Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu Phước Vĩnh vừa dời xe ra chưa kịp đưa mấy đứa nhỏ đi học, một toán người mang theo súng đã bao vây xung quanh nhà ông, nhanh chóng khống chế mọi người trong nhà, ai nấy đều khiếp sợ, lần đầu họ bị cướp ngay giữa ban ngày như vậy, ông Phước Vĩnh nói không thành tiếng " nhà tôi các người muốn lấy gì cũng được... nhưng xin hãy giữ mạng sống của vợ tôi và mấy đứa nhỏ, làm ơn", dì Như Hoa khuỵu xuống, ôm mấy đứa nhỏ che chắn, gương mặt đã không còn giọt máu.
Một người đàn ông có vẻ thủ lĩnh của đám cướp đứng lên trước ra lệnh " bắt hết mang theo"
Đám người nhanh chóng dí súng vào người cậu và gia đình đưa lên xe, sự việc xảy ra khi hàng xóm không có ai ở ngoài vì vậy họ bị đưa đi mà không ai biết.
Cả gia đình cậu Phước Vĩnh bị đẩy lên một chiếc xe màu đen, mắt bị bịt kín nên cậu không biết bị đưa đi đâu. Một lúc lâu sau đám người mới đưa cả gia đình cậu xuống một nơi xa lạ. Bốn người bị đưa vào một căn phòng lớn, căn phòng này còn lớn hơn cả căn nhà cậu đang ở nữa. Một người đàn ông có phong thái sang trọng, trầm tĩnh xoay lưng ghế lại nói chuyện với cậu Phước Vĩnh " sáng sớm mời ông tới đây làm khách mà cách mời hơi đặc biệt, chắc làm ông và gia đình sợ hãi, có gì bỏ qua cho tôi" Giọng nói người đàn ông  khách khí và mang đầy tính áp đặt.
" Tôi không biết ông, gia đình tôi cũng không có gì liên quan, Không biết ông có nhầm người không?" Cậu Phước Vĩnh tuy sợ nhưng cũng cố gắng lấy hết sức bình tĩnh đối đáp.
" Sao lại không liên quan, không phải cháu gái xinh đẹp của ông đang ở Melbourne sao, thực ra ngày hôm nay mời ông tới đây là vì muốn tác hợp cho cháu gái ông và con một người bạn của tôi, ông biết rồi đó tôi muốn đi thẳng vào vấn đề, nói nhanh gọn, có thể nói gia đình ông tham dự là một vinh dự" giọng nói người đàn ông đã chuyển thành uy hiếp.
Cậu Phước Vĩnh hiểu, nếu cậu không đồng ý có nghĩa tính mạng của gia đình cậu sẽ gặp nguy hiểm, Ánh mắt cậu lo lắng đầy nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông" Nhưng tôi chỉ là cậu con bé, làm sao có quyền hạn mà quyết định"
Người đàn ông nhịp tay lên bàn, giương đôi mắt sắc bén nhìn về phía cậu "được hay ko? 3 người đang chờ ông phía bên kia chờ vào câu trả lời ấy đó..."
"Ông..." cậu Phước Vĩnh mím chặt môi, đứa cháu gái tội nghiệp của ông đã gây thù chuốc án với ai mà tại sao người đàn ông này lại bắt cả gia đình cậu uy hiếp như vậy, còn đang bàng hoàng.
Chưa kịp nói lời nào thì bà Như Hoa đã la lên ầm ĩ " Ông cứ ừ đại đi có sao đâu, bây giờ chuyện trai gái quen nhau tìm hiểu rồi chia tay mấy hồi" cái con nhỏ đó làm gì, lấy ai, quen ai mặc kệ nó, tưởng nó đi nhà bà đã yên ổn, mà giờ lại còn bắt cả gia đình bà liên luỵ, thật tức chết được.
" vợ ông xem ra rất hiểu chuyện, nhưng ý tác hợp tôi muốn nói là cưới chứ không phải quen nhau" Giọng người đàn ông đanh thép khẳng định.
Bà Như Hoa mặc kệ, nó cưới hay ly dị bà cũng không quan tâm, chỉ cần gia đình bà an toàn là được. Vì vậy bà Như Hoa nhanh chóng trả lời người đàn ông không cần suy nghĩ" Được mà chuyện tốt như vậy chúng tôi tất nhiên đồng ý"
"Vậy tuần tới tôi sẽ cho người đón gia đình ông bà tới nơi tổ chức lễ cưới, tiễn khách" 
  Ông Phước Vĩnh từ nãy giờ nhìn người đàn ông bằng ánh mắt căm hận nhưng không thể nào phản ứng và thể hiện ra ngoài được, vợ và hai đứa nhỏ ông sẽ bị liên lụy. Ông bất lực nhìn người đàn ông trao đổi với vợ mình và tự đưa ra quyết định.
Cả 4 người lại bị đám người có vũ trang bịt mắt đưa về nhà, ai nấy cũng bàng hoàng vì một buổi sáng bất thường ấy. Cậu Phước Vĩnh run run tay nhấc máy gọi Xuân Ái, nhưng đầu dây bên kia chỉ là tiếng chuông điện thoại đều đều không có dấu hiệu trả lời, trong lòng cậu như có lửa đốt, ông vốn dĩ muốn để vợ và con ở nhà nhưng lại sợ có chuyện không hay bèn đem bà và mấy đứa nhỏ theo tới nơi ở của Xuân Ái.
...

