Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Hơn nửa có ý với cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đào Nhiễm vội vàng đuổi theo, đến trước cổng trường cấp ba Cẩm Thành chỉ có mấy chiếc lá rơi xuống, không thấy bóng người đâu cả.

  Cô lớn như vậy nhưng mãi mới có tình cảm với một người.

  Ở tuổi mới biết yêu, trái tim thiếu nữ luôn xao động, lo được lo mất .

  Đào Nhiễm bực mình, cô đi băng qua ngõ sang trường Thất trung bên cạnh, nửa đường thì dừng lại.

  Cô vuốt tóc, khẽ thở dài.

  Than ôi, trong quá khứ lúc mình đẹp nhất, Giang Diệp luôn phớt lờ. Bây giờ nhìn không đẹp như vậy, Giang Diệp đột nhiên lại thích. Những chuyện vừa rồi phần lớn chắc chỉ là lời nói đùa của Đoạn Phân Phương thôi, không chừng Giang Diệp có việc mới đi ngang qua.

  Làm sao anh có thể đến đây đợi mình?

  Đào Nhiễm nghĩ thông suốt, cô cũng không đến đó nữa mà dứt khoát về nhà.

  Dù sao cô cũng không yêu đến muốn sống muốn chết, vẫn có thể dịu dàng an ủi mình: Khi còn trẻ ai mà chẳng thích một hai người không thích mình, Đào Nhiễm, mày phải rộng lượng hơn một chút, rất nhanh sẽ có thể buông xuống.

  Cô tâm tư lo sợ, đêm đó có một giấc mơ kỳ lạ.

  Trong mộng là vài năm trước, ở trong một khách sạn nhỏ.

  Đêm đó trời mưa, sấm sét ầm ầm trên trời.

  Tia chớp sắc bén chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của cô, Đào Nhiễm khát nước và sợ hãi. Cô đưa tay sờ trán, rất nóng.

  Đào Nhiễm mở miệng gọi Đào Hồng Ba, nhưng cô mơ hồ nhớ rằng cha không có ở đây.

  Ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió lớn, bầu trời đen kịt giống một cái hố khổng lồ không đáy, sấm chớp rền vang ầm ầm.

  Đào Nhiễm quấn chặt lấy thân hình nhỏ bé của mình trong chiếc chăn bông, cô càng sợ hãi hơn khi nghĩ đến những câu chuyện ma mà các bạn cùng lớp đã kể trước đây.

  Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thậm chí cô còn hoảng sợ tự hỏi, liệu mình có chết ở đây không?

      Đào Nhiễm mơ màng ngủ thiếp đi đến nửa đêm, ngoài cửa sổ trời vẫn mưa.

  Sau cơn mưa to, lá cây bị đập tơi tả.

  Khi tỉnh dậy, cô nhận thấy hô hấp của mình nóng như lửa đốt. Đào Nhiễm toàn thân yếu ớt, thân thể như một quả cầu lửa nhỏ.

  Mí mắt đau nhức, nhìn vật gì cũng thấy mờ, toàn thân khó chịu.

  Cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra.

  Vào lúc đó, cô mơ hồ nghĩ, xong đời rồi, đã bệnh nặng lại còn gặp trộm.

  Đào Nhiễm chớp chớp mắt, kinh hãi nhìn sang.

  Hắn ta nhảy vào qua cửa sổ, mặc một chiếc áo khoác đen có mũ trùm đầu và một chiếc áo mưa bên ngoài.

  Khoảnh khắc cửa sổ được mở ra, gió mạnh bên ngoài trộn lẫn với những hạt mưa ùa vào, cô ngoài ý muốn lại cảm thấy mát mẻ và dễ chịu.

  Sau nửa đêm đã không có tia chớp.

        Cô không thể nhìn rõ mặt hắn.

  Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán, cô nhỏ giọng hừ một chút, bày tỏ sự phản kháng.

  Bóng người trầm mặc chốc lát, lục lọi trong phòng, một lúc sau mới đưa một cái chén đến bên môi, khàn giọng nói: "Há miệng."

