Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Khi nghe tiếng cười phá lên và những ánh mắt vui đùa xung quanh, Trần Miểu muốn đâm đầu vào cột chết ngay. Hành động này đúng thật là tự động đưa đến cửa ôm hắn.

Thật ra cô đã đứng vững, nhưng càng hoảng loạn giãy giụa, cô càng đứng không vững. Cuối cùng, chiếc váy trễ vai càng trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.

Cố Diệc Cư nhìn cô giãy giụa một hồi, đưa tay chỉnh váy của cô, sau đó đẩy vai cô ra, nắm lấy cổ tay cô, hướng phía trước trượt đi vài bước.

Thần kỳ là khi hắn trượt đi, Trần Miểu có thể bắt kịp nhịp điệu, nhấc chân lên ổn định trượt theo.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu hỏi: "Không sao chứ?"

Trần Miểu vuốt mớ tóc rối bời trên má, gật đầu: "Dạ."

"Anh dẫn em đi." Cố Diệc Cư nói, cũng không đợi Trần Miểu phản ứng. Cô vừa vững vàng tư thế liền bắt đầu di chuyển, giây tiếp theo gió liền thổi vào mặt Trần Miểu. Trần Miểu đi phía sau hắn mấy bước, tùy ý để hắn kéo và trượt, hắn kéo trông cũng rất dễ dàng, một vòng lại một vòng.

Trần Miểu nhìn tay hai người, nghĩ thầm nếu hắn nắm tay cô thì tốt rồi. Lúc này, hắn vẫn chỉ nắm lấy cổ tay cô. Trần Miểu chua xót một lúc lâu. Nhưng có thể trượt trơn tru như vậy cảm giác thật tốt. Trước đó Trần Miểu và Liễu Anh đi trượt, hai người nửa nạc nửa mỡ ở sân trượt băng này giống như kẻ ngốc, chỉ có thể bám lan can chậm rãi đi, còn cùng nhau ngã xuống. Sau đó, có một số nam sinh muốn đến để dẫn một người đi, nhưng Trần Miểu và Liễu Anh từ chối. Họ như hai chú vịt con dựa vào nhau, Trần Miểu học nhanh hơn Liễu Anh, cô có thể nghiêng ngả mà đi được một vòng.

Nhưng nếu có ai chạm vào thì phải nhanh chóng nhường đường, nếu không cô sẽ không thể đứng vững.

Sau khi đi loanh quanh vài vòng, Trần Miểu cảm thấy mình gần như bất khả chiến bại. Triệu Nghĩa ở đầu bên kia gọi Cố Diệc Cư, hình như có một cuộc điện thoại hay gì đó.

Cố Diệc Cư giảm tốc độ, nắm cổ tay Trần Miểu dắt về phía lan can.

Với một cú xoay gót, hắn dựa vào lan can. Trần Miểu không dừng lại được, lao về phía hắn.

Cô vội vàng vươn tay nắm lấy lan can sau lưng hắn, giày áp vào giày hắn, đỏ mặt thở dốc. Hai người gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể hắn, cô đẩy tóc ra, ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Diệc Cư nhướng mày: "Đứng vững chứ?"

Trần Miểu theo bản năng gật đầu, Cố Diệc Cư nắm lấy tay còn lại của cô để lên lan can, "Nắm đi, anh ra ngoài nghe điện thoại."

Trần Miểu hai tay nắm chặt lan can, ừ một tiếng.

Triệu Nghĩa vẫn đang kêu ở bên kia.

Cố Diệc Cư trượt về phía lối ra, đi ngang qua hai nữ sinh học cùng lớp, giơ tay chỉ vào Trần Miểu. Hai người họ đỏ mặt, đá chân, cười gật đầu.

Khi Cố Diệc Cư ra ngoài, hai thiếu nữ gọi Trần Miểu: "Em gái xinh đẹp, lại đây ngồi với bọn chị."

Trần Miểu nhìn họ, gật đầu, cẩn thận lướt qua.

Sau khi ngồi xuống, cô thấy cả hai đều không thể trượt. Vốn dĩ là hai nam sinh kia đưa họ đi cùng, nhưng hai người kia có việc nên đã ra bên ngoài. Vì vậy hai người họ đợi ở đây, cũng giống như Trần Miểu.

Ba người ngồi cạnh nhau, Trần Miểu nghe hai người bọn họ trò chuyện. Cố Diệc Cư ra ngoài được một lúc lâu, Trần Miểu đợi một hồi, nhìn người đang trượt trên sân, nói với hai cô gái một tiếng, tự mình đứng dậy, bước vào đường trượt và trượt đi.

Cảm giác trượt băng một mình rất tuyệt, mặc dù không nhanh lắm nhưng cũng sảng khoái.

Nếu thành thạo hơn nữa, nhất định cô sẽ tùy ý mở hai tay ra. Ngay lúc cô đang hất mái tóc đuôi ngựa trên má, một bàn tay nóng ẩm từ bên cạnh duỗi ra nắm lấy tay cô, mặc kệ cô có phản ứng hay không, dẫn cô trượt về phía trước. Trần Miểu giật mình, người đó quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười đáng khinh.

Cô không biết hắn ta.

Trần Miểu vùng vẫy: "Buông tôi ra."

