Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reborn nhìn Dino giả bộ đau đớn, âm trầm hừ lạnh.

"Có chút vậy đã không chịu được, cậu hẳn là muốn được dạy dỗ lại nhỉ?"

"Ấy ấy không có không có..." Nghe xong thanh niên tóc vàng liền thu hồi dáng vẻ vừa rồi, giả vờ ho vài tiếng lấy lại vẻ của một vị Boss nên có. Lần đầu gặp mặt sư đệ, không thể mất mặt như vậy được.

Dino muốn cho sư đệ thấy sự trưởng thành và đầy uy nghiêm của một vị Boss Mafia, đáng tiếc ấn tượng của Tsunayoshi đối với hắn dường như cùng hai từ "uy nghiêm" chẳng dính dáng tới một chút gì.

Đặc biệt là khi thấy đối phương đi đất bằng cũng có thể chân trái va chân phải mà ngã uỳnh xuống đất.

Dù cho sau đó Dino có trình diễn một màn cứu thuộc hạ vô cùng tuyệt vời, nhưng ấn tượng của Tsunayoshi đối với vị sư huynh này cũng không thay đổi nhiều.

Tuy hơi hậu đậu nhưng rất được việc, có vẻ cũng rất đáng tin cậy.

Cuộc gặp mặt cứ như vậy nhẹ nhàng mà đi đến hồi kết, mọi người nhanh chóng mà tận hưởng bữa tối. Hôm nay Nana đã làm rất nhiều món, Tsunyoshi háo hức nhìn một bàn đầy thức ăn, vô cùng vui vẻ thưởng thức.

"Reborn! Không được cướp đồ ăn của Lambo-sama!!!" Đứa nhỏ Lambo uất ức thét lên khi thấy miếng trứng rán của mình bị Reborn cướp mất, đổi lại chính là một đôi đũa phi vào trán.

"Câm miệng." Reborn thản nhiên rút ra đôi đũa mới, tiếp tục dùng bữa như không có gì.

Lambo nhìn dáng vẻ không sao cả của Reborn, bực mình muốn rút bom ra ném, Tsunayoshi nhận ra ngay liền kéo đứa nhỏ ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng dỗ dành vài câu thành công khiến Lambo bỏ qua việc rút bom mà ngoan ngoãn ngồi ăn.

Tất nhiên mọi chuyện sẽ êm đềm nếu Reborn không tiếp tục cướp thức ăn của Lambo. Khỏi phải nói, Lambo nhịn không được mà bắt đầu ném thức ăn về phía Reborn.

Mặc dù đã nhắc nhở không ít lần, và việc thì vẫn đâu vào đó. Tsunayoshi cũng hết cách.

Đối diện với việc thức ăn bay qua lại trong không khí, Tsunayoshi cũng không còn ngạc nhiên nữa, bản thân hắn đã quá quen rồi.

Lách cách!

Âm thanh lại lần nữa thu hút sự chú ý của Tsunayoshi về, thiếu niên tóc nâu nhìn phía bàn của Dino, trên mặt bàn vương vãi hạt cơm, cùng với đôi đũa nằm im trên bàn.

Dino câm nín nhìn chiếc đũa lần nữa rơi khỏi tay lần thứ ba, sau lưng thầm đổ mồ hôi.

"Ôi trời..." Nana nhìn Dino khó khăn trong việc sử dụng đũa, rất quan tâm mà đưa cho đối phương một chiếc thìa.

Tsunayoshi nhìn Dino ngượng ngùng cảm ơn mẹ, bình tĩnh gắp được miếng trứng suýt bị Reborn cướp mất.

"Reborn, tớ đã gầy như vậy rồi sao cứ tranh giành với tớ vậy..." Tsunayoshi rời mắt khỏi Dino, nhìn sang Reborn đang định nhăm nhe cướp món ăn tiếp theo mình sẽ gắp, nhỏ tiếng nói.