  Khi đó cô mảnh khảnh gầy gò, thầm nghĩ: Người này cho mình độc dược, còn bảo mình há mồm? Đánh chết cũng không mở miệng.

  Thanh âm của tên trộm kia cũng khàn khàn, cô chán ghét nghĩ, khó nghe muốn chết.

  "Kẻ trộm" kia tính tình không tốt, véo má cô bắt uống, ngón tay run run, cảm thấy như vậy không đúng, lục lọi trong hộp một hồi cầm theo một chiếc thìa nhỏ quay lại.

  Vẫn là âm thanh khó nghe kia, hắn thấp giọng nói: "Uống nước."

  Hắn thậm chí còn đút cho cô từng thìa.

  Cô khát nước đến mức uống cạn cốc nước trong vô thức.

  Trên trán chợt mát lạnh, là hắn quay lại với chiếc khăn tay ướt để hạ nhiệt độ cho Đào Nhiễm.

  Lăn lộn hơn nửa đêm, trời đã tờ mờ sáng.

         Cô thở hồng hộc, giọng mũi cùng thanh âm mềm mại: "Bật đèn lên." Cuối cùng cô cũng biết người này không phải người xấu.

  Người nọ trầm mặc, sau đó nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Được một tấc lại muốn tiến một thước."

  Hắn không bật đèn, cô thậm chí không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn trong bóng tối.

  Hắn chợt đưa tay nhéo má cô một cái.

  Đó không phải là một cú véo thân mật mà là một cú véo rất tàn nhẫn, có thể làm mặt hồng lên ngay lập tức.

  Đào Nhiễm: "..." Cô ngẩn ngơ vài giây, nước mắt liền chảy ra, "Đau quá!"

  Thanh âm khó nghe trả lời một cách tàn nhẫn: "Đau cũng đừng quên."

          Đừng quên...đừng quên...

  Đào Nhiễm đột nhiên mở mắt ra, sờ lên mặt mình một tiếng, trong mộng đau đớn chân thực như vậy, cô cảm giác mình bị cơn đau này đánh thức.

  Trời đã sáng, ở khu biệt thự xây trên núi, ngoài cửa sổ tiếng chim hót lanh lảnh.

  Trên trán Đào Nhiễm toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

  Hóa ra đó là một giấc mơ.

  Tim cô đập rất nhanh, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được.

  Thật ra càng nghĩ càng cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng kỳ quái, mặc kệ tại sao cô lại ở trong khách sạn nhỏ đổ nát kia, làm sao có thể có một người xa lạ chui qua cửa sổ vào chăm sóc cô?

 Mẹ Trương từ dưới lầu kêu lên: "Đào Đào, đến giờ ăn sáng rồi, con sắp muộn rồi."

  ~

  Khi Đào Nhiễm đến lớp mới nhớ đến một chuyện muốn xong đời.

  Hôm qua cô chạy nhanh quá nên không mang cặp sách về nhà, tự nhiên thành không làm bài tập.

  "Phân Phương, cho mình mượn bài tập của cậu."

  Đoạn Phân Phương đưa bài cho cô, đồng tình nói: "Nhiễm Nhiễm này, bài tập rất đơn giản. Đều là bài tập chép ra nhưng nhiều đến mức một tiếng đồng hồ viết cũng không xong."

  "..."

  Đào Nhiễm sắp khóc, kể ra cũng lạ, mặc dù cô không thích tuân theo quy tắc ở một số khía cạnh nhưng hầu hết thời gian cô đều rất ngoan ngoãn, viết bài tập về nhà đúng hạn ngay cả khi làm một cách mù quáng.

  Đoạn Phân Phương bổ sung: "Hôm nay tiết một là tiết tiếng Anh, a, bảo trọng."

  Đào Nhiễm còn đang cố giãy giụa: "Nếu tạm thời không thu bài thì sao nhỉ?"

  Vừa dứt lời, lớp trưởng tiếng Anh đã hô một tiếng: "Mọi người nộp bài tập đi, tôi đi đếm số người."

