Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Truyện Ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên N***
Tôi sinh ngày 23/10/1981
Tôi sống ở một thành phố ở miền trung nắng gió.
Gia đình tôi là một gia đình nhà giáo và khá cổ hủ.
Tôi không có anh chị em, tôi là con trai một.
Tôi làm quản lý nhà hàng.

Một câu chuyện đầy đau đớn của tôi.

*Năm 14 tuổi, tôi nhận ra một sự thay đổi nhỏ trong bản chất của mình, tôi không thích các bạn nữ vây quanh, họ làm tôi mệt mỏi với cái cách chải chuốt ,quay cuồng trong những thần tượng và các mối tình chớm nở tuổi mới lớn. Tôi có khá nhiều bạn nhưng lại không thể tâm sự cùng ai và nói cùng ai,... Tôi nghĩ chắc có lẽ do mình cả nghĩ và trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa nên việc không thích mấy cô gái cứ lảm nhảm là chuyện thường.
*Năm 17 tuổi, tôi có cô bạn gái đầu tiên, nhưng mối quan hệ bồng bột và không hề màu sắc như những gì bạn bè tôi bàn tán. Tôi kết thúc khá nhẹ nhàng bằng tin nhắn: " Anh thấy chúng mình không hợp, anh nghĩ mình cần suy nghĩ !". Rồi cứ thế bị thời gian xô ngã, tôi chẳng còn nhớ đến cô gái ấy nữa. Tôi vùi lấp mình trong các mối quan hệ tương tự. Tôi oằn mình trong mớ hỗn độn của học tập, tình yêu và tình dục.
Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ.
*Năm 23 tuổi, một lần đi bar, tôi gặp Đàn ông 1, anh có vẻ chín chắn, trưởng thành có làn da ngăm và rất hấp dẫn. Chúng tôi lên giường, đó là lần đầu tiên của tôi,... Nó đau đớn hơn tôi nghĩ , không như trong các cuốn truyện và các bài đăng lên mạng " Rất Sướng" , nó khiến thân thể tôi tựa như rẽ đôi đồng thời cũng khiến tôi biết rõ bản chất của mình: " Tôi không thể yêu cô gái nào nữa, TÔI LÀ GAY" . Tôi để ý nghĩ mình trôi dạt trong căn nhà nghĩ nhỏ bé và bình dân. Tôi ra về 2 giờ sáng, bỏ lại sau lưng người đàn ông được thỏa mãn nằm ngủ ngon lành. Trong cơn gió lạnh tôi không biết mình đã bước 1 chân vào chốn địa ngục sâu thẳm.
Người Đàn ông 1 biến mất một cách lạ lùng, tôi có quay lại quán bar nhưng chưa từng thấy anh ta sau đêm đó dù chỉ một lần. Tôi chợt nhận ra mình đã trở thành tình một đêm của Đàn ông 1. Suy nghĩ vòng vòng, tôi quay cuồng cùng nhạc và rượu mạnh. Sáng hôm sau tôi lại thấy mình nằm ngoài lề đường, ví mất, tiền không một xu, điện thoại mất, vòng tay mất,… áo rách một mảng bự ở ngực, tôi hiểu mình bị bóc lột rồi. Say xỉn và một mình, tôi là món mồi số một rồi còn gì,… Lạ thay tôi lại bình tĩnh đến lạ, không hoảng hốt, tôi nhất chân lét cái xác ra mượn cái điện thoại của ông xe ôm, gọi bạn đến chở về nhà.
Tôi không còn đến quán bar nữa.
Thú vui mới của tôi là tham gia mấy trang về gay trên mạng, tìm hiểu nói chuyện và chat sex,…Tôi thấy nó hợp với tôi hơn.
*Năm 24 tuổi

Tin…nnnn. Tin…..nnn
Tin nhắn đến : “Anh muốn làm quen!”
Trả lời : “ Anh là ai, anh biết tôi sao?”
Tin nhắn đến : “Anh được M*** giới thiệu đây, bảo em cũng là gay và ngoan. Muốn quen dài lâu thì nhắn tin nó !”
Trả lời : “Ừ, tôi hiểu rồi , tôi không ngoan đâu và tôi từng ngủ với 1 người rồi”, tôi thành thật trả lời.
…………
Cứ thế tôi và Anh mà tạm gọi là Đàn ông 2 đi, quen nhau.
Chúng tôi ban đầu chỉ là những tin nhắn qua lại như vậy thôi, đến tầm 3 tháng sau chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán caffe.
Lần đầu tiên tôi gặp Đàn ông 2 là trong một buổi tối khá âm u , gió to và trời se lạnh. Tôi mặc một chiếc áo thun khá mỏng và chiếu quần jear lửng của thanh niên. Tôi ấn tượng rất tốt với anh, anh đến sớm và chào đốn tôi với một nụ cười xã giao điển hình. Đàn ông 2 là người kiểu thành phố, da dẻ trắng và khá đẹp trai lớn hơn tôi 3 tuổi, nhưng trông anh và tôi như bằng tuổi nhau vậy. Anh làm dân thiết kế nội thất, Tôi thường hay nghe mọi người bảo : “ Dân nghệ thuật hay lệch loạt về mặt giới tính”, Tôi chợt nhìn anh, nếu không nhắn tin trước thật tôi không nghĩ anh là gay, anh giống kiểu công tử ấy nhưng lại toát vẻ men chứ không phải kiểu hào nhoáng như mấy nhóc thời chừ. Tôi trò chuyện khá thỏa mái với anh, anh là kiểu khá dễ hòa đồng và có thể chăng vào mọi chủ đề để nói chuyện, khiến người nói không bị đi cực lạc.
Một tháng sau buổi caffe, tôi vẫn nhắn tin và nhận các cuộc gọi của anh cùng một vài buổi gặp đi ăn nữa. Tôi nghĩ mình đã yêu người đàn ông này, các bạn hiểu và nghĩ về gay thế nào ?...  Thì tôi không biết. Nhưng đối với tôi, tôi là gay, thích được nghe rốt mật vào tai, tôi thích được nâng niu như một người con gái vậy, tôi muốn được nắm tay, được hẹn hò, được đi vi cu cùng người yêu,... Ngay cả tôi sau này cũng không hiểu mình sao lại như thế và đó cũng có thể là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi và nó là những ngày mà sau khi ngấm sâu và địa ngục tôi vẫn luôn dùng làm động lực mà đứng lên.
