sao, cô và anh cũng quen biết và sẵn dành tình cảm cho nhau lúc xưa.
  Ánh nắng chiều mạnh mẽ, trời trong vắt không một gợn mây nhưng ngoài biển lại gió kì lạ, Xuân Ái bước đi trên cát run lên theo từng nhịp, Hải Đăng vội lấy áo khoác choàng qua vai cô bất chấp trên người chỉ còn lại chiếc áo thun mỏng manh.
Xuân Ái quay qua người con trai bên cạnh, thân hình anh cao lớn hơn cô, dịu dàng bước bên cạnh, bàn tay đôi khi vô tình lướt qua nhau thấy anh có phần lạnh bèn nói " hay thôi mình về đi, đi dạo biển thế này chắc Đăng bị cảm lạnh mất"
" không mà, giây phút này Đăng chỉ muốn ngừng lại mãi mãi, chỉ cần nhìn gương mặt Ái như vậy thôi"
Xuân Ái nghe những lời mật ngọt của Hải Đăng không chút phòng bị mà trái tim rung lên một nhịp, anh ấy là thật lòng...
Ánh mắt cảm động của Xuân Ái không qua nổi Hải Đăng, hắn bạo gan choàng luôn áo khoác qua vai mình, tiện thể ôm chặt bờ vai cô.
...
Hình ảnh đẹp đẽ của đôi nam nữ thân mật dìu nhau dạo biển từng giây, từng giây được Hắc Tử gom lại trong tầm mắt, cảm giác đau đớn không nói thành lời, anh sẽ cố gắng chinh phục cô ấy nhưng nếu trái tim cô hoàn toàn không thể dụng nạp anh, anh sẽ im lặng chúc phúc cho cô...  Bấy lâu nay anh thừa biết ba thủ đoạn thế nào ngoài xã hội, anh chỉ vì sợ Xuân Ái sẽ bị tổn thương, đã trực tiếp gặp ông thương lượng mọi việc, nhưng ông tính toán thế nào anh không thể biết. Xuân Ái hôm nay được an toàn, nhưng ngày mai thế nào anh không thể chắc được. Từ khi nào lý trí anh hoàn toàn bị hình bóng cô áp đảo chi phối, đã quá trễ để anh tránh xa cô, quên cô nhưng có lẽ anh phải cố gắng vì chỉ có xa anh cô mới được an toàn và bình yên có cuộc sống của con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top