"Hừ." Reborn nhìn Tsunayoshi thành công bảo vệ được thức ăn trong tay, cảm thấy khá hài lòng. Phản xạ khá tốt, hắn sẽ kiểm tra thứ khác.

Bữa ăn diễn ra khá suôn sẻ, kết thúc bữa ăn, Tsunayoshi lon ton phụ mẹ cùng Bianchi dọn dẹp.

" Reborn, nhìn Tsuna cứ như cô vợ nhỏ ý nhỉ, nếu em ấy là nữ thì tôi sẽ mang hoa tới cầu hôn em ấy liền." Dino ngả người về phía Reborn, nhỏ giọng nói. Đôi mắt của thanh niên dán chặt vào thiếu niên tóc nâu đang vui vẻ lon ton phụ giúp mẹ, thiếu niên nở nụ cười xinh đẹp trên gương mặt mềm mại, hai má mềm trắng trắng hồng hồng nhìn mà muốn cắn.

Ừm, nếu có thể liên hôn với nhà Vongola, nếu được cưới Tsunayoshi thì tốt quá.

Reborn liếc một cái cũng có thể từ gương mặt Dino thấy được suy nghĩ không đứng đắn của đối phương, đặc biệt khi cái tên ngốc này còn không hề dấu giếm, ánh mắt si mê mà dán chặt vào thiếu niên tóc nâu.

"Nếu cậu ngại mình sống quá lâu thì để tôi cho cậu đi luôn." Nói rồi vị sát thủ phi lên đá vào mặt thanh niên tóc vàng, khiến hắn văng ra khỏi ghế.

"Oái! Reborn!!!"

Tsunayoshi nghe thấy tiếng ầm liền quay lại, thiếu niên nhìn Dino ngồi dưới đất ôm một bên má in dấu chân nho nhỏ quen thuộc, lại nhìn sang vị sát thủ đang thản nhiên thưởng thức cà phê, khẽ ò một tiếng.

Có vẻ Reborn bắt đầu khó ở rồi. Đành chia buồn cho Dino-san thôi.

-------------------------------------------------

Tsunayoshi bắt đầu đi dạo sau bữa ăn, lần này đi cùng hắn có thêm Lambo đòi đi theo, Dino cần đi tham quan và Reborn đang ngồi chễm chệ trên đầu hắn.

Cả bốn người dừng lại tại công viên do Lambo muốn chơi xích đu, Tsunayoshi cũng vui vẻ dắt cậu nhóc chơi, để lại Reborn cùng Dino muốn làm gì thì làm.

Tại nơi mà những người khác không nhìn thấy, Tsunayoshi gật gù nghe ngóng thông tin từ những bé ma bay quanh quanh.

【 Nagi hiện tại đang làm quen với nội tạng mới. Có vẻ như cô ấy đang luyện tập năng lực mới...】

【 Người đàn ông đầu dứa kia hình như là người quen của Tsuna nhỉ...】

【 Phải không? Phải không? Nãy em thấy gã đầu dứa đó nói chuyện với Nagi, tuy nghe không rõ nhưng cứ hai ba câu lại nghe thấy tên Tsuna á...】

【 Tên đó kì ghê, sao lại thấy được tụi mình nhỉ?】

Tsunayoshi gật gật đầu tỏ vẻ lắng nghe, theo tình hình hiện tại thì có vẻ Nagi khá ổn. Có vẻ như Nagi có thiên phú về ảo thuật, việc này khá tốt để Nagi có sức mạnh để bảo vệ bản thân.

Nhưng lỡ như sau này Nagi không thể duy trì được thì sẽ rất nguy hiểm, dù hiện tại Nagi tạm thời không có vấn đề, Tsunayoshi tạm thời sẽ nghĩ cách để làm sao có thể không khiến Reborn tức giận nếu thiếu niên tóc nâu không thể xuất hiện vào ban ngày.

"Ah Juudaime!"

"Tsuna!"

Hai giọng nói quen thuộc đồng thời vang lên, Tsunyoshi ngẩng đầu nhìn hai thiếu niên đứng không xa, ngây người một lúc.

