Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Xuân Ái thoát chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Xuân Ái tỉnh dậy đã là chiều tối, cái tên đáng ghét kia đã bốc hơi không còn dấu vết. Nằm ở nơi xa lạ 2 ngày 2 đêm không một chút tin tức của Hải Đăng, giận anh thì ít mà lo cho anh thì nhiều không biết có chuyện gì xảy ra...
  Cơ thể dường như đã hồi phục, vội vàng vào phòng tắm rửa mặt mang túi xách đi về... Cô vẫn ở Crown, số phòng cô đã nhớ khi ra ngoài, không biết sẽ bị tính bao nhiêu nhưng có lẽ không rẻ vì đây là khách sạn 5 sao...
Lúc xuống dưới sảnh, Xuân Ái thấy thật ngỡ ngàng, đèn chùm trang trí thật cao và lộng lẫy, từng viên từng viên pha lê được ánh đèn Neon chiếu vào tạo sự lung linh huyền diệu, khiến cô muốn há mồm ngạc nhiên về sự xa hoa tráng lệ nơi đây, mấy ngày trước bước vào lối nhà hàng chứ cô đâu đi qua lối này, nếu biết trước nhà hàng cũng sang trọng đến vậy đã không chịu cho Hải Đăng bước vào vì mắc tiền rồi.
" chào anh, cho tôi trả lòng ..."
Anh chàng phục vụ nhìn cô cung kính trả lời" dạ, phòng đó ngài Nick đã thanh toán toàn bộ rồi thưa cô"
Xuân Ái ngỡ ngàng, anh ta rốt cuộc là người thế nào chứ, cô không đến nỗi ghét anh ta, món ăn anh ta nấu quả thực hút hồn cô nhưng tính cách... lại có phần làm cô cảm thấy phải đề phòng... cô cũng không muốn nợ nần gì anh ta, bèn hỏi anh chàng tiếp tân giá phòng cô ở cho 2 đêm là bao nhiêu chỉ nhận được câu trả lời khiến cô như muốn nổ tung... $9,600... chỉ với 2 đêm. Điên rồi, cô bị điên rồi, sớm biết giá như vậy có chết cô cũng phải lết ra ngoài đường nằm mới đúng, làm sao có thể trả anh ta trong ngày một ngày hai được...
...
" sao, ba tôi đã mang hắn đi, lũ các người thật vô dụng, cút hết ra ngoài" Hắc Tử giận dữ đập bàn.
Vốn dĩ muốn giết chết cái tên khốn kiếp đó nhưng lại bị ba anh dễ dàng mang đi mất, anh phải nhanh chóng tăng cường sức mạnh, như vậy mới khiến ba anh không xen vào chuyện của anh được.
...
Hải Đăng vừa bật máy đã thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ Xuân Ái, lo cho hắn như vậy sao? Không biết hắn đã giở trò sao? Con nhỏ đúng là ngu ngốc, được thôi, muốn đóng phim tiếp thì đóng, hắn không còn sự lựa chọn nào khác đành miễn cưỡng bấm nút gọi Xuân Ái...
" Anh, anh đã ở đâu vậy, em lo cho anh quá..." giọng Xuân Ái dồn dập, hơi thở gấp gáp kèm theo có tiếng ồn xe cộ...
" em đang ở ngoài đường sao? Về nhà đi rồi gọi anh, anh gặp phải chút chuyện, bây giờ ổn rồi"  Hải Đăng nói như cái máy rồi cúp điện thoại
Xuân Ái có chút hụt hẫng, cứ ngỡ rằng anh sẽ lo lắng hỏi han cô nhiều hơn nhưng sao lại xem như không có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ hỏi cô đơn giản như vậy sau 2 ngày không gặp ư? Hay anh đã biết có chuyện gì xảy ra với cô rồi? Hay anh không muốn tiếp tục với người không còn trong sạch như cô? Gặp anh thì phải giải thích làm sao đây? Bước chân Xuân Ái vô định bước đi, ánh mắt thẫn thờ, vì thế qua đường cũng không để ý đèn đã chuyển sang đỏ...
Âm thanh xe hơi va chạm chát chúa, tiếng chửi rủa vang lên ná loạn cả một góc đường, một người đàn ông nhanh nhẹn nhảy ra nhanh chóng ôm cô lộn vòng tránh khỏi cú va chạm tử thần.
Xuân Ái còn chưa hoàn hồn, đáng lẽ phải mở lời cám ơn người ta, đã nghe người đàn ông hỏi ngược lại "cô có sao không? Không bị thương đấy chứ?"
" tôi, tôi không sao... cám... cám ơn anh nhiều lắm, anh không sao chứ ạ? Ánh mắt cô có phần sợ hãi, bỗng nhìn thấy cánh tay anh ta rớm máu, Xuân Ái lắp bắp không thành tiếng " anh... bị thương... tôi... nhà tôi gần đây ạ, anh là ân nhân...tôi dìu anh về bôi thuốc..."
Không để anh ta từ chối, Xuân Ái dùng hết sức mình đỡ anh ta đi "Anh tên gì, tôi tên Xuân Ái, hôm nay không có anh xem như tôi đã..."
" gọi tôi Mike" người đàn ông trả lời giọng điệu nghe rất xa cách. Cũng may, vài lần anh lên lớp chung với cậu chủ toàn mặc đồ và đeo kính đen thui nên cô ta bây gờ cũng chẳng biết anh là ai.
Nếu không phải Hắc Tử giao phó nhiệm vụ, anh đã để cô ta đi luôn rồi, lương tâm cắn rứt vì trách nhiệm anh phải cứu cái con nhỏ ngu xuẩn này, chẳng hiểu nổi vì sao cậu chủ lại phải thê lương đau khổ như vậy. Cục tức trong lòng anh chưa nguôi, chứ chút thương vặt ngoài da này có đáng gì so với những lần anh tập luyện.
Nhận thấy giọng điệu người đàn ông có phần bực bội nhưng vẫn để mình dìu đi, Xuân Ái lên tiếng phân bua " xin lỗi anh, tại tôi đang suy nghĩ lung tung không cẩn thận lại làm phiền đến anh rồi"
" uh, lần sau cô muốn chết cứ chết một mình, đừng kéo theo người lạ tội nghiệp, tôi hôm nay coi như xui đi"
Xuân Ái á khẩu trước câu nói của Mike, mím môi im lặng dìu anh đi. Người đàn ông này, tốt bụng, nhưng lại lạnh lẽo quá.
Cũng may, nhà Xuân Ái có chút thuốc đỏ bông băng sát trùng, cô luống cuống bôi thuốc, động tác run rẩy, hậu đậu chẳng thể qua mắt được Mike, con oắt con này chẳng xứng làm cô chủ, anh đặc biệt ghét mấy đứa vô dụng, thật vướng víu, anh giằng bông và thuốc trên tay Xuân Ái, tự mình bôi, gương mặt không một chút biểu hiện đau đớn.
Mike làm Xuân Ái thấy sợ, anh ta là thần hay sao, vết thương như vậy mà không hề có chút phản ứng, cô vì sợ anh ta đau mới chậm rãi vừa bôi vừa thăm dò lại khiến anh ta giận nữa sao... " xin ... lỗi, tôi vô dụng quá, không làm được gì nên hồn cả"
" ừ" Mike trả lời ngắn gọn
" ơn cứu mạng của anh..." Xuân Ái bối rối không biết phải nói tiếp sao Mike đã lên tiếng cắt ngang
  " không cần khách sáo, tôi làm phước thôi, làm bạn đi, lâu lâu gặp, tôi cũng ít bạn"  chợt nhớ ra lời dặn dò của cậu chủ, xem như đây là cơ hội cho anh trực tiếp ra mặt ở cạnh bảo vệ không cần phải bí mật đi theo.
Xuân Ái không biết nấu ăn, nhà chẳng có chút đồ gì để mời anh ta, cô đành ngượng ngùng mang một ly nước cam và ít trái cây còn trong tủ lạnh mời khách...
" nhà không có gì mời anh dùng tạm"
" uhm"
  Dù muốn nói chuyện với anh ta nhưng biểu cảm ấy khiến lời trong miệng cô không tài nào nói ra được khiến không khí có phần ngượng ngùng, bỗng điện thoại anh ta reo, lần đầu thấy trên gương mặt ấy có chút cảm xúc... hoá ra anh ta cũng là con người.
Mike bấm tắt điện thoại " thôi, tôi phải quay lại làm việc, biết nhà cô rồi, lâu lâu sẽ ghé qua chơi, giữ sức khoẻ"
Mike động tác nhanh thoăn thoắt không có biểu hiện bị thương đứng lên rời đi bỏ lại Xuân Ái ngỡ ngàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top