Ông gõ cửa một hồi lâu cũng không có dấu hiệu trả lời, trong lòng như có lửa đốt, đúng lúc ông muốn rời đi tức tốc đem sự việc trình báo police thì thấy Xuân Ái được một anh chàng thanh niên xa lạ đưa về bằng chiếc xe đắt tiền, ánh mắt không khỏi thắc mắc nhìn Xuân Ái dò xét, còn dì Như Hoa trong lòng không ưa Xuân Ái nhưng thấy gia thế cậu thanh niên kia liền thay đổi bộ mặt niềm nở chào cô.
Xuân Ái vừa bước xuống xe thấy cả nhà cậu đứng trước cửa và nhìn mình chằm chằm, trong lòng bỗng có dự cảm không hay, mấy hôm nay xung quanh cô xảy ra quá nhiều chuyện, không thường xuyên liên lạc với cậu và mẹ, cô liền hấp tấp chạy về phía cậu hỏi thăm, bỏ mặc tên Nick phía sau " cậu, mợ sao sáng sớm lại tìm con, có chuyện gì ạ? Con xin lỗi mấy hôm nay con bận quá không về thăm cậu được ạ"
Cậu Phước Vĩnh không nhìn cô mà tò mò nhìn ra phía người thanh niên nước ngoài ưu tú phía sau Xuân Ái đang bước đến " cậu thanh niên đó là ai vậy con? Bạn trai con sao?"
Xuân Ái ngượng ngùng, không biết giải thích thế nào, Hắc Tử đã đưa tay lịch sự chào hỏi " chào ngài, tôi là Nick, bạn cùng nhà của cô Xuân Ái đây" ánh mắt lịch sự không quên đưa một vòng qua bà Như Hoa và mấy đứa nhỏ.
" cậu đến rồi, thôi vào nhà con nói chuyện đi ạ" Xuân Ái ríu rít mời mọi người vào nhà, đồng thời trợn mắt ra hiệu cho Nick lui đi, nhưng Nick hoàn toàn không chịu hợp tác, giả bộ như không biết gì, theo chân cậu Phước Vĩnh vào nhà.
"Cậu mợ uống nước cam ạ? Con ít uống trà nên không mua, chỉ có nước cam thôi ạ"
" cậu không cần uống gì đâu con, cậu tìm con muốn hỏi cho rõ một chuyện thôi" giọng cậu trở nên nghiêm nghị khác thường
Xuân Ái lo sợ cúi đầu, sợ cậu mắng về việc ở chung nhà với anh chàng xấu xa kia " dạ cậu cứ hỏi đi ạ?"
" có phải con sắp cưới anh chàng Nick này không? Ánh mắt cậu hết di chuyển nhìn Xuân Ái rồi lại quay qua nhìn Nick, cháu gái ông mặt đã biến sắc, chỉ có anh chàng kia chẳng mảy may phản ứng, có lẽ anh ta không biết tiếng việt, vì vậy ông quay sang hỏi luôn Nick bằng tiếng anh " có phải anh sắp cưới cháu gái tôi không?"
  Những điều ông Phước Vĩnh nói, Hắc Tử hoàn toàn hiểu từ nãy, có lẽ ba anh đã sớm hành động mà không cần chờ câu trả lời từ anh, suy nghĩ của ông anh không nắm hết nhưng ý tứ như vậy, cậu của Xuân Ái tới đây thế này anh hoàn toàn đoán ra được, anh đưa đôi mắt cười như không cười nhìn cậu Phước Vĩnh " oh, vinh dự đó phải hỏi ý định của cháu gái ông chứ, đúng không cô Xuân Ái"
Bị nêu tên trong lúc hỗn loạn, tim Xuân Ái đập liên hồi, chuyện xấu khác chưa qua, lại có chuyện không hay đi tới, từ lúc gặp cái anh chàng xấu xa này cuộc sống của cô quả thực đen đủi rồi, Xuân Ái mặt đen thui trả lời " cậu à, con... uhm... con đúng là có bạn trai, anh ấy đã hỏi đính hôn con, nhưng không phải người này, anh ấy là bạn cấp 2 với con, con biết anh ây từ lúc ở Việt Nam rồi ạ, nhưng sao cậu lại biết ạ? Anh ấy chỉ mới hỏi con chuyện đính hôn ngày hôm qua ạ..."
Thông tin Xuân Ái vừa nói khiến ông choáng váng, đứa cháu gái ông hết mực tin tưởng, ngoan ngoãn hiền lành, mà mới vừa xa ông chưa đầy nửa năm đã có bạn trai muốn đính hôn, toàn thân ông bủn rủn, biết ăn nói thế nào với chị gái của ông đây...
"Cậu à, anh ấy là người tốt, anh ấy lo lắng cho con lắm cậu ạ..."
" con đúng là đứa con gái hư hỏng, con quen đàn ông bậy bạ đã đành, còn bày trò lôi đâu ra người đến nhà chúng ta uy hiếp sớm nay, làm hại cậu con lên tim, con muốn cưới ai con cứ cưới, đâu cần ép cậu con đồng ý làm gì?" Giọng dì Như Hoa đầy vẻ coi thường Xuân Ái lên tiếng.
Hắc Tử nghe và hiểu gần hết những gì mợ của Xuân Ái nói, anh muốn lên tiếng bênh vực cho cô, nhưng lời nói bị chặn ngay cổ họng, biến anh thành bộ mặt chết chóc lạnh lẽo bước chân lên lầu, dù sao cũng là người trong gia đình cô ấy, anh có quyền gì xen vào...
"Xuân Ái, con gọi cậu con trai là bạn trai con tới đây đi" giọng cậu Phước Vĩnh nghiêm khắc cất lên.
Xuân Ái biết không thể dấu thêm được, đành nhấc máy gọi Hải Đăng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top