"Takeshi? Gokudera-kun?"

Hai người kia nhanh chóng chạy lại tới chỗ thiếu niên tóc nâu, chỉ cần nhìn qua là biết hai người gặp được thiếu niên nhỏ kia vui sướng nhường nào.

Tsunayoshi nghe Yamamoto Takeshi nói đối phương đang đi tập thể dục, còn Gokudera Hayato thì nói bản thân đang trên đường về nhà thì trùng hợp gặp mặt.

"Vậy sao, Gokudera-kun đã ăn tối chưa?..." Tsunayoshi từ thông tin mà các bé ma cung cấp, biết được Gokudera Hayato đang làm việc tại một cửa hàng, vấn đề là Gokudera Hayato thường xuyên bỏ bữa tối cho nên Tsunayoshi nhịn không được hỏi.

"Tôi đã ăn tối rồi ạ, cảm ơn Juudaime đã quan tâm, thật là hạnh phúc quá!" Gokudera Hayato hưng phấn nhìn chăm chú thiếu niên, tầm mắt quá mãnh liệt khiến Yamamoto Takeshi khẽ nhíu mày.

"Tsuna à, cậu quan tâm Gokudera quá đi, còn tớ thì sao...?"

Reborn đứng từ xa nhìn một màn cũng không nói gì, chỉ là ngẫm nghĩ rốt cuộc ba người kia đang có mối quan hệ như nào.

"Smoking Bomb? Cậu ta cũng ở đây sao..." Dino nhìn thiếu niên tóc bạc đứng không xa, có vẻ bên đó không chú ý tới bên này. Nhìn sang thiếu niên tóc nâu đang ôm Lambo vào ngực, cười vui vẻ nói chuyện với hai người bạn mới xuất hiện.

"Là họ sao? Người mà cậu chọn cho sư đệ ấy." Dino dường như nghĩ tới điều gì, quay qua hỏi thầy của hắn.

"Ừ, tôi thấy khá ổn. Cậu thì sao?" Reborn vuốt ve con tắc kè thân thuộc, không nhìn Dino mà nói.

"Không chắc nữa, phải thử mới biết. Để xem bọn họ có đủ tư cách để ở bên sư đệ không..." Dino âm thầm lên kế hoạch thử sức hai người, ý định ngày mai triển khai luôn. Hắn muốn xem xem hai người này liệu có đủ năng lực để bảo vệ được sư đệ đáng yêu của hắn không? Nếu trượt thì đá ngay, không cho dính dáng gì tới sư đệ.

Nhìn từ cử chỉ thân mật mà tên thiếu niên tóc đen miệng cười nãy giờ kia, như thể đã muốn gặm đi sư đệ vậy.

"À mà Reborn này, cậu có cảm thấy người thừa kế Vongola khá là kì lạ không? Tôi cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm..." Dino nhìn thiếu niên tóc nâu đang vui vẻ nói chuyện với Yamamoto Takeshi và Gokudera Hayato, liếc sang Reborn cũng đang quan sát Tsunayoshi, nhỏ giọng nói.

"Hừ, cậu tự mình mà trải nghiệm đi..." . Ngoài việc "người thừa kế" đã chết ra thì tên ngốc Iemitsu kia cũng chẳng có bao nhiêu thông tin về Sawada Tsunayoshi.

Ngoài tóm gọn trong chữ "Con trai tôi siêu siêu đáng yêu!" ra, tên đần này chả được cái tích sự gì.

Reborn nhớ lại thời gian bản thân phải tự đi thu thập thông tin của học trò mới, những lúc hắn tìm mọi cách để thu thập thông tin của Tsunayoshi đều bị phá đám một cách kì quặc khiến Reborn vô cùng khó chịu. Reborn nghĩ lại mấy cuộc điện thoại gọi cho tên sư tử ngu ngốc kia đều bị mất sóng một cách kì quái, không khỏi càng thêm bực mình.