Tôi và Đàn ông 2 lên giường với nhau vào một ngày hè nắng nóng, tôi cũng chả nhớ rõ , nhưng tôi hạnh phúc khi được cùng anh, cảm giác đau đớn không như lần đầu mà nó có vẻ nhẹ nhàng hơn hay là do tôi chai lì hơn tôi cũng không hiểu nổi nữa , một thằng đàn ông mang cái l** của người phụ nữ. Tôi cảm thấy khoái cảm ngập tràn thân thể, lần đâu tiên tôi hiểu vì sau người ta nói tình yêu không thể thiếu tình dục, nó làm cảm giác tình yêu như thăng hoa hơn và rõ ràng hơn. Khi bạn yêu một người nào đó thì cái chạm của họ cũng làm bạn sung sướng bất xuất tinh chứ nói gì đến làm chuyện này chứ.
Chúng tôi cứ thế kéo dài 2 năm, 2 năm này là 2 năm mà tôi cảm thấy mình sống vui vẻ và hạnh phúc nhất, nó là kí ức đẹp duy nhất của mình khi tôi biết mình là gay.
Chuyện đời mấy ai hay!
Vào tối một ngày chúng tôi đi nhà nghỉ quen thuộc, có một vài người phụ nữ hộc hộc chạy tới, cô ta khá to con và béo cùng một vài người ốm hơn nhưng toàn kiểu trung trung tầm 28-29 tuổi, họ lao vào kéo cánh tay Đàn ông 2 ra khỏi tay tôi, tôi vô cùng choáng váng khi định hình lại, tôi ngẫng đầu lên , có một cô gái rất xinh tay ôm một đứa bé nhỏ còn quấn khăn, cô ta òa khóc , tai tôi ù đi, tôi nghe tiếng trẻ con văng vẳng bên tai cùng tiếng chửi bới, tiếng tay va vào da thịt cùng tiếng áo xé nát. Tôi bừng tỉnh khi có cái tát cùng một người phụ nữ cào vào vai tôi, tôi không biết chuyện trước đó ra sao tôi chỉ nghe rõ từng lời người phụ nữ ôm đứa trẻ nói với tôi : “ Tụi mày là lũ bệnh hoạn, tụi mày là con người không? Đồ bệnh hoạn kinh tởm , mày đu bám thằng đàn ông đã có gia đình làm gì ? Mày phá nát gia đình tao, Đ* M* mày tao sẽ giết mày , thằng chó mày có hiểu cảm giác của một con vợ thấy thằng chống nó đi ngủ với trai không ? …”, tôi không nghe rõ nổi nữa, tôi quay qua thấy Đàn ông 2 quỳ xuống xin lỗi liên tục , mấy mụ phụ nữ cứ lo ó, tôi nhìn cô gái rồi nhìn Đàn ông 2, tôi chợt phát hiện mình bị anh ta lừa rồi, anh ta nhìn tôi lắc đầu , tôi hiểu có nói gì cũng vô ích, tôi im lặng, tôi có thể làm gì nữa đây. Tôi hoang mang nhìn xung quanh, chả ai nhìn tôi với anh mắt bình thường cả! Họ nhìn tôi rồi xầm xì, tôi chợt hoang mang cực độ, tôi muốn khóc nhưng không hiểu vì sao lúc đó tôi chẳng khóc nổi, cứ ngồi lì thế tới khi chủ nhà nghỉ kéo tôi dậy và nói : “ Chú em à ! mấy việc này tôi cũng không tiện chăng vào , tôi thấy chú chắc chả biết gì hết, chú vào trong trốn đi, ở đây thì mấy mụ kia càng làm ầm lên thôi. Nhà nghỉ dạo này khó làm ăn quá, cứ đánh ghen mãi ,…” . Tôi vô hồn bị kéo vào, được đưa vào một phòng nhỏ nào đó , tôi chẳng nhớ rõ nữa.
Tôi cũng không biết làm sao mình về được nhà , tôi chỉ biết khi về nhà tôi đi thẳng lên phòng nằm ầm xuống, như tòa nhà bị đổ vậy , tôi khóc, nước mắt lăn dài thấm vào gối vào mền, tôi chẳng quan tâm, tôi nằm thiết đi lúc nào không hay. Khi tôi dậy tôi thấy mình nằm im trên giường và mẹ tôi đang gõ cửa cậc lực, tôi không buồn mở cửa.
Một lúc sau tôi thấy ba tôi phá cửa vào, cánh cửa sặp xuống như bản thân tôi lúc này vậy.
Ba tôi mắt đỏ lừ , mẹ tôi im lặng tay chạm nước mắt, ba tôi nói gì tôi không biết ông chỉ dí cái điện thoại vào mặt tôi, tôi chẳng nghe rõ nhưng tôi nhìn thấy mình trong một đoạn video trên mạng, tôi đứng như trời trồng, bị cô gái ôm đứa nhỏ tát một cái cùng một mớ tiếng chửi bới cùng vô số anh mắt kinh tớm nhìn tôi, tôi im lặng nhắm mắt, tôi ném mạnh cái ly gần tầm tay, mọi âm thanh quay lại , ba mẹ tôi nhìn tôi sững người. Sau một lúc sững người ba tôi cầm cái ghế bên cạnh đánh mạnh vào người tôi, tôi thấy tay mình chảy máu ròng rã. Tôi hận, tôi hận tại sao tất cả chỉ biết chỉ trích tôi vậy! Có ai để tôi giải thích hay không ? Tôi lao nhanh ra khỏi nhà như một con chó bị đánh, tôi không biết mình chạy bao lâu, tôi chỉ biết khi mình dừng lại thì đã quá muộn rồi, chân trần nhói đau và tay thì chảy máu, nhìn tôi như mới bị bọn gian hồ thanh toán xong vậy. Tôi ngồi bệt bên đường không biết mình sẽ đi đâu về đâu, không muốn về nhà chút nào.
Có ai từng hiểu không? Đôi lúc gia đình chính là nơi quay đầu duy nhất của con người cũng là nơi bắt con người không bao giờ quay đầu. Sau này tôi mới hiểu nếu lúc đó tôi không bỏ chạy như thế thì mọi chuyện đã khác rồi , nếu lúc đó tôi chịu mở miệng nói với bố mẹ tôi thì cuộc đời tôi sẽ có chút thay đổi rồi...