           Nhà dột còn gặp mưa cả đêm.

  Bàn tay đang viết của cô run run.

  Đoạn Phân Phương lặng lẽ quay đầu nhìn lại, Ngụy Tây Trầm bình tĩnh lật xem một quyển sách, bị yêu cầu giao bài tập cũng không nhúc nhích.

  Nếu nhớ không nhầm thì hôm qua hắn cũng đi mà không mang theo bất cứ thứ gì.

  Trầm ổn như vậy sao? Chẳng lẽ đã sớm viết xong?

  Cuối cùng, vào giây phút cuối, Ngụy Tây Trầm đã viết nguệch ngoạc tên, chậm rãi đưa vở.

  Trong mắt Đào Nhiễm, trong tất cả các giáo viên thì giáo viên tiếng Anh là hung nhất.

  Bà thích bắt học sinh đứng phạt.

  Cô đã đắc tội với "Diệt Tuyệt sư thái" này cách đây không lâu, giờ nghĩ về những gì sắp phải đối mặt, trái tim trở nên lạnh giá.

  Chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiếng Anh đi giày cao gót bước vào lớp.

Sau khi nghe lớp trưởng báo cáo, khuôn mặt vô cảm của bà lập tức trầm xuống.

  "Học kỳ này mới bắt đầu mấy ngày? Hả? Có học sinh ngang nhiên vi phạm kỷ luật! Cho dù các bạn không tôn trọng tôi là giáo viên thì cũng phải tôn trọng cuộc sống của mình."

  Đôi mắt sắc bén của giáo viên tiếng Anh quét về phía Đào Nhiễm.

  Cô đỏ mặt đến mức ước gì có thể tìm một cái hố dưới đất mà chôn mình.

  Nguỵ Tây Trầm nhìn cô từ hàng ghế sau, anh cảm thấy cô giống như một con chim cút nhỏ sợ đầu, không biết lấy đâu ra dũng khí khăng khăng đòi mặc bộ quần áo đẹp của mình kia nữa?

  Anh cười nhạo một tiếng.

  Giáo viên tiếng Anh hắng giọng, ánh mắt như có thể bắn dao, lanh lảnh nói: "Ngụy Tây Trầm, Lam Tấn và Hướng Thiên Vũ, những người không làm bài tập, đều đứng ở hành lang cho tôi."

Lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đâm.

  Ánh mắt của tất cả học sinh đều ngầm đổ dồn về phía Ngụy Tây Trầm.

  Người thiếu niên thản nhiên cụp mắt xuống, thần sắc lạnh lùng. Đồng phục học sinh màu trắng với đường viền cổ hình chữ V mang đến cho anh một cảm giác độc đáo khác biệt.

  Ngụy Tây Trầm nghe vậy cũng đứng dậy, chiếc ghế vang lên nhưng anh không quan tâm, hai tay đút túi quần bước ra ngoài.

  Trong toàn bộ quá trình, anh không nhìn vào bàn phía trước một cái.

  Người đi sau anh là Lam Tấn, mới đi học, trên mặt có chút biểu tình nhỏ.

  Mấy thiếu niên lần lượt đi ra ngoài, giáo viên tiếng Anh vỗ vỗ bàn: "Được rồi, các cô các cậu đang nhìn cái gì? Nhìn tôi đây, hiện tại bắt đầu giảng bài..."

  Làn gió từ chiếc quạt thổi tung mái tóc dài ngang vai của cô gái, vào một buổi sáng mùa hè, cô đã xuyên qua màn sương rọi bên khung cửa sổ, tạo nên một sắc màu ấm áp, lay động lòng người.

  Đào Nhiễm cầm cây bút nước, vẻ mặt mờ mịt.

       Có ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra không?

  Chẳng lẽ lớp trưởng tiếng Anh báo thiếu?

  Bạn cùng bàn của cô, Đoạn Phần Phương, thậm chí còn mờ mịt hơn cô.

  Có ai có thể nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra không? Cô thấy rõ ràng Ngụy Tây Trầm đã nộp bài tập rồi, sao bây giờ lại bị gọi đến?

  Hai cô gái giữ vẻ mặt đờ đẫn một lúc, Đoạn Phần Phương khó khăn mở miệng nói: "Nhiễm Nhiễm."

  "Ừ?"

  "Nếu mình đoán không sai, Ngụy Tây Trầm đã viết tên cậu trong bài tập của hắn."

  "..." Đào Nhiễm ngập ngừng nói: "Hắn bị bệnh sao?"

  Đoạn Phần Phương vẻ mặt đưa đám: "Cậu vừa mới bị bệnh, mình cảm thấy đi, hắn hơn nửa nhất định có ý với cậu."

 Đào Nhiễm: "Hahaha... Đây là trò đùa hài hước nhất trong năm mà mình từng nghe."

  "Vậy cậu giải thích thế nào hành vi của hắn?"

  "..." Đào Nhiễm cảm thấy Ngụy Tây Trầm có điên cũng không thể nào thích mình được, nhưng dưới ánh mắt thương cảm muốn buôn chuyện của bạn cùng bàn, cô ưỡn ngực nói: "Chờ đã, tan học mình hỏi một chút, nhất định là lớp trưởng báo số lượng sai."

  Một hàng thiếu niên cao lớn đứng trong hành lang, giống như những cây dương non.

  Đào Nhiễm nằm trên bàn nhìn thanh niên cao nhất, ánh mặt trời tựa hồ ưu ái hắn, ánh vàng chiếu vào vô cùng dịu dàng.

  Hắn không hèn nhát nhút nhát như cô, thẳng thắn đứng cùng một nhóm học sinh kém, hai tay đút túi quần, ung dung nhìn những cây phong cao vút bên ngoài, không thèm để ý đến ánh mắt của những học sinh khác trong lớp.

  Cô nhìn một lúc rồi ngoảnh mặt đi.

Không thể nào? Cô tự nhủ rằng hôm qua anh đã làm cô sợ hãi. Cô không ngốc, việc Giang Diệp thích cô còn dễ tin hơn là Ngụy Tây Trầm thích cô.

  Không dễ dàng gì mới nghe tiếng chuông hết giờ  vang lên, dưới ánh mắt thúc giục của Đoạn Phần Phương, Đào Nhiễm cắn răng bước ra ngoài.

  Ngụy Tây Trầm đã hoàn thành hình phạt của mình và bước vào lớp học.

  Vừa lúc gặp phải anh.

  Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt to dường như có một tia sáng: "Ngụy Tây Trầm, bài tập của anh viết tên tôi?"

  Đoạn Phân Phương nghe được liền che mặt, Nhiễm Nhiễm ngu ngốc làm sao, sao lại hỏi thẳng một câu như vậy!

  Thiếu niên cụp mắt xuống, đáy mắt thâm thúy, thậm chí nụ cười cũng không có, giống như giếng cổ nhìn không thấy đáy.

  Cô ngốc đến mức anh cũng phải ngạc nhiên.

  Anh đột nhiên cong môi: "Ừ."

 Dưới ánh mắt trống rỗng của thiếu nữ, anh ác ý nói: "Đào Nhiễm."

  "Vâng?"

  "Tôi ngày hôm qua nói rồi, tôi xem cũng không vô ích."

   Vì vậy, tôi giúp cô.

  Dưới ánh mắt tò mò của những học sinh khác, lỗ tai của cô dần đỏ lên, sau đó hai má cũng bắt đầu ửng đỏ.

  Ngụy Tây Trầm nhịn không được muốn cười: "Làm sao vậy? Không cần cảm ơn tôi đâu."

  Cảm ơn cái cái quỷ, cô bị chọc tức chết rồi!

  Cô đỏ mặt tía tai, không kìm được mắng anh: "Đồ lưu manh!"

  Anh nhếch khóe môi, nhẹ giọng thừa nhận: "Ồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top