Nhưng giờ nghĩ tới có vẻ như là thế lực thần bí nào đó đang bảo vệ cậu ta, cho nên Reborn cũng chỉ có thể từ từ mà quan sát.

Lúc này cuộc hội thoại của ba thiếu niên bên kia đi đến hồi kết, lí do Lambo buồn ngủ và muốn về nhà. Yamamoto Takeshi để lại một nụ hôn bên má thiếu niên rồi cười tươi rói nói lời tạm biệt, sau đó nhanh chóng biến mất trước khi Gokudera Hayato nổi điên lên.

"Gokudera-kun, bình tĩnh nào." Tsunayoshi nhìn vẻ mặt tức giận của thiếu niên tóc bạc, có chút buồn cười ngăn lại động tác rút bom của đối phương.

"Nhưng Juudaime, tên đó dám vô lễ với ngài!!? Tên đó sao lại dám... dám..." hôn ngài chứ!? Tên ngốc bóng chày khốn kiếp đó!!!

"À, chuyện này thì không sao đâu. Bọn tớ quen rồi. Mà Gokudera-kun gọi tớ là Tsuna là được rồi, gọi Juudaime thấy lạ lắm..."

Tsunayoshi nói chuyện thêm một lúc với đối phương, tất nhiên việc Gokudera Hayato thay đổi cách gọi là không thể.

Sau khi Gokudera Hayato rời đi, Tsunayoshi mới ôm Lambo đang ngủ gật chầm chậm bước đến chỗ Reborn.

Reborn nhìn sang Dino, lúc này tên đần độn đang không thể rời mắt khỏi học trò mới của hắn.

Vị sát thủ nhìn sang vẻ mặt đần thối của tên đồ đệ lớn Dino đang không ngừng chăm chú quan sát Tsunayoshi, càng xem càng thấy khó chịu.

Không phải chỉ là có chút nhan sắc sao? Mi nhìn một cách mê đắm như thế là có ý gì hả tên ngốc Dino này!!!

"Reborn, nhìn Tsuna cứ như cô vợ nhỏ ý nhỉ, nếu em ấy là nữ thì tôi sẽ mang hoa tới cầu hôn em ấy liền."

Câu nói sau bữa tối của Dino đột ngột hiện lên trong đầu Reborn, điều này khiến cho vị sát thủ số 1 thế giới càng nhìn Dino càng thấy ngứa mắt, cuối cùng là không chút lưu tình phi chân đạp cho đối phương ngã dúi đầu xuống đất.

Muốn liên hôn với Vongola? Không có sự cho phép của hắn, không ai được kết hôn với Sawada Tsunayoshi!

"Cái gì vậy Reborn!? Sao lại đá tôi!?" Dino chật vật ngồi dậy xoa xoa cái mũi tưởng chừng như bị gãy của mình, ai oán nhìn đứa trẻ mặt đang đen sì tức giận kia. Nhưng chỉ với một ánh nhìn sắc lạnh của đối phương quét qua, thanh niên tóc vàng chỉ có thể câm miệng, ai oán trong lòng.

Trời ạ, chảy máu rồi. Dino lau lau máu mũi, tự thương cảm cho chính mình khi bị Reborn đối xử tàn ác như vậy.

Tsunayoshi tất nhiên chứng kiến toàn bộ màn vừa rồi, nhưng thấy người đá là Reborn, thiếu niên tự giác biết điều không dám nói câu nào. Tsunayoshi nhìn Dino đang ngồi quỳ dưới đất lau lau máu mũi, không khỏi lo lắng chạy tới.

"Dino-san, anh không sao chứ?" Tsunayoshi từ trong túi quần rút ra khăn tay, cẩn thận lau lau vết máu trên mặt người đàn ông ngoại quốc. Sự dịu dàng trong từng cử chỉ kết hợp với gương mặt đáng yêu của sư đệ, cùng đôi con ngươi màu caramel mềm mại ấm áp nhìn chăm chú khiến cho hai mắt người thanh niên ngoại quốc đang tủi thân ầng ