Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lal Mirch nhanh trí kêu hai tên đàn ông đứng canh ở cửa ra vào, nếu Iemitsu có lao ra thì hai tên này ngăn lại đủ để cô đánh cho ông ta bình tĩnh lại.

Nhưng Iemitsu lúc này ngoại trừ sốc thì còn có khiếp sợ vô cùng, nhớ lại hình dáng khủng bố của Tsunayoshi vừa rồi, lòng ông thấy đau đớn vô cùng.

Tsunayoshi, cá nhỏ của ba, đau lắm, phải không con...

Quay về bên kia, Byakuran hôn Tsunayoshi xong thì luyến tiếc buông ra, tuy chỉ là chạm môi nhưng cũng khiến hắn sung sướng không thôi. Byakuran tranh thủ hôn chóc lên môi bé con một cái, khiến Tsunayoshi ngượng ngùng sờ miệng.

Byakuran quan sát Tsunayoshi, ngạc nhiên khi thấy hình dạng đối phương không chỉ khôi phục bình thường mà còn rõ ràng và sức sống hơn trước rất nhiều. Bản thân hắn lại không thấy mệt như Tsunayoshi nói, chẳng lẽ em ấy không dám hút nhiều?

"Em thật ra không hút đủ phải không, Tsuna?" Byakuran nghiêm túc nhìn Tsunayoshi, nói.

"Em hút đủ rồi mà..." Tsunayoshi thực sự bất lực, hắn hút được 90% cho mình rồi, nhưng Byakuran chẳng thấy yếu đi chút nào cả. Rốt cuộc là vì sao a?

"Tiểu thiên sứ của anh, nói dối là không tốt nha. Đến, chúng ta lại hôn lần nữa." Byakuran cười gian hôn lên môi Tsunayoshi lần nữa, dù đối phương cố gắng đẩy ra nhưng hắn vẫn kịp liếm môi Tsunayoshi một cái.

Hậu quả là bị Tsunayoshi trừng mắt, dậm chân và thô bạo tóm cổ áo lôi về gia tộc Gesso.

Mà để lại những con người sau camera nào đó:

"Bỏ ra, bỏ ra! Ta phải đập thằng bạch tạng đó một trận! Nó dám ăn đậu hũ của cá con ta!" Iemitsu tức giận hướng về phía cửa ra vào, đằng sau là hai tên nam nhân đang cực khổ kìm chế ông lại theo lệnh của Lal Mirch.

Lal Mirch nhanh chóng phi lên đánh ngất tên Baba cuồng cá nào đó xong liền đá ông thẳng vào tường.

Không quên bỏ lại một câu cho hai người còn lại trước khi rời khỏi.

"Để ý ông ta."

"Vâng!"

---------------------------------

Đứng trước cổng gia tộc Gesso, Byakuran chẳng thấy làm lạ khi ở đây không có người trông cửa, hắn nhìn sang tiểu thiên sứ của hắn đang chuẩn bị rời đi, cuống cuồng đánh liều tóm lấy tay Tsunayoshi, vội vã thổ lộ.

"Chúng mình đính hôn đi, tiểu thiên sứ Tsunayoshi!"

Tsunayoshi: "........." ????!!!

Tsunayoshi nghe xong đen mặt, không chút do dự tát bốp vào mặt Byakuran khiến đối phương kinh ngạc vô cùng, mặc dù cái tát này không ảnh hưởng đến hắn.

Byakuran nước mắt lưng tròng, uất ức nhìn Tsunayoshi như muốn nói: Sao lại đánh anh chớ? Anh chân thành vậy mà. . .

Nếu Iemitsu chứng kiến được cảnh này, ông nhất định sẽ sung sướng bật nắp rượu uống ừng ực rồi cười ha ha: Cho mi ăn đậu hủ con ta, ăn nữa đi, giỏi ăn nữa đi. Đánh đi Tuna của ba, tát thêm vài cái nữa!

"Thật là, xem phim Hàn Quốc ít thôi. Tsunayoshi là con trai, không phải con gái." Tsunayoshi phồng má nói, sau đó nói tạm biệt rồi bay đi mất.

Để lại Byakuran tủi thân trước cổng sắt, đáng thương nhìn theo.

Tsunayoshi bay một tí lại dừng lại, hắn ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, khá gần đây nên lại bay qua xem xem.

Tsunayoshi bay qua hai bức tường, xuyên qua đám cây rậm rạp liền nhìn thấy một căn nhà lớn, thứ mà Tsunayoshi đang tìm kiếm đang đứng đằng sau cánh cửa kính của căn nhà nhìn ra bên ngoài.

Tsunayoshi bay đến bên cạnh cửa kính nhìn đứa trẻ ở mặt bên kia, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Nhịn không được ý định lôi kéo sự chú ý đối phương, nhưng không cần nữa, đứa trẻ kia thấy được Tsunayoshi rồi.

"Cậu...cậu là ai?"

Tsunayoshi chớp chớp mắt nhìn đứa trẻ mặt u buồn đối diện, hì hì nói.

"Chào anh, em là Sawada Tsunayoshi, anh có thể gọi em là Tsuna."

