Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu có thể ở đâu được hả?" – Naname đã đi lòng vòng khu này gần hai tiếng đồng hồ, nhưng Tsuna thì vẫn không thấy tăm hơi đâu. Mưa thì càng lúc càng nặng hạt. Theo lời Nana-san thì cậu ấy không về nhà từ tối hôm qua. "Vậy thì cả đêm mưa gió như thế, Tsuna có thể ở đâu được nhỉ?"

Nhà bạn chắc chắn không thể vì cậu ấy không có nhiều bạn và cũng chẳng phải là kiểu mà mọi người muốn mời về nhà chơi hay cho tá túc. Khách sạn càng không, nhà nghỉ cũng không phải. Hôm qua là cuối tháng thì làm sao cậu ấy có nhiều tiền được.

- Rốt cuộc thì cậu ở đâu hả Tsuna? – bất chấp việc có thể bị những người đi đường nhìn ngó, Naname vẫn hét lên cho vơi bớt nỗi thất vọng. Trong cơn mưa dày đến ngột ngạt này, những bóng người màu xám mờ nhạt rảo bước trên đường, rõ ràng hơn mỗi khi có ô tô lướt qua. Vệt đèn pha sáng rực, nhưng cũng không thể cắt qua màn mưa dày và bóng tối như đặc lại. Trời đã tối, sớm hơn mọi ngày hay do mây đen che khuất cả ánh sáng của mặt trời lúc chiều tà, Naname không biết. Cô cũng không biết rằng Tsuna thích Hibari nhiều đến mức muốn tránh mặt anh sau khi nhìn thấy những mảnh giấy từ bức thư tỏ tình – mà thực ra là do cô xé, Naname lại càng không biết Hibari cũng thích Tsuna nhiều đến mức dầm mưa liên tục tìm cậu, đến mức phát sốt hôn mê trong bệnh viện. Cô tự hỏi, liệu mình có thích anh nhiều như cậu ấy, và liệu khi mình biến mất, anh có tìm mình như đã tìm cậu không.

Cô không thể trả lời, hay đúng hơn, không dám đối mặt với câu trả lời.

Trốn tránh đôi khi cũng là một cách hay.

...

Nhưng trốn tránh lại đi kèm với tội lỗi

...

Mưa bắt đầu thấm qua lớp da giày, mang đến cảm giác ẩm ướt khó chịu.

Chưa bao giờ Naname thích cái cảm giác này, cũng chưa bao giờ thích mưa.

Nhưng giờ thì

...

Nước mưa hòa cùng nước mắt, chảy xuống, thấm ướt bờ môi, len lỏi vào khoang miệng, vị mặn chát lan tỏa trên chiếc lưỡi hồng hào. Cô khóc vì ai, vì cái gì chính cô cũng mơ hồ. Nhưng nước mắt vẫn rơi, rơi mãi, rơi cùng mưa.

Chiếc ô trong suốt – quà của Tsuna tặng Naname hôm cúp học – được gấp gọn.

Cô không xứng với nó, không xứng với tình bạn của cậu, không xứng được yêu anh, mãi mãi không.

Tớ tặng cậu chiếc ô này để tiếp tục ngắm mây ở bên bầu trời cả trong những ngày mưa.

Đúng rồi nhỉ, cậu ấy tặng nó vì biết cô thích ngắm mây, thích ngắm bầu trời. "Mây đúng là đẹp nhất khi sóng đôi với bầu trời." – cô thầm nghĩ, và đó cũng chính là lý do cô không thích mưa.

Bỗng, một tia sáng lóe lên, vẫn còn hai nơi mà Naname chưa kiếm.

Gắp gì mà lắm thú bông thế? Cậu định làm họ phá sản đấy à?

Chỉ là nếu không làm thế, chắc tớ phát điên lên mất thôi.

Tiệm game mới mở sáng lên trong màn mưa. Hôm đó, cậu và cô đã vào đây.

Sao cậu lại trốn học?

Tớ không biết.

Hử?

Một phần tớ muốn anh ấy cắn chết, hay ít nhất là gặp tớ, để tớ có thể hỏi về bức thư.

Thế phần còn lại?

Không biết.

Naname chạy hết tốc lực trên con đường sũng nước. Cô va vào một người đi đường, nhưng không có thời gian để dừng lại xin lỗi nữa. Tiếng la đầy uất ức của cô gái đó nhạt nhòa, rồi biến mất vào hư không.

Cái ô đẹp đấy nhỉ?

Đẹp cái gì? Nó trong suốt mà.

Tớ nói nó đẹp vì nó trong suốt.

Là sao?

Vì nó trong suốt nên nó có bầu trời trang trí cho mình.

Sao hôm nay bỗng dưng cậu lại thành nhà văn vậy? Tsuna vô dụng chưa bao giờ đạt điểm cao mà cũng có lúc xuất thần thế sao?

Thôi ngay, tớ cũng lên lớp được chứ bộ.

Nhờ công dạy dỗ của đây nhé, đừng nghĩ mình giỏi.

Nhưng cậu rất thích ngắm mây và bầu trời bên nhau đúng không?

Cửa hàng ô chạy vụt qua tầm mắt của Naname, vài tiếng gọi mời mua, nhưng cô không quan tâm.

Đền thị trấn mình hơi nhỏ nhỉ?

Ừ, và cậu sẽ được cắn đến chết nếu nói ra điều đó trước mặt Hibari.

