Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau ngày hai người đi dạo biển, Hải Đăng vẫn luôn ở bên quan tâm chăm sóc cô tỉ mỉ như nâng niu một báu vật. Trái tim Xuân Ái đã tràn ngập hình bóng và tiếng cười của Hải Đăng. Có vài lần Louis nhắn tin dò xét cô cũng không trả lời. Còn anh chàng học chung lớp ở cùng nhà ư, anh ta mấy tuần nay thật sự biến mất tăm mất tích ở đâu cô không thấy nữa.
Ngoài những lúc ở trường học và đi làm, Hải Đăng luôn bên cạnh cô, đưa cô đi hết bãi biển St.Kilda rồi lại tới Brighton. Hải Đăng luôn biết cách làm cô cười hạnh phúc, ở bên Hải Đăng thời gian dường như trở thành thứ xa xỉ, trôi thật nhanh.
Một tháng mà như mới ngày hôm qua, cảm giác Hải Đăng run rẩy cầm tay cô thận trọng tỏ tình, cảm giác về nụ hôn thật sự mang cảm xúc  không như lần táo bạo trước khiến Xuân Ái hoàn toàn tin tưởng người con trai bên cạnh.
...
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng cảm xúc của Hải Đăng, hắn đang chải chuốt đầu tóc để tới đón Xuân Ái đi ăn tối
" mọi việc thuận lợi thì tối nay dứt điểm, nhớ rõ, mọi thứ phải chi tiết"
" ngài yên tâm, cậu con trai bé bỏng của ngài mà xem sẽ chắc chắn không hài lòng, khi ấy chỉ mong ngài bảo toàn tính mạng cho tôi ạ"
" hừ, đừng nhiều lời"

Phim tình cảm hắn đóng cả tháng nay cũng bắt đầu thấy ngán, vốn dĩ chưa từng quen ai quá một tuần vì vậy hôm nay nhận được mệnh lệnh dứt điểm hắn đặc biệt thích thú, có phần phấn khích ra mặt.
...
" Đăng tới rồi nè" tin nhắn đến.
  Xuân Ái ngày hôm qua được Hải Đăng đặc biệt chuẩn bị bộ váy này, cô mặc có chút ngượng ngùng nhưng khoác lên mình lại hoàn toàn phù hợp, vẻ trong sáng, đôi má hồng được bộ váy trắng tinh tế làm nổi bật hẳn lên.
Mắt cô lấp lánh khi thấy Hải Đăng đã đứng chờ sẵn mở cửa cho mình, không quên hôn nhẹ cô một cái vào má.
" hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt với hai chúng mình" hắn quay qua nói với Xuân Ái, ánh mắt đầy quyến rũ
" lại đưa Ái đi đâu, tối thế này mà đi biển là lạnh lắm đó"
" haha không, Ái sẽ gặp những người bạn chí cốt của Đăng"
...
Nhà hàng nằm trên lầu cao nhất của khách sạn Crown, từ đây nhìn thành phố về đêm đầy những sắc màu lấp lánh thật đẹp.
Hải Đăng nhanh chóng tìm bàn tay của Xuân Ái dưới bàn ăn nắm nhẹ " Ái à, từ hôm nay có thể cho Đăng thay đổi cách xưng hô, gọi Ái là... là... em được không?"
Nhìn thấy ánh mắt đầy chân thành của Hải Đăng, Xuân Ái ngượng ngùng gật đầu.
Ý cười lộ rõ trên khuôn mặt, bàn tay Hải Đăng dường như nắm tay Xuân Ái chặt hơn.
Búng tay điệu nghệ ra hiệu cho phục vụ " mang đồ lên theo order đi"
Người bồi bàn chuyên nghiệp gật đầu rồi nhanh chóng đi vào mang ra là cả một bàn đồ ăn mùi thơm ngào ngạt.
Ánh mắt Hải Đăng nhìn Xuân Ái tiếc nuối rồi buông tay cô đưa lên để rót rượu.
" Đăng... à anh ơi, Ái không uống rượu được đâu" Xuân Ái bối rối lên tiếng
" haha em làm anh mắc cười quá đi, một chút xíu lịch sự để cụng ly thôi, mấy người bạn anh sẽ tới bây giờ đó, ly không có rượu là không lịch sự đâu" Hải Đăng vừa nói vừa cười, vô tình làm đổ rượu vào váy Xuân Ái, cô giật mình né tránh nhưng không kịp, váy bị thấm một mảng rượu đỏ chót.
" chết rồi, em có sao không, anh đưa em đi mua bộ khác nhé" vẻ mặt Hải Đăng áy náy.
" không, không sao đâu, để Ái đi vô toilet chùi sơ, giờ này đi sẽ không kịp nữa"
" uhm, vậy em đi nhanh nhé, anh chờ"
Xuân Ái vừa đứng lên đi, vẻ mặt Hải Đăng thay đổi nhanh chóng, chỉ còn lại ánh mắt đầy mưu mô tính toán, hắn lén lút ngó nghiêng xung quanh rồi quăng vô ly rượu Xuân Ái một vật ám muội.

Lúc Xuân Ái đi ra, bạn của Hải Đăng vẫn chưa đến, chỉ thấy anh có chút hơi bực bội nói với cô " mấy thằng khỉ gió này, hôm nay anh ra mắt bạn gái mà chúng nó dám đến trễ, còn viện lý do kẹt xe... thôi kệ chúng nó, mình cứ ăn trước đi, cho bọn nó tí đến ăn vỏ haha"
" hay mình cứ đợi đi Đăng"
" kệ, mình nâng ly vì từ hôm nay Đăng chính thức được lên chức anh rồi, Ái đó, phải tập dần thay đổi nữa, cứ xưng tên hoài Đăng buồn lắm"
" ah... uhm... anh. Ái... em uống một chút xíu thôi nhé, thực sự em uống không được đâu"
" chỉ nhấp môi cho anh vui thôi mà"
Ly rượu Xuân Ái đưa lên môi được Hải Đăng vừa uống vừa chăm chú quan sát, đôi mắt của thú săn mồi.