"Ah." Đứa trẻ tóc đỏ có vẻ hơi sợ hãi, hai con mắt sũng nước kết hợp với những vết thương ngoài da nhìn trông đáng thương cực kỳ.

"Có đau không?" Tsunayoshi híp mắt đánh giá đối phương, nhìn thương tích của đứa trẻ không nhẹ liền hỏi han.

"Có...có một chút." Đứa trẻ thấp giọng, buồn buồn đáp lại.

"Em có thể khiến chúng biến mất nha!" Tsunayoshi hưng phấn định thò đầu vào trong, nhưng nhớ ra đối phương sẽ không thấy mình nên đành từ bỏ ý định này.

"Không thể đâu, bác sĩ nói phải hơn tuần nữa mới lành..." Đứa trẻ lắc lắc đầu, mân môi ỉu xìu nói.

"Đặt tay lên đây nè." Tsunayoshi đặt tay lên mặt kính, mỉm cười trấn an đối phương.

"Tsunayoshi sẽ chữa khỏi cho anh, đừng buồn nữa nha." Nụ cười kia khiến đứa trẻ an tâm một chút, nhưng vẫn do dự một lúc mới dám đặt tay lên cửa kính.

"Thổi một cái, đau đớn sẽ bay đi thôi."

"Eh...?" Cảm nhận được cơ thể biến hóa rõ rệt. Đứa trẻ sửng sốt nhìn lại hai cánh tay đầy thương tích giờ không có một chút vết thương nào, kinh ngạc nhìn Tsunayoshi, ánh mắt trợn tròn kinh ngạc. Tất cả các vết thương đều biến mất hết sạch rồi.

"Ngài, ngài là thiên sứ sao?" Đứa trẻ run giọng hỏi.

"Không phải, Tsunayoshi chỉ là một hồn ma biến dị thôi."

"M...ma?" Enma không hiểu lặp lại, nhìn Tsunayoshi bằng ánh mắt nghi hoặc.

"Ở đây chỉ có anh là thấy được em thôi. Mà anh tên là gì? Tsunayoshi còn chưa biết tên anh nha." Hồn ma nhỏ áp sát gương mặt vào cửa kính, cười hì hì nói.

Nghe thế đứa trẻ tóc đỏ giật mình, trò chuyện lâu như thế vậy mà mình còn chưa giới thiệu, vậy là khá bất lịch sự a.

Đôi mắt đỏ chớp chớp, đứa trẻ nở nụ cười vui vẻ nói.

"Enma, gọi anh là Enma."

"Ừm, anh Enma." Đáp lại hắn, hồn ma nhỏ nở nụ cười lớn, gương mặt dễ thương như ngập tràn ánh nắng, sức sống.

Đôi mắt hồn ma nhỏ ấm áp nhìn hắn, dịu dàng và tinh khiết vô cùng, Enma hoảng hốt rũ mắt xuống. Nhìn hai bàn tay trắng không chút vết thương, hắn vô thức nắm chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn em ấy, nở nụ cười nhạt nhưng thật hạnh phúc, gọi tên hồn ma nhỏ.

"Tsuna."

Em, thật ra là thiên sứ bé nhỏ chúa trời ban xuống cho anh phải không?

---------------1 năm sau-------------

Hôm nay Iemitsu trở về.

Nana cực kỳ vui sướng vì hôm nay là ngày giỗ của Tsunayoshi và Iemitsu trở về đúng ngày giỗ.

"Nana, em có muốn chuyển đi không? Nơi này có vẻ không an toàn như trước nữa." Iemitsu tựa lưng vào cửa phòng bếp, nhìn Nana bận rộn nấu ăn. Đắn đo một hồi lâu mới quyết định lên tiếng.

"Ông xã, anh nói gì vậy? Nơi này rất an toàn, em chỉ muốn sống ở đây thôi." Nana cười cười nhìn Iemitsu, nhưng sự vui sướng trong lòng dần dần tan biến. Bà biết rồi, lần này trở về Iemitsu còn mang theo một mục đích khác, nhưng ông chẳng lẽ không thể chọn một ngày khác sao?

Hôm nay là ngày giỗ của Tsunayoshi . Con trai nghe thấy thì sẽ đau lòng biết bao.

"Nhưng nơi này không an toàn với em, nơi này tiềm ẩn những nguy hiểm mà chúng ta không thể lường được. Nana. Em..."

Bộp!

Nana cầm con dao chặt mạnh xuống thớt gỗ, khiến đầu gà văng ra rơi xuống bồn rửa bát. Cả phòng bếp im lặng đến lạ, Iemitsu giật mình nhìn Nana, không nói tiếp.

Ông nhìn được, con dao kia đã chặt vào sâu gần nửa cái thớt, đủ để biết Nana dùng lực mạnh đến mức nào. Điều này khiến ông vừa lo vừa sợ, vợ ông hiền hoà lâu nay chưa bao giờ hành xử thế này.

"Iemitsu." Sau một hồi không có ai lên tiếng, Nana ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa bếp.

"Ngày giỗ của con, anh về nhà, chỉ để nói mấy thứ này thôi sao?"