Vậy cũng tốt. Tớ thực sự nghĩ mình sắp phát điên lên rồi.

Tớ nhiều lúc cảm thấy mình không thể chờ đợi được nữa, tớ muốn có câu trả lời ngay bây giờ.

Tớ có vội vàng quá không?

Naname chạy trên những bậc tam cấp dẫn tới ngôi đền. Khung cảnh xung quanh mờ nhạt đến nỗi, cô nghĩ chắc chúng đã bị vùi dập trong mưa rồi. Từ hàng phong, những trụ đèn đến giếng nước, thùng công đức, tất cả đều đã biến mất sau tấm màn làm từ nước đang giăng ngay trước mắt, chỉ để lại những cái bóng xám dật dờ.

Nhưng Tsuna lại không có ở đây. Nỗi thất vọng khiến Naname như nhìn thấy dư ảnh cô và cậu, đang ngồi nơi bậc thềm, trên tay là chiếc bánh khoai nghi ngút khói. Dư ảnh của một tình bạn đẹp. Và cô chính là người đã phá nát nó. Chính cô. Không ai khác.

- Vậy là chỉ còn một nơi nữa thôi – Naname quay người, buổi huấn luyện khắc nghiệt đó có vẻ đã có tác dụng, bằng chứng là đã chạy suốt cả một quãng đường dài thế mà cô vẫn chưa thở dốc. Có điều, mưa đã khiến cơ thể nhỏ bé hơi run rẩy, vì lạnh. Nhưng chỉ còn một nơi nữa thôi. Đây không phải là thời gian hoài niệm.

Cậu bực mình vì tớ dẫn cậu đi lung tung à?

Biết rồi thì mau chuộc lỗi đi.

Vậy chúng ta tới nơi bí mật của tớ nhé.

Những bước chạy như nhanh hơn, mang theo cả niềm hy vọng, chút nỗi sợ, và đương nhiên là cả sự lo lắng thường trực trong lòng.

Này, sau tự dưng bắt tớ cõng cậu hả? Cậu có còn là con trai không?

Tớ rất yếu môn thể dục mà. Với lại đoạn đường rất vắng nên không ai để ý đâu.

Con trai gì thế này?

Naname vẫn còn nhớ, cô đã càu nhàu cậu suốt quãng đường ngập nắng, gió và lá đó. Con đường chật hẹp đến nỗi chỉ vừa đủ đi phủ bởi đá và cả bóng của những tòa nhà, hàng cây. Cấu trúc con đường là tập hợp những con hẻm nhỏ hẹp, kết nối bởi cầu thang, những sân chơi nhỏ nhắn. Nó khiến cô nghĩ rằng mình đã không còn ở Nhật, mà đã tới Venice mất rồi. Ngay lúc này, cô vẫn nghi ngờ liệu mình có tới đúng nơi không, khi mà nước phủ mờ tầm nhìn, làm cảnh vật như trong bức tranh sơn dầu, màu chưa kịp khô đã bị rơi vào vũng nước, nhòe nhoẹt. Có điều, cô không ngờ, nơi con đường này, mưa không nặng như ở ngoài, có lẽ một phần bởi những tán cây, mái nhà san sát, những chậu câu kiểng đặt trên tầng. Cứ như con đường đây đã bị tách rời khỏi thế giới bên ngoài. Thậm chí, Naname đã từng tưởng tượng, trên sân thượng những căn nhà này là những khu rừng trong nhà kính, những cây ăn quả trĩu hạt, những vườn hoa đủ sắc.

Cố lên Naname, sắp đến nơi rồi.

Sắp đến rồi hả? Vậy thì... cậu tự xuống đi đi.

Đau! Có cần thả tớ xuống vậy không?

Cho cậu bớt lười.

Trước mặt Naname là một tòa nhà, với kích thước chắc cũng gấp đôi ngôi nhà hiện tại của Tsuna. Cánh cổng sắt đen tuyền đã bị rỉ sét, phát ra những tiếng ken két đầy trách móc khi bị ép phải mở ra. Khu vườn đầy hoa hồng gai mọc chen cùng cỏ dại, những nhánh dây leo vươn đầy ra lối đi. Bờ tường bao đầy rêu này có lẽ trước đây mang màu đỏ gạch rất đẹp. Tòa nhà với lớp sơn trắng loang lổ chắc là cũng rất đẹp. Đúng, nơi này mang một nét đẹp đến từ quá khứ, hoài niệm và cả nhớ nhung.

Đây là...

Nhà cũ của ông bà tớ. Họ từng sống ở đây trước khi chuyển về dưới kia.

Mẹ cậu không biết sao?

Ừ, cả ba cũng không. Một nơi trú ẩn tuyệt vời đấy nhỉ.

Nếu không tính đến việc nó sẽ sập bất cứ lúc nào

Đừng có nói gở chứ.

- Đúng là chỗ này rồi. – Naname thở hắt ra. Việc leo lên đây thật sự đã rút kiệt sức của cô. Nhưng nếu Tsuna không ở đây nữa thì thực sự cô sẽ sụp đổ mất.

Nhưng có vẻ như Naname đã đến đúng nơi. Bởi ngay khi cánh cửa gỗ gụ đã phai màu vì nắng mở ra, ánh chớp rực sáng tuy đột ngột nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy, nơi góc để giày của căn nhà, là chiếc ô trong suốt với tay cầm màu cam – chiếc ô mà Tsuna đã mua hôm đi chơi cùng cô.

�C�Iw��


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top