" uhm, rượu này cũng ngọt ngọt, lần trước em uống rượu ở nhà cùng người bạn cũng vậy mà xỉn luôn đó" Xuân Ái vừa nói vừa cảm thấy trong người bắt đầu nóng như lửa đốt mà không thấy quay cuồng xỉn như lần trước.
Hải Đăng giả bộ hỏi han " em không sao chứ, em mới chỉ uống có chút thôi mà đã say đến như vậy sao?"
" không, Ái... em chưa say nhưng thấy người thật nóng, không thể chịu được, mới lúc nãy còn cảm giác lạnh mà..." hơi thở Xuân Ái bắt đầu dồn dập , đứt quãng.
" anh dìu em ra ngoài hít thở không khí, có lẽ trong này đông người quá em bị ngộp"
Hải Đăng choàng tay qua vai đưa Xuân Ái ra ngoài, tay len lén mân mê ám muội hòng kích thích cô.
Toàn thân Xuân Ái như bị điện giật, cảm giác này lần đầu cô mới thấy, dường như không thể làm chủ được bản thân, chân mềm nhũn, tứ chi không điều khiển được, lục phủ ngũ tạng như đang bị thiêu đốt trên lò nướng, cô quờ quạng muốn xé rách bộ váy đang mặc.
" aaa... nóng quá... khó chịu quá ư...ư..." âm thanh Xuân Ái bắt đầu thành tiếng rên rỉ, phản ứng muốn lấy tay che miệng vì xấu hổ nhưng không đưa lên nổi.
Hải Đăng híp mắt, đến lúc rồi, hắn dễ dàng bế bổng Xuân Ái không còn chút chống cự, đưa thẻ từ đặc biệt quẹt vào thang máy lên phòng VIP đã chuẩn bị sẵn ( nhà hàng Crown nằm trong hệ thống khách sạn Crown và chung luôn với Crown casino).
" từ từ nào em yêu, bây giờ em muốn gì"
" ư ư, nóng, nóng quá" ánh mắt Xuân Ái đau khổ nhìn Hải Đăng, cô không hiểu toàn thân mình bị làm sao nữa
" chỉ nóng không như thế thôi sao, em có muốn được thế này không" hắn vừa nói vừa mơn trớn vành tai cô.
Thần kinh Xuân Ái phản ứng mạnh mẽ với hành động vừa rồi, chủ động đáp trả hôn môi Hải Đăng cuồng nhiệt. Nhưng sao vẫn không thấy hết nóng, dường như cô còn muốn gì hơn nữa, sắp không chịu nổi, muốn vỡ vụn ra rồi.
Bàn tay Hải Đăng nhuần nhuyễn di chuyển tới vùng đồi núi trập trùng mơn man nhẹ nhàng, Xuân Ái đẩy mình về phía trước hoàn toàn kết hợp với Hải Đăng, cô đưa bàn tay mình ra sau lưng Hải Đăng, hai bàn tay bóp chặt, xé rách áo hắn
" con cừu nhỏ của anh, không ngờ em lại ham muốn cao như vậy đó, em phải từ từ phối hợp cùng anh mới có thể đưa em lên đỉnh được chứ"
Giọng nói pha đầy nhục dục của Hải Đăng làm Xuân Ái không hiểu " không, Ái thực sự không biết mình bị sao nữa, cứu Ái với" ánh mắt Xuân Ái van nài năn nỉ Hải Đăng
" đã nói gọi là anh mà sao em cứ cứng đầu nhỉ" hắn vừa nói vừa dễ dàng xé rách bộ váy mỏng manh trên người cô.
Một khoảng trời Xuân phơi bày trước mắt, đôi mắt hắn mở lớn, không ngờ con nhỏ này lại có bộ ngực trắng muốt, đầy đặn hấp dẫn đến như vậy, nhìn thôi là muốn ăn ngay rồi, ngày thường toàn áo thun thùng thình hắn vốn dĩ tưởng điện nước yếu nữa chứ. Trí óc hắn mê loạn, chỉ muốn ăn luôn con mồi.
Đôi mắt Xuân Ái lúc này mơ màng, toàn thân căng cứng nhưng lại không có chút sức lực kháng cự ngược lại cảm thấy kích thích toàn thân trước những động tác mơn trớn ấy.
Trong không gian mờ ảo của đèn ngủ với những âm thanh rên rỉ không ngừng của Xuân Ái, tác động mạnh mẽ đến hóc môn sinh dục của hắn, vật ấy của hắn cương cứng từ lúc nào.
Ánh mắt hắn đê mê, đưa bàn tay Xuân Ái trực tiếp cầm nắm vật ấy, nhưng có điều ngoài phản ứng tự nhiên cơ thể khi bị dính thuốc, cô hoàn toàn không biết làm gì. Tránh cụt hứng, hắn quyết định dứt điểm.
Lúc hắn đưa vật cứng đến vùng nhạy cảm Xuân Ái, thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Hắc Tử xuất hiện, phản ứng nhanh như chớp đá văng Hải Đăng ra khỏi người Xuân Ái, nhanh chóng lấy mền trùm người lại cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top