Tôi hoang mang, mang thân xác như đã chết đến nhà thằng bạn thân, nói thân nhưng tôi luôn nghĩ là thân ai nấy lo. Nó cho tôi mượn quần áo, cho tôi vay 500k và cho tôi ở nhà nó vài ngày, tôi rất biết ơn nó, thật sự khi khó khăn ta mới hiểu rõ ràng tình bạn hơn,…
Tôi kể nó nghe chuyện của tôi , nó ậm ừ và mở 2 mắt ngạc nhiên nhìn tôi, tôi hiểu mà , ai rồi cũng sẽ phản ứng thế thôi. Nhưng sau đó nó không nói gì nên tôi cũng không nhắc nữa.
Nhưng tối đó tôi nghe nó nói khi đã tắt đèn, có lẽ đối với tôi câu nói đó như cứu vớt cuộc đời tôi vậy: “ Mày là gay hay là gì thì cũng được, miễn mà mày vẫn là mày thì tao vẫn mãi làm bạn mày!... Đ* M* thằng chó bày đặt giấu với dím làm như nó quan trọng lắm ấy,… Tao có xem video đó rồi….. Trước khi mày tới cơ…..Nhưng khi nghe chính miệng mày nói vẫn thấy ngạc nhiên lắm!!!!” .
Tôi im lặng sau một lúc : “ Ừ….” Một tiếng, tôi hiểu, nghe và nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nhưng vẫn thấy lòng ấm áp lạ thường. Tôi đã hiểu rồi , sáng mai tôi sẽ về nhà và đối diện với ba mẹ tôi, có thể 4 ngày qua tôi đã bình tĩnh và trưởng thành hơn rồi mà cũng có thể là có lẽ thôi...

Đời mấy khi như mình mơ.
Khi mình ngã nó sẽ vùi dập mình hơn.
Khi mình đau nó sẽ xác muối mình hơn.

Sáng hôm ấy tôi về nhà, thằng bạn lúc tiễn tôi nó nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm, nó chở tôi về trước nhà, tôi đứng trước cổng, cánh cổng này là cánh cổng hai mươi mấy năm tôi lớn lên nhưng hôm nay tôi thấy nó nặng nè thế này.
Cửa khóa, tôi nhìn vào chẳng ai có trong nhà cả, chỉ có căn nhà vắng lặng, tôi im lặng leo cửa nhà vào hiên, cửa trong khóa tôi đành ngồi ngoài.
Tôi bâng khuâng liệu cuộc đời mình sẽ ra sao khi thú nhận với bố mẹ đứa con duy nhất họ nuôi là gay đây? Thật nực cười làm sao lại còn bị đánh ghen còn bôi trấu lên mặt cha mẹ nó, thật muốn băm mình thành nhiều mảnh mà, nghĩ thế thôi chứ mình làm gì được...
Tôi thiếp đi, tôi mơ một giấc mơ rất lạ, trong mơ tôi thấy: Mẹ tôi cùng bố tôi vãy tay chào rồi từ từ biến mất. Tôi choàng tỉnh dậy, mọi người có hiểu nó là gì không?
Rất lâu sau này tôi mới hiểu, mỗi con người thân thuộc của chúng ta khi xảy ra việc gì thì con người chúng ta đều có cái gọi là dự cảm hay trực giác một cách lạ thường!
Lúc đó tôi như ngồi trên đống lửa, tôi hoang mang, tôi dùng viên gạch đập cửa, mở khóa vào nhà vào phòng lấy điện thoại và gọi cho ba tôi, ba tôi không bắt máy, tôi như ngồi trên đống lửa bập bùng thiêu đốt toàn thân, một lúc tôi lại gọi một lần, một lúc tôi lai gọi lại lần nữa, cứ như vậy tôi tưởng chừng như đã gọi hàng ngàn cuộc gọi vẫn không ai bắt máy.
Một lúc sau bỗng có tiếng chuông điện thoại, tôi bắt máy ngay sau đó :

“ alo”
“ alo”
“ Ba à !”
Bên kia vang tiếng một cô gái:
“ Xin lỗi có phải đây là người nhà gia đình của anh G** và chị T** không ?”
Tôi đáng rơi một vài nhịp tim.
“ Vâng. Đúng rồi chị”
Người bên kia thở dài nói tiếp.
“ Chúng tôi là nhân viên của bệnh viện XXX, Anh  G** và Chị T**, bị tai nạn giao thông, Chị T** không qua khỏi và Anh  G** thì bị chấn thương nặng mời anh vào bệnh viện hoàn thành thủ tục để chúng tôi tiến hành mổ cho Anh  G**”
Tôi trả lời như người mất hồn:
“ Dạ”

Tôi gom đại ít tiền trong phòng mẹ cùng thể ATM của mình chạy như bay xuống, leo qua cửa và gọi xe ôm gần đó đến bệnh viện.
Khi tôi vào bệnh viên, tôi chạy ngay vào phòng cấp cứu, tôi thấy ba tôi nằm im, máu me be bét, chân lòi ra có vài mảnh xương chột ra ngoài nhìn thôi đã đứng tim. Tôi im lặng nhìn và cảm thấy như địa ngục ở trước chân mình vậy. tôi im lặng đi làm thủ tục, giấy tờ và nhận xác mẹ, cùng nhìn ba tôi đưa vào phòng mổ, khi tôi nhận xác mẹ, tôi mở ra nhìn và như đứng tim tại chỗ, mẹ tôi nằm im,... Đầu như nát bét không nhận dạng ra nữa, nhưng tôi vẫn biết đó là mẹ mình, người đã nuôi tôi không lớn.
Tôi như muốn ngất tới nơi vậy, cuộc đời như đổ ập xuống dưới chân vậy, trong một thời gian ngắn mà người yêu, mẹ đều không còn. Tôi như muốn phát điên nhưng không thể vì tôi còn có ba tôi, ông vẫn còn nằm trên giường bệnh, khuôn mặt ông nhợt nhạc, chân băng bó thành một khối, dây nhợ ống chuyền tùm lum. Nhìn thôi cũng khiến người ta phát hoảng.
Tôi về nhà nhờ bà con thân thít đã tổ chức xong tan lễ cho mẹ tôi, bũa quay quanh không khí tan thương, tôi như muốn tắt lịm đi, tôi không khóc được hay nói không khóc nổi cũng đúng, vì ba mẹ tôi như thế này là vì tôi.
Sau khi tôi chạy ra ngoài họ đã chạy theo và mấy ngày sau đó họ đi xe máy tìm tôi ở các con phố, không may bị một chiếc xe tải lớn tông trúng,…
Tôi bần thần nhìn tấm hình mẹ trên bàn thờ nghi nguốt khói, mẹ đang cười nhưng sao tôi như thấy mẹ đang khóc vậy. Họ hàng và bạn bè, cơ quan ba mẹ tới thăm rồi họ cũng về căn nhà trở nên trông vắng dến đáng sợ, hương khói nghi ngút càng làm sự đáng sợ thêm vài phần kinh người.
Ba tôi được họ hàng thay phiên nhau chăm sóc, họ thây nhau người chăm ông ít cho tới ngày tan mẹ xong, tôi vào thăm ba, tôi dứng ngoài cửa một lúc lâu rất khó khăn để tôi đối diện với ông lúc này, tôi hận bản thân mình kinh khủng, con người làm sai đôi khi có thể sửa lại được thật may mắn, tôi thì làm sao sửa bây giờ ?
Tất cả mọi thứ sẽ ra sao, tôi mườn tượng rất nhiều khuôn mặt khi nhìn thấy tôi của ba tôi. Một lúc lâu tôi mở cửa bước vào tay cầm vài lon yến cho ba, ba tôi nhìn thấy tôi thì im lặng, nhìn tôi lát lại quay đi, nhẹ tựa lông hồng nhưng lại cắt cơ thể tôi từng nhát từng nhát nát bét, tôi nghĩ ông sẽ chửi bới thậm tệ hay bảo tôi cút đi nhưng tôi không ngờ ông lại làm ngơ tôi, lại im lặng.
Đôi khi sự im lặng chính là con dao cắt từng miếng thịt bạn ra từng chút một, từng chút, nó lóc hết da rồi lại lóc đến thịt từng lát từng lát rồi cắt từng đốt xương, nó đau âm ỉ và lạnh buốt.
Mấy tháng sau ba tôi vẫn không nói với tôi một lời, tôi nấu cơm để riêng và mang lên phòng cho ông, khi không có tôi ông mới ăn, có tôi ông sẽ không nói và làm gì cả, tôi hận sao mình không thể biến mất đi cho rồi, hàng đêm tôi thường ngồi ngẩn ngơ, có lúc tôi lên sân thượng nghĩ hay mình cứ nhảy xuống cho rồi hoặc lúc đi xe tôi nghĩ mình nên tông đại vô chiếc xe nào đó rồi lên đó gặp mẹ,… Nhưng rồi đâu lại vào đó, còn sống mới có thể làm được gì đó, chết rồi chỉ là nắm đất không hơn không kém.
Năm 26 tuổi tôi mất tất cả người yêu, gia đình mình.
Nhoáng cái lại hết năm!
Năm 27 tuổi tôi hút thuốc lá, người ta nói thuốc lá độc hại, khi xưa tôi cũng chưa từng hút nhưng lúc xảy ra chuyện khi đi làm vài anh bạn đồng nghệp bảo cứ hút đi, khói thuốc phả ra mọi chuyện theo nó bay đi. Tôi thật thấy cũng vậy , mỗi lẫn phả ra một ngụm thuốc là cả một đời tôi như bị hút sạch sức sống ra ngoài,cứ như vậy tôi hút đến cả gói.
Đau khổ ư? Tôi xứng sao? Tôi lấy tư cách gì đau khổ nhỷ ?
Bố tôi đã đi lại bình thường và Đàn ông 2 cũng biến mất từ vụ đó. Quá nhiều sóng gió ập tới, tôi không để ý cái video đó, như miệng đời nổi một quãng, rồi đay nghiến một hồi rồi cũng thôi, nó lặng như chưa bao giờ có vậy. Nhưng vết thương nó để lại thật sâu sắc như vét sẹo dài trên tay tôi vậy.
Năm 28 tuổi tôi hoan lạc với mấy bar gay ngầm, tình một đêm hân hoan mời đến như một thằng đĩ rẻ tiền, tôi tìm kiếm và không từ chối bất cứ lời mời nào, cứ thế tôi tìm kiếm sự đau đớn trong khoái cảm khiến mình thôi dằn vặt bản thân trong chốt lác. Tình dục, tiền , rượu, thuốc lá,… Tôi đúng chuẩn một thằng đĩ rồi. Bỏ việc quản lý nhà hàng, tôi lao đầu với những cuộc vui thâu đêm.
Đêm nay tôi tỉnh dậy bên một người đàn ông xa lạ, tạm gọi là Đàn ông 3 đi. Đàn ông 3 có vẻ như vẫn còn thức. Tôi hỏi anh ta:
“ Anh còn thức đúng không? Anh Thích làm với thằng đĩ này à?”
Đàn ông 3 trả lời:
“ Ồ.....  Thằng đĩ luôn, chú biết đùa lắm! Thế bao nhiêu để chú làm thêm vố nữa?”
Giờ tôi mới chú ý thì ra Đàn ông 3 chỉ là thằng nhóc con thôi. Nó tầm 23-24 tuổi thôi, Tôi cực hoang mang vì thường tôi không quá chú ý đến mấy kẻ qua đêm, tình đến và đi như  gió này.
Tôi trở mình nói với nó:
“ Mày còn trẻ mà biết mình gay rồi hay sao mà kiếm một ông chú để chơi hả ? còn đòi thêm sao ? Mày không lấy giao cưa luôn cổ tao đi, già cả rồi không bì với lớp trẻ được đâu.”
Nó ngạc nhiên nhìn tôi với anh mắt vui xen lẫn buồn nó nói:
“ Tôi biết mình gay lâu rồi, từ khi biết suy nghĩ kia. Thật khó để mọi người chấp nhận, họ kì thị quá,… Đôi lúc thấy muốn chết ghê nhưng thôi...
Đúng là chú già thật.”
Tôi bật cười và nó cũng cười theo, không biết cười gì? Nhưng tôi chợt nhận ra có hàng tá người như mình ngoài kia, cứ suốt ngày than mình khổ, còn hàng tá người khổ hơn,còn hàng tá người như mình. Nghĩ tới đó tôi chợt như có chút hy vọng nhưng lại nhớ tới ánh mắt buồn của ba, hi vọng của tôi bị dập tắc ngay lập tức.
Tôi âm thầm nói với bản thân :
“ Thật đau khổ mà…..”
Thằng nhỏ nhìn tôi như không, nó châm điếu thuốc, khói nghi nguốt như sương mờ. Cuộc đời đúng là như trò đùa số phận.
Cho ta đau khổ tột cùng .
Vui sướng tột đỉnh.
Cũng vùi dập ta tuyệt tình.
Bạn nghĩ khi bạn té ngã sẽ có ai đó đỡ bạn dậy ư ?
Không !
Họ đến cũng có thể đỡ bạn dậy đi vài bước!
Và rồi cuộcc đời lại cho bạn té ngã vào hố sa lầy hơn!
Nếu đã khổ sẽ khiến ta khổ hơn mà thôi !
Tự mình đứng lên ư! Đúng là nói nhẹ như lông hồng mấy ai biết khi làm nó phải có bao nhiêu dũng cảm, bao nhiêu quyết tâm.
Tôi tự thả trôi bản thân mình trượt dài cho ngày tháng, thời gian có thể bào mồn đi tất cả, nhưng tôi tự hỏi là:
“ Mất bao lâu nỗi đau thôi âm ỉ và bao giờ mới nghỉ ngơi đau thương!”
Tôi ra về trong đêm, cũng 2 giờ sáng, thật bất ngờ tôi nhớ tới Đàn ông 1, cuộc đời lắm treo ngươi.
Tôi lẩm bẩm:
“Sương sớm lạnh hay lòng ta lạnh
Giữ đất trời mênh mông ta thả hồn điên dại”
Sinh nhật 29 tuổi, Tôi bông đùa trong bar cùng những người bạn quen có lạ có, nhạc sập sình, đèn chói lá đủ màu sắc, tôi dập dình bước chân cầm ly rượu hết uống người này đến người khác.
Tôi nghĩ :
“ Cuộc sống vốn không nhiều màu sắc, do ta tô ta vẽ cuộc sống mới muôn vạn màu như thế này thôi.”.
Trong cơn say bí tỷ tôi thấy một gương mặt rất rất quen đang lao tới chỗ tôi như cơn bão vậy , ông  dựt ly rượu trong tay tôi ném xuống, đó là ba tôi, tôi bất giác rùng mình tỉnh rượu hẳn.
Tôi gọi “ Ba….” , ông vẫn không nói với tôi lời nào tư khi mẹ tôi mất, hôm nay ông cũng không nói, ông chỉ nhìn tôi như muốn lôi cả tim gan ra ngoài rồi kéo đi. Tôi chẳng ngờ có một thanh niên phê cỏ vào cản đường nói :
“ Ông già , muốn dẫn N** đi thì không dễ đâu, ông không biết hôm nay mọi người ở đây để tổ chức sinh nhật cho thằng đĩ nhà ông à!”  - “thằng đó điên rồi” , tôi thầm nghĩ.
Ba tôi không nói một lời đạp nó phát ngã quay ra, tôi như người mất hồn hô lên: “ Ba, đừng ba ơi,….. đừng đánh,…” , mọi người ôm thằng đó lại và tôi ôm ba tôi lại. Thằng đó như chó điên muốn cắn người, tôi đành liều nắm tay kéo ba ra ngoài.
Đời đéo như mơ là có thật mọi người ạ !- tôi than thầm. Đi được  mấy bước bị một người quen gọi lại, quen là quen nhưng tôi còn méo nhớ  tới cái tên nó nữa chứ!
Nó kéo tôi lại, mặt đỏ âu ,chắc là uống tè le rồi, nó nói:
“Muốn đi sao ?”
Tôi im lặng trừng mắt, trước mặt ba tôi không thể chửi thề được!
“ Ồ ….. Muốn đi cũng được uống với Anh ly này rồi em muốn đi đâu thì đi!”
Hắn cười như không.
Tôi đành ngậm ngùi, cầm ly rượu hửi mùi cũng biết là rượu mạng rồi thằng l**. Nhưng tôi chưa kịp nhắm mắt thì ba tôi đã dựt ly rượu trên tay tôi, một hớp uống hết.
Khi tôi nhìn lại thì trên tay đã trống trơn, ba tôi ném lý xuống đất rồi lườm thằng người quen. Tôi kéo ông chạy nhanh ra khỏi quán, nhanh nhất có thể. Khi ra đến đường tôi mới quay lại nhìn, ba tôi nhìn tôi lườm mắt, tôi sợ bất mù mắt, sợ mình bị lườm cắt làm đôi.
Ba tôi im lặng chốt lát, rồi ông nói:
“Mày gọi taxi đi .…lúc đến đây tao cũng đến bằng taxi!”
Lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài tôi nghe ông nói, tôi tưởng như cả một thế kỉ, tối muốn bật khóc nhưng thế nào cũng không khóc nổi. Cơ mặt căn ra như dây đàn, chắc khó coi lắm, tôi cắn răn nói: “ Dạ”
Tôi gọi đại chiếc taxi bên vệ đường đi về, đọc địa chỉ nhà tôi ngần ngơ nhìn vào ra cửa số, ánh đèn ngoài kia lấp lánh như sao vậy. Tôi nhủ thầm- “ Có thể đẹp thế sao!”, dù đã đi qua hàng ngàn lần tôi cũng chưa một lần nhìn ngắm nó, thật là hoan phí mà.
Ngồi trong xe ba tôi có vẻ mệt, mặt ông đỏ và nóng lên, tôi cảm thấy nó nóng lan cả qua bên tôi, tôi nghĩ ông bị sốt, tôi lo lắng hỏi : “ Ba sao vậy? Có phải bị ốm không ?”
Ba tôi chỉ im lặng,lắc lắc.
Tôi chợt nhận ra ông không khỏe, có gì đó rất lạ.
Tôi có linh cảm không lành lắm như ngày mẹ mất vậy! Tôi rất hoang mang.
Về sau tôi mới biết nếu ngày đó tôi chú ý hơn thì có lẽ cuộc dời tôi bớt gây đâu khổ cho một người không?
Taxi dừng giữa cổng, ba tôi nhanh như chớp lao vào nhà. Tôi trả tiền taxi xong thì vào sau, đèn nhà vẫn chưa bật, tôi mò mẫn bật lên, cả nhà sáng choang, tôi phải mất một lúc mới làm quen được với ánh sáng, tôi thấy mờ mờ bóng hình ba tôi ướt nhem, đổ ập trên ghế sopa dài, tôi lao nhanh như chớp đến đỡ ông, nhưng ông hất tay tôi ra và lắc đầu ngầy ngậy. Giờ tôi mới để ý, mắt ba tôi đục ngầu, cơ thể nóng bừng, ý thức mơ hồ,… Tôi âm thầm nhận ra là ba tôi bị chuốt thuốc. Tôi âm trầm nhớ lai ly rượu của tên người quen. Tôi mắng thầm trong bụng: “ Thằng l**, thằng chó đ*, m* nó , chết thật,…”. Khi tôi bận suy nghĩ thì ba tôi đã mất hẳn ý thức, ông ôm chầm lấy tôi tôi hoản hồn kêu lên: “ Ba ,………….ba ……. Tỉnh lại…………. Tỉnh lại…………là con đây N**”, ba tôi như thằng điên không biết gì cứ ghì lấy tôi mặc sức tôi dẫy dụa, mặc sức tôi kêu la, mặc sức tôi khóc.
Ông không chút khoan nhượng và gấp gáp ghì tôi dưới sàn, tôi la khảm cả giọng, nhưng không một ai đến cả , ba tôi không nghe, tôi hối hận khi lắp cửa cách âm cho căn nhà này, khi kéo cửa lại hầu như không ai nghe, nhà tôi ngay đường nên tiếng xe rất ồn, tôi với ba mẹ quyết định lắp vậy cho dễ ngủ và muốn không gian yên tỉnh. Tôi rất hối hận rất rất hối hận, tôi cắn ông cái thật mạng, dồn cả sức lực, nhưng ông như người mất trí, lúc ông sâm nhập tôi như kẻ điên, tôi dẫy dụa rồi tôi bất lực rồi tôi khóc, lần đầu tiên tôi khóc như điên tôi sau ngần ấy năm.
Mẹ tôi mất tôi không khóc !
Người yêu lừa dối tôi không khóc !
Mất lần đầu tiên tôi không khóc!
Nhưng tôi không thể, không, không trong hôm nay!
Hôm nay tôi đã ngủ với ba ruột mình, hôm nay là ngày tôi được sinh ra, hôm nay là ngày tôi muốn chết nhất.
Tôi cứ dại đi như thế, như muốn bỏ rơi tất cả mọi thứ, như muốn đóng tất cả tâm hồn,tôi muốn đi , tôi muốn biến mất. Tôi mong muốn ngày mai không có, không không không bao giờ tới, thật đau đớn làm sao, thật điên dại làm sao. Trước khi ý thức tắc hẳn tôi thì thầm : “ Ngày mai Ba và con là cái loại khốn nạn nhất!” tôi lịm đi.
Tôi nằm mơ, tôi thấy mình mặt một chiếc áo trắng, tôi bay! Tôi không đi mà là bay, tôi bay như con chim trên trời, bay qua các đám mây, tôi lượn qua các ngọn cây, lướt tay lên ngọn cỏ non chưa rũ sương sớm,… Tôi bay qua nhà mình , tôi thấy ba mẹ đang vãy tay chào tôi, tôi mỉm cười, mẹ tôi hôn gió tôi, tôi chợt thấy gì đó ấm nóng chảy xuống má, rất thật, thật đến bỏng rát,….
Tôi tỉnh dậy trong căn phòng mình, tôi mặt quần áo đầy đủ, nhưng tôi cảm thấy hông mình như rớt ra, tôi chợt nhớ đến lúc tối, tôi biết chắc mình và ba,….
Tôi không dám nghĩ nữa, tôi im lặng một lúc, tôi châm điếu thuốc rít một hơi thật dài... dài... dài… "Cuộc đời ư, như c** chó" vậy.
Làm sao tôi đối diện với ba đây. Điếu thuốc tàn, tôi không muốn hối hận như trước đó tôi cãi nhau với ba mẹ được, tôi lao nhanh ra khỏi phòng, căn nhà tĩnh lặng đến đáng sợ, có mùi hương,chắc ba tôi thắp cho mẹ.
Tôi chợt nghĩ có lẽ tôi sẽ lên nhìn mẹ một tý để có thế có dũng khí, khi tôi bước lên tôi thấy hương tàn nửa cây, tôi tiến nhanh vào bên phòng thờ ,tôi chợt thấy lạnh người và điều tôi thấy tiếp theo sẽ ám ảnh tôi cả cuộc đời, nó như là một cái búa lớn đánh cục đá nhỏ là tôi tan nát, tan thành bột.
Tôi tiến vào sâu căn phòng tôi nhìn thấy thân hình một người đàn ông to lớn đang treo lơ lửng giữa phòng, tôi như không thốt lên lời nào, tôi như kẻ câm không nói được chỉ biết trố mắt ú ớ, ngặn đắng trên cổ họng, đau đến thở không được, tôi lịm đi.
Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi chỉ nằm im trong bệnh viện, cơ bản là tôi nghĩ tháp thoáng các y tá nói là tôi bị chấn động tâm lý kiểu vậy đó, nên tạm thời không nói được một thời gian. Tôi lại nghĩ sao mình không chết đi nhỷ, thật trứa treo.
Lúc nhỏ xem phim tôi thấy mấy người bất tử hay than khóc tại sao họ không chết đi nhỷ, sống với họ đau khổ hơn cái chết, nhìn từng người bên cạnh mình ra đi như thể mỗi lần, mỗi lần như chiên da thịt qua dầu mở, như bị lọc sạch da vậy, đau không tả được. Giờ tôi cảm thụ sâu sắc ý muốn của mấy người đó vậy!
Tôi không biết tan sự ba tôi sao, tôi chỉ biết trước khi tôi tỉnh lại nó đã chuyện của một nửa năm sau đó. Tôi là thằng câm, sống bằng tiền bảo hiểm của ba mẹ và sự chăm sóc của họ hàng và là một gánh nặng xã hội cực kỳ lớn.
Bạn bè tôi có vô thăm vài lần, họ hàng có ghé qua vài lần.
Rồi thời gian, họ cũng vơi đi sự quan tâm tới tôi. Hằng ngày tôi vẫn thắp nhang ba mẹ, tôi biết ba làm thế là có lý do, chả có người ba nào lại làm thế với con ruột mình rồi có thể miễn nhiên coi như không có gì mà sống được, đặc biệt với người cổ hủ như ba má tôi.
Hằng tháng tôi sẽ có cuộc kiểm tra tâm lý do bác sĩ H*** làm, anh ta sẽ kiểm tra và gửi về công ty bảo hiểm. Tôi đã qua quen với anh và chỉ có anh mới nói chuyện với tôi chứ có ai đâu, họ hàng thì 10 người thì 9 người an ủi, bạn bè thì đúng kiểu bạn………… bè.
Tôi cũng cảm thấy tốt khi bị câm thế này, tôi coi như cái giá phải trả cho sự ngu ngốc của mình. Đôi lúc nhớ lại chuyện cũ tôi vẫn hay đau lòng đến nhăn mặt làm cho bác sĩ H*** lo lắng nhưng tôi cứ lắc đầu bù trừ cho qua.
*Năm 30 tuổi tôi vẫn bị câm hoặc có thể tôi không muốn nói.
Hôm nay có thằng bạn thân tôi qua chơi, nó mới nhắn tin ( cái thằng mà khi tôi bơ vơ nó đã giúp tôi đó,…), tôi háo hức muốn chết luôn , nó đi du học, nghe tôi như thế nó mới về thăm. 8 giờ sáng nó bước vào nhà tôi với bộ dạng tôi cũng không nhìn ra, thật là thời gian có sức công phá kinh khủng, nó đi có vài năm mà nhìn nó trưởng thành và cơ thể rắn chắc hơn nhiều so với lúc nó ở đây.
Tôi ghi ra giấy :
“ Này bên Anh nó cho thuốc làm đàn ông na, nhìn men hơn rồi đó!”
Nó cười rồi nói:
“ Mày thấy sao rồi, ổn không?????”
Các bạn biết gì không, khi ta đau khổ hay ở cùng cực nỗi đau, không phải bạn cần mấy lời an ủi sáo rỗng và mấy lời hứa hẹn điên dại. mà cần mà cần một người hỏi bạn câu rất rất rất đổi bình thường như vậy. “ Mày ổn không???” thật có sức công kích quá mà.
Tôi nhắm mắt, như muốn căn hết mắt ra để nước mắt không chảy. Nhưng tôi biết dù thế nào nó cũng sẽ không chảy đâu.
Bạn biết gì không, khi con người ta chịu đựng một nỗi đau mà nó vượt qua khả năng và mọi nỗi đau khác, trừ khi có nỗi đau nào lớn hơn mới ảnh hưởng tới họ không thì bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thể nào làm họ bận tâm.
Tôi ghì mạnh tờ giấy viết :
“ Tao không ổn tý nào !!!”
Nó im lặng rồi lại lắc đầu, rồi thì thầm câu gì đó mà tôi cũng chả nghe được,… Từ đó nó kể tôi nghe chuyện nó bên Anh thế này thế nọ vâng vâng và mây mây… Tôi nghe nó nói mà thấy cuộc sống này thật ra rất đáng sống đấy chứ.
Vừa lúc đó bác sĩ H*** vào , à tôi quên mất hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ, tôi mời bác sĩ vào và làm mấy việc như bình thường thôi, nhưng tôi để ý ánh mắt bác sĩ hôm nay có vẻ hơi sầu bi, tôi cũng chẳng biết lý do, bỗng anh ta hỏi:
“ Người đó là ai vậy ??? Bạn em à ?”
Tôi gật nhẹ.
Bác sĩ cười tươi như hoa. Tôi lờ mờ nhận thấy sự thay đổi này, tôi không phải nhạy cảm nhưng tôi nghĩ có lẽ thôi, chỉ là có lẽ thôi bác sĩ thích tôi. Tôi bắt đầu hoang mang rồi đây!
Không cần tới kiểm tra định kì, đôi lúc bác sĩ vẫn ghé qua để kiểm tra cho tôi , có lúc mang hoa quả , có lúc mang sách, có lúc qua mang đồ ăn…
Tôi thấy tần suất bác sĩ suất hiện trước mặt tôi càng ngày càng nhiều, thậm chí đôi lúc tôi còn thấy anh ấy đứng ngoài cửa mà không nhấn chuông hay vào nhà, thật bất ngờ….
*Năm tôi 31 tuổi tôi nhớ rất rõ đó là ngày noel, trời mưa phùn và khá lạnh, tôi xem tivi như kẻ vô hồn. Chuông cửa reo….. Tôi ra ngoài mở cửa, thật bất ngờ tôi thấy bác sĩ đang cầm bó hoa đỏ tươi, anh ấy cười rất tươi, tôi im lặng nhìn anh ấy, anh ấy im lặng một lát với khuôn mặt trắng bốc ửng hồng anh ấy nói: “ Anh biết em là gay, anh thật sự thích em, em có thể cho anh cơ hội được làm quen với em không, anh cũng biết tất cả mọi chuyện em từng trãi qua, anh thật sự thương em,…. Không ….rất thương em, em làm người yêu anh nhé!”.
Tôi im lặng, không biết phải làm gì , mưa cứ rơi, nó buốt lạnh hơn bao giờ hết, tôi chẳng biết mình nên làm gì cả, thật sự lúc này tôi cảm thấy ình bị câm rất thích hợp.
Anh cũng im lặng chờ tôi, tôi cảm thấy anh nín thở chờ câu trả lời của mình, tôi thật sự không biết phải trả lời sao, ngay cả khi tôi chấp nhận, tôi cũng sợ nó sẽ tan theo bột biển như Đàn ông 2.
Tôi mở rộng cửa mời anh vào nhà, tôi rốt cho anh tách trà, tôi ôm sắp giấy, nắm chặt và ghi: “ Em sẽ suy nghĩ!!!”
Tôi thật sự cũng không phải không thích anh, tôi cũng có thích anh nhưng tôi vẫn sợ. Những tổn thương như dao cắt vẫn chưa lành, tôi sợ mình không thể gánh thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa.
Tết âm lịch, mấy tháng trôi qua, tôi thật bâng khâng nhưng tôi không muốn sống một mình lủi thủi trong căn nhà trống vắng, tôi sợ cô đơn đến đau tim.
Tôi chấp nhận lời tỏ tình của bác sĩ- Tôi gọi bác sĩ là Đàn ông 4, tất cả những người đi qua và để lại dấu ấn trong cuộc đời tôi, tôi trân trọng gọi họ là Đàn ông…
Tôi và Đàn ông 4 bắt đầu quen nhau.
*Năm 32 tuổi, tôi có người tri kĩ ở bên.
Đàn ông 4 là bác sĩ tâm lý của tôi hơn tôi 2 tuổi, có làn da trắng và rất đẹp trai.
Tôi vẫn chưa nói lại được, đôi lúc muốn nói chuyện nhưng miệng muốn nói mà không phát được âm thanh. Đàn ông 4 bảo từ từ sẽ ổn thôi, mà tôi thấy câm thế này cũng tốt chán, đỡ cãi nhau.
Đêm lạnh đầu tiên về miền trung, bên cạnh tôi có hơi ấm của người khác, tôi đã trải qua vô số đêm làm tình hoan lạc nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy bản thân được trân trọng, anh nhẹ nhàng và yêu thương tôi. Tôi cảm thấy như quãng thời gian ở bên Đàn ông 2 quay về, cảm giác rất hạnh phúc, một cuộc sống có màu sắc đến với tôi. Có hay không từ bây giờ tôi có thể sống tốt hơn. Tôi nhắm mắt trong bất an và hơi ấm bên cạnh.
Mùa hè năm ấy, anh lại cho tôi một bất ngờ mới.
Điện thoại reng….
Anh nói : “ Em à, ngày tới về thăm gia đình anh nhé? Anh đã nói chuyện với bố mẹ anh về em. Em yên tâm, anh thật sự rất muốn cho tất cả thế giới này biết em là của anh!”
Tôi im lặng, tắc điện thoại, nhắn tin cho anh:
“ Em hơi sợ nhưng em sẽ cố gắng! Nhà anh sao? Có thể nói trước để em chuẩn bị không ?”
Tin………..Tinnnnnnnn…….
Anh trả lời tin nhắn:
“ Nhà anh có một cô em gái, đã có chồng nên em yên tâm không cần làm anh rể, bố mẹ anh thì anh nói rồi! Em chỉ cần là em”
Tôi trả lời :
“ Dạ”
Tôi hoang mang quá, đây là lần đầu tiên, có một người xác định mối quan hệ với tôi, có một người vì tôi mà đi ngược xã hội. Phải nói tôi quá hạnh phúc không? Cầu mong ông trời đừng lấy bớt may mắn của tôi nữa!…
Ngày về nhà anh đã đến, tôi mua một giỏ hoa quả rất to, nhà anh nhìn rất ấm áp với màu nâu trầm, rất đẹp. Đúng như anh nói, anh đã nói chuyện với bố mẹ anh, họ cũng không quá gây gắt mặc dù còn hơi gượng gạo nhưng tôi biết thế này là may mắn lắm rồi.
Đôi lúc quá bận rộn với công việc nên ông trời đôi lúc bỏ qua lời cầu nguyện của một vài người trong đó có tôi.
Mọi chuyện ở nhà anh rất bình thường và vui vẻ cho đến khi gia đình em gái anh ấy về, cô ấy khá trẻ nhìn rất xinh đẹp, khi cô tới gần tôi như người chết trôi, mặt trắng bẹt. Đúng là trời biết chơi người hay tôi sống không để chút đức nào cho thế hệ sau, hay ông trời chê tôi trả giá chưa nhiều nên bồi cho tôi thêm vài cái gái nữa, cứ mỗi lần tôi hạnh phúc tôi phải trả lại ngay, hay hạnh phúc tôi vay mượn nên chẳng lâu bền.
Các bạn biết cô gái đó là ai không?
Cô ấy là vợ Đàn ông 2.
Không sợ tôi không tin, Đàn ông 2 cũng xuất hiện bên cạnh cô.
Cô ấy thấy tôi cũng bất ngờ sau đó là giận dữ, tôi như chẳng nghe rõ lời cô nói, quá khứ đau thương cứ thế dâng lên như sóng thần vồ vập lấy tôi, ép tôi đến chết.
Trước khi lịm đi tôi nghe cô ấy nói:
“ Đồ bệnh hoạn hết chồng tao, giờ đến anh tao, mày có biết liên sỉ là gì không? Đồ chó m*, Mày biết vì mày anh tao phải quỳ trước nhà cả tuần, không ăn không uống chỉ để cho mày gặp bố mẹ tao không,… Nếu tao biết là mày thì….” , Tôi chẳng nghe thấy gì cả.
Trước khi nhắm mắt tôi thấy Đàn ông 2 gượng gạo, Đà ông 4 lo lắng ôm tôi, bố mẹ anh chỉ nhăn mặt im lặng. Tôi hối hận, rất rất hối hận, tại sao lại chấp nhận anh, tôi hiểu mình không thể chịu bất cứ thương tổn nào, sao lại cố gắng, bất chấp rồi lại đau thương. Đây có phải nhân quả.
Tôi không biết mình lại nằm viện thêm nửa năm nữa, thật sự tôi như kẻ vô hồn, tôi mệt mỏi quá, tôi nhắm cho tất cả các sự kiện trôi theo dòng kí ức.
Đàn ông 1, Đàn ông 2, Đàn ông 3 và ba mẹ, … Đàn ông 4, cô gái xinh đẹp bồng đứa trẻ, video,… Tất cả như băng tua chậm và chậm chạp cào vào những vét thương mưng mủ qua năm tháng. Địa ngục ư, có là bao so với …

Năm tháng mài mồn mọi thứ.
Đúng !
Nhưng nó chỉ mài mồn chứ không cuốn trôi,…

Tôi mở mắt thấy được, Đàn ông 4 đang lo lắng nhìn tôi. Tôi mở miệng mấp máy “ Xin Lỗi” , anh chỉ nhìn tôi và khóc , giọt nước mắt lăn dài mặt anh chảy qua mặt tôi, nó bỏng và rát như cái ngày định mệnh ấy vậy. Tôi hiểu rồi, ba tôi đã,…
Những ngày sau đó tôi nói lại bình thường, nhưng tôi nói rất ít, chỉ vài từ vì cổ họng còn hơi hơi rát, lạ thay tôi đã có sự lựa chọn cho mình, thật thanh thản, tôi sẽ tiến tới, tôi sẽ giải thoát cho mình, tôi muốn được bay như loài chim và muốn quyện làm mây và gió,…
*Năm 33 tuổi, tôi làm loài chim tự do.
Tôi nhìn Đàn ông 4 đang ngủ lại cảm thấy chạnh lòng, có lẻ đời này tôi nợ anh nhiều nhất. đời này tôi nợ anh tình yêu của anh và nợ anh, nợ anh , nợ anh,…
Tôi ôm anh, anh tỉnh giấc, anh nhìn tôi âu yếm, hôn lên trán tôi, tôi mỉm cười và nói: “ Em yêu anh!!!”
Đàn ông 4 ôm ghì tôi và ánh mắt anh long lanh, mong sau khi em ra đi, anh cũng sẽ mỉm cười như vậy. Nụ cười đó kéo tôi lại một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Sáng hôm ấy anh đi trực ca ở phòng khám. Tôi lên sân thượng gió lộng, tôi như mọc cánh bay vậy.

Thời sự
Người dẫn chương trình đọc lần lượt các bản tin.
Và tin cuối cùng:
“ Sáng nay, thanh niên N**, tự vẫn bằng cách nhảy xuống từ sân thượng bệnh viện XXX. Anh đã từng điều trị tâm lý thời gian dài, các y tá và bác sĩ trong bệnh viện đã đặt vòng hoa và cấm các bệnh nhân lên sân thượng.”

Anh 35 tuổi , em 33 tuổi vẫn rất xinh đẹp.
Anh 35 tuổi hận em, rất rất hận em.
Anh 36 tuổi anh sẽ đến gặp em.

Hết
#kun

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top