Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải Đăng sau một đêm hoan lạc, thân xác hắn rã rời, sáng sớm bị ông Chris dựng dậy đã đành, giờ con nhỏ phiền phức đó còn gọi có chuyện gì, dù sao chuyện cũng sắp xong, hắn uể oải nhấc máy nhận điện thoại " có chuyện gì thế em? Hôm qua anh làm việc khuya quá, đang mệt"
" anh có thể ghé nhà em gấp không? Cậu của em đang ở đây"
" chút nữa nhé, anh đang mệt quá" hắn trả lời cho có lệ rồi nhanh chóng cúp máy, quay sang ôm bờ eo nõn nà cưng nựng...
...
Cậu Phước Vĩnh sốt ruột nhìn Xuân Ái " sao rồi con, chừng nào cậu ta đến, cậu có chuyện muốn hỏi cậu ta"
" anh ấy nói hôm qua làm việc khuya quá nên bây giờ hơi mệt, cậu cứ về nghỉ ngơi đi, chiều con và anh ấy ghé cậu được không ạ?"
" hai đứa rốt cuộc đã tiến triển tới đâu, tại sao sáng nay người nhà cậu ta còn bắt cả nhà mình uy hiếp muốn cưới con cho nó? Có phải có chuyện gì không? Hay con bị uy hiếp gì không, mau nói cho cậu nghe đi? Còn nữa, bạn trai con đồng ý cho con ở chung nhà với người con trai lạ kia sao? Con xa nhà mới mấy tháng mà sao con lại thay đổi nhiều vậy?"
  Những điều cậu Phước Vĩnh mới nói khiến đầu óc Xuân Ái quay vòng vòng, cô cảm thấy hoa mắt, toàn thân lạnh buốt, lảo đảo lùi ra sau dựa vào tường. Đúng như những gì cậu nói, cuộc sống của cô chỉ hai tháng nay thôi đảo lộn hoàn toàn, mục đích đi học đã biến thành một đống lộn xộn khiến cô không biết phải giải quyết thế nào cho ổn thoả, chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới. Xuân Ái từ nhỏ đến giờ toàn một tay ba mẹ cô lo lắng giải quyết, việc của cô chỉ chuyên tâm vào học, nhưng bây giờ một mình cô ở nơi xứ người lại trong thời gian ngắn đụng phải những chuyện bản thân cảm thấy không phân tích và nuốt trôi thì cô làm sao có thể giải thích thấu tình đạt lý cho cậu cô được chứ?... còn đang bối rối chưa tìm được lời giải thích hợp lý, dì Như Hoa ở bên cạnh còn hỏi thêm " nhà thằng đó làm gì? Con còn đang đi học, nó không biết điều đó sao? Hay là đã đi quá giới hạn mà phải cưới chạy?"
Xuân Ái đã lo sợ, bị dì Như Hoa hỏi dồn thêm khiến tay cô run rẩy, bỗng thấy anh chàng Nick từ trên nhà đi xuống kéo tay cô đi một mạch ra ngoài, bỏ mặc cả nhà cậu phía sau ngơ ngác nhìn khó hiểu...
...
" anh làm gì vậy, mau buông tay tôi ra" Xuân Ái dù trong lòng cảm kích anh ta đã giải cứu nhưng lại biểu hiện khó chịu trước hành động ấy.
" không vui? Không phải tôi mới lôi cô ra khỏi rắc rối? Còn không biết cảm ơn lại nói những lời vô lý như vậy? Hay tôi lôi cô vào lại?" Ánh mắt sắc lẹm của Hắc Tử nhìn cô như thấu tâm can.
" anh..." Xuân Ái bị những lời nói đi guốc trong bụng của anh ta làm cho cứng họng, bực bội dậm chân đi một mạch.
Toàn thân Hắc Tử cao lớn, bước đi thoăn thoắt dễ dàng đuổi kịp cô nhưng anh không làm vậy, chỉ ung dung bước theo nhìn cô từ phía sau. Thân hình bé nhỏ của Tiểu Yêu từ bé đến giờ với anh không thay đổi, ngay cả cảm xúc cũng không hề giảm đi, chỉ ngày một mãnh liệt. Hắc Tử xưa nay chưa từng nghĩ đến phụ nữ, ba anh đã thành công tôi luyện suy nghĩ của anh trở nên lạnh lùng sắt đá trước phụ nữ, dạy cho anh cảm thấy hạnh phúc trong những cuộc tranh đấu khó khăn trên thương trường, nhưng số phận lại mang cô đến gần anh, thay đổi hoàn toàn những suy nghĩ, sự ham muốn anh ngỡ mình đã bỏ quên từ lâu... Anh không biết lãng mạn là gì, anh cũng chưa từng học được thế nào là yêu mãnh liệt, nhưng hiện tại, anh có thể đánh đổi mọi thứ, bao gồm cả sự nghiệp, gia tài và tính mạng để bảo vệ cho cô cùng con của anh...
Xuân Ái bỗng nhiên rẽ vào một tiệm thuốc tây, anh vội vã đuổi theo níu tay cô lo lắng " cô bệnh sao? Cô bệnh gì, nói đi để tôi mua thuốc cho..."
Gương mặt Xuân Ái đỏ bừng, đẩy Hắc Tử ra " kệ, tôi, anh đừng xen vào"
Xuân Ái đi như chạy, cô lần đầu đến tiệm thuốc tìm mua vật ấy, đất có bớt cứng không? Có lún được không? Cô cam lòng đào ngay một cái huyệt ở đây chui xuống trốn ngay lập tức, vừa xấu hổ với bản thân, vừa xấu hổ với những người ngoài kia, họ sẽ nghĩ gì nếu điều cô đang suy nghĩ trở thành sự thật chứ hic hic...
" cô tìm gì? Không phải tìm cái gì cho phụ nữ chứ..." trong đầu Hắc Tử bỗng một ý nghĩ loé sáng " hay là cây thử..."
Chưa nói hết đã bị Xuân Ái vươn tay bịt miệng, may cho cô là tay cũng đủ dài để với tới " anh im đi được không"
" cô có gì mà xấu hổ với tôi, cô còn gì tôi chưa thấy chứ" một tay nắm tay Xuân Ái kéo về phía mình, kề sát môi vào tai cô thủ thỉ.
Lời của anh không đủ ám muội với cô sao, Xuân Ái mặt đỏ lựng bốc hoả " đó chỉ là... là sự cố, anh còn nói nữa tôi... tôi giết anh bây giờ đó..."
" haha xem cô xấu hổ mới đáng yêu làm sao"
" tránh xa tôi ra một chút đi, để tôi yên" Xuân Ái vừa xấu hổ, vừa khẩn cầu, dáo dác ngó xung quanh, cũng may là thời điểm gần trựa, tiệm thuốc tây vắng khách nên không ai chú ý đến đôi nam nữ thanh tú rất hợp nhãn ấy.
Hắc Tử nhanh mắt vươn tay cầm hộp thuốc trên tay, đi thẳng đến quầy tính tiền rồi đưa Xuân Ái " đây, đồ cô cần"
Đàn ông bên đây mạnh dạn và thản nhiên đến vậy sao? Văn hoá đúng là khác biệt mà, Xuân Ái nhanh chóng giật cái hộp trên tay Hắc Tử, đi một mạch vào toilet.
  Xuân Ái đầu đầy vạch đen khi thấy 2 vạch xuất hiện trên que thử, thảo nào mấy ngày nay cô thấy khác lạ, thảo nào cái chu kì vốn bất thường, tuy có chậm 2 tuần nhưng lần này cả 3 tuần rồi chưa thấy đến, đau đầu quá, cô biết phải làm sao đây. Xuân Ái vô hồn ngồi trong buồng vệ sinh, chân tay không còn cảm giác, không muốn nhấc lên và đi nữa. Chuyện cũ chưa giải quyết xong, bây giờ chuyện rắc rối này lại đến, khổ rồi, làm sao ăn nói với cậu mợ đây.
Phía bên ngoài Hắc Tử đợi người một hồi lâu không thấy, tâm trạng bất an, vội vã đi thẳng đến nhà vệ sinh nữ, không quan tâm sự dòm ngó một vài người khách nhìn anh, hô to " Xuân Ái, cô ở đâu, mau ra đây"
Đang bần thần suy nghĩ, giật mình có tiếng gọi, giọng nói đó chẳng ai khác, chính là thủ phạm gây ra rắc rối này, cô lén lút mở hé cửa ngó ra ngoài, đang thấy Nick dáo dác tìm xung quanh, gần đến phòng của cô rồi, cô không muốn đối mặt với anh ta, cô là bạn gái của Hải Đăng mà. Ông trời ơi, tại sao lại ác với con như vậy...
Hắc Tử đã nhìn thấy phòng hé mở và bings dáng của cô, liền đi nhanh đến mở ra, bất chấp việc cô đang làm gì.
" anh không biết xấu hổ sao, không thấy tôi..."
" im lặng nào, không biết là cô lại dữ như vậy đó" Hắc Tử vừa nói vừa tinh mắt thấy được que báo 2 vạch trên tay cô, bàn tay ấy đang run rẩy, thân hình lạnh toát vì sợ rồi " mau ra khỏi đây thôi, ở đây không tiện nói chuyện"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top