Người đó cười nhưng không buông cô ra, kéo cô tiếp tục trượt. Trần Miểu đưa tay khác ra, muốn giật tay hắn ta ra nhưng ai biết, một bàn tay khác từ phía sau duỗi ra nắm lấy tay còn lại của cô. Trần Miểu lập tức bị hai người đàn ông kẹp ở giữa dẫn đi. Người đàn ông phía sau nhuộm tóc màu vàng, mắt gần như bị tóc che đi, ánh mắt dán chặt vào eo cô.

Trần Miểu vẫn luôn muốn dừng lại nhưng cô hoàn toàn không thể làm được khi bị người khác kéo. Cô bị đối phương dẫn đi gần hai vòng, chưa kể, Trần Miểu còn phát hiện ra ngày càng có nhiều người kéo cô, ít nhất bốn người đều là nam. Cô như gà con bị người bỏ vào giữa, bọn họ rõ ràng trượt rất giỏi, bất kể Trần Miểu giãy giụa như thế nào, hay là lúc cô định gián tiếp đụng phải hàng rào bên cạnh, bọn họ đều có thể dẫn cô đi đúng đường .

Đã vậy bàn tay nắm tay cô của người đàn ông kia còn sờ lòng bàn tay cô. Trần Miểu chỉ cảm thấy ghê tởm muốn chết, cô nhìn thấy hai cô gái kia từ xa.

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô, họ vội vàng đứng dậy, nhưng cả hai đều ngã xuống đất, chật vật và đáng thương.

Trần Miểu quát người đàn ông phía trước: "Tôi mệt, để tôi về."

Người đàn ông mỉm cười, không đáp lại cô, tiếp tục dẫn cô đi. Trần Miểu hung hăng moi lòng bàn tay của hắn ta, không ngừng giãy giụa, dừng lại, phá rối, có ý muốn "cá chết lưới rách". Ba người đàn ông khác xông lên, suýt chút nữa vây lấy cô, Trần Miểu gấp đến sắp khóc.

Nhưng cô vẫn cố chấp cắn chặt môi dưới, ước gì họ chết đi.

Thấy tốc độ của người đàn ông phía trước dường như chậm lại, Trần Miểu nhân cơ hội vùng vẫy, nhưng hắn ta đột ngột dừng lại, Trần Miểu không khống chế được đâm sầm vào hắn ta.

Hắn ta vươn tay ôm eo cô, lúc này có người bóp ngực Trần Miểu.

Trần Miểu sửng sốt một giây, sau đó giơ tay cào mặt đối phương.

Đối phương cười ha hả, giọng nói vô cùng nhờn rít khó chịu, sau đó buông cô ra. Trần Miểu lưng đập thẳng vào lan can, áo trễ vai rủ xuống hai cánh tay.

Cô cúi đầu, không còn kiềm chế được nước mắt.

Trong cơn hoảng hốt.

Giọng nói hai cô gái kia truyền đến: "Cố gia Cố gia!"

Tiếp theo đó, cằm Trần Miểu bị người nâng lên. Khuôn mặt tuấn tú của Cố Diệc Cư in sâu trong tầm mắt đẫm lệ của cô. Trần Miểu hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn.

Cố Diệc Cư trầm mặc nhìn cô vài giây, trong mắt nhuốm một tia hung ác.

Hắn buông cằm cô ra, xoay người, nhặt cây gậy bóng chày ở bên cạnh đi về phía chỗ thay giày. Cây gậy bóng chày vừa giơ lên, khuôn mặt của người đàn ông bóp ngực Trần Miểu đã bị đánh đến méo xệch.

"Mày là thằng nào?" Ba người đàn ông còn lại lập tức vứt đồ trong tay, đứng dậy, vây quanh Cố Diệc Cư, nơi đổi giày truyền đến tiếng đánh nhau.

Xương tay người chạm vào Trần Miểu lúc phản kháng bị Cố Diệc Cư đánh gãy. Toàn bộ người trên sân trượt băng im lặng, đổ xô đến để xem cuộc vui.

Trái tim Trần Miểu co rút, lập tức cởi giày chạy ra ngoài.

Nơi thay giày trống không, chỉ còn lại Cố Diệc Cư và bốn người đàn ông. Cố Diệc Cư bình an vô sự, bốn người còn lại đang hấp hối.

Trần Miểu thấp giọng nói: "Cố Diệc Cư."

Cố Diệc Cư ném gậy bóng chày, kéo Trần Miểu rời đi. Phía sau đột nhiên có một cơn gió mạnh, Cố Diệc Cư quay người, quang ảnh chợt lóe qua.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu né, nhưng quai hàm của hắn vẫn bị đánh trúng.

Hắn giơ đôi chân dài của mình đạp đối phương ra ngoài. Rầm một tiếng, người đàn ông va vào tủ chứa đồ, trượt ngồi dưới đất, một chiếc nhẫn đầu hổ lăn khỏi tay hắn ta.

Trần Miểu ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Cư, cằm chảy máu.

Trần Miểu cả kinh, kiễng chân ôm mặt hắn: "Anh bị thương."

Lông mày của Cố Diệc Cư vẫn còn tia tàn nhẫn, cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt đẫm lệ của Trần Miểu tràn đầy lo lắng, trông cô mềm yếu hơn bình thường.

Cố Diệc Cư nhìn cô một lúc, kéo tay cô xuống, trầm thấp cười nhẹ một tiếng: "Không sao đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top