Iemitsu sững sờ, đối diện ông là một đôi mắt nâu lạnh lùng, gương mặt Nana như là phủ một tầng băng sương khiến Iemitsu nhìn mà run rẩy. Câu nói của bà cũng khiến Iemitsu sợ hãi không kém, vừa là chất vấn, vừa là oán trách, Iemitsu không thể trả lời được.

"Hai năm trước, có ngày nào anh về đúng ngày giỗ?"

"Chẳng lẽ anh quên mất Tsunayoshi sao? Con trai của chúng ta, nó đã nhớ anh lắm."

Nana buông tay, liếc nhìn người đàn ông đứng sững sờ ở cửa phòng bếp.

"Đã sắp đến giờ, im lặng." Nana nhấc con dao lên, có chút vất vả vì vừa rồi bà chặt xuống khá mạnh, lưỡi dao đã bị kẹt lại trong thớt. Tsunayoshi đứng bên cạnh, khẽ động tay giúp Nana lôi được con dao ra ngoài.

Nana nhìn lên đồng hồ, hiện tại là 6:30, Nana không để ý Iemitsu nữa, chuyên tâm nấu nướng.

Iemitsu thành thật ngậm miệng không nói, mắt ônh đảo quanh tìm kiếm xem có chuyện gì xảy ra không.

Con trai à, Baba nói vậy sao con không làm gì a!!!! Baba muốn gặp con a!!!!

Nana nhanh chóng làm xong thức ăn, Iemitsu chạy tới bê ra bày lên bàn. Xong xuôi, cả hai ngồi vào vị trí.

Ghế chủ vị giờ là của Nana, Iemitsu cũng không dám nói gì ngồi sang ghế bên trái bà, im lặng nhìn ánh nến lung lay trong không gian tối.

"Nana, vì sao em lại phải cố chấp như vậy?" Tsunayoshi luôn ở bên em ấy Nana có biết không? Iemitsu rối rắm vô cùng, ông chỉ biết là hồn ma còn vương vấn dương gian ắt hẳn còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Nhưng nếu bị tác động rất dễ biến thành ác linh hại người.

"Tsuna đã chết, em không thể cứ đắm chìm trong quá khứ được."

"Sawada Iemitsu." Chỉ một câu nói liền khiến người đàn ông ngậm miệng, Nana giữ vẻ mặt lạnh lùng với Iemitsu, nhưng nơi đáy mắt lại nhu hoà khi nhìn về phía ghế trống đối diện.

Iemitsu nhìn qua, cảm giác đau đớn như ùa vào đại não, hình ảnh đứa bé trai vui vẻ cười ngây ngô ngồi trên ghế chợt ùa về.

Vẫn là vị trí đó, nhiều năm trước vẫn có một đứa nhỏ vui vẻ ngồi ăn ở đó. Nó hào hứng nhìn bố mẹ cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình ấm áp, thỉnh thoảng bị bố chọc cười sẽ khanh khách cười to.

Nhưng mà đó là quá khứ, mà hiện tại, nơi đó, không còn bóng dáng con trai ông nữa.

Đúng thế, hiện thực là, Tsunayoshi đã chết, từ năm năm trước rồi.

Trong lúc ông ngẩn ngơ nghĩ về quá khứ, tại chiếc ghế trống vắng nhiều năm dần dần hiện ra một dáng hình nhỏ bé.

"Chào buổi tối, Tsu-kun của mẹ." Nana cười ấm áp với đứa bé đang ngồi trên ghế, hai tay như thói quen mà áp lên má, nở nụ cười tràn ngập yêu thương.

"Bữa ăn đã sẵn sàng, mời cả nhà ăn cơm!"

Iemitsu hồi thần trở về, nghe thấy Nana nói càng đau lòng, đến khi ông nhìn về chiếc ghế đối diện và bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của hồn ma nhỏ.

Tsunayoshi: Nghiênh đầu nhìn chăm chú, dùng tất cả sự ngây thơ, hiếu kì, đáng yêu,... nhìn Iemitsu.

Iemitsu: "..........."

Đừng nhìn ba như vậy con trai. Tỏ ra ngây thơ không có tác dụng, ba sẽ không bao giờ quên cảnh con hôn một đứa trẻ giới tính là nam đâu con.

"Mời bố mẹ ăn cơm." Thấy Iemitsu không có vẻ ngạc nhiên hay kinh hãi, chỉ là sửng sốt một chút, Tsunayoshi rất vừa lòng mà mỉm cười, nói.

Ở Vongola ngắm con vài lần mà không quen, đêm đến con dọa ma ba đó Baba.

Nghe Tsunayoshi nói xong, Nana hí hửng quay qua nhìn vẻ mặt sửng sốt của chồng mình, cực kỳ vui sướng mà huých tay chồng một cái. Thấy đối phương quay qua nhìn mình liền nháy nháy mắt, cười nói.

"Làm quen đi, sau 2 năm từ vụ tai nạn, con trai chúng ta mỗi tối đều hiện hồn về đó ông xã."

Đáp lại Nana chính là khuôn mặt tái mét của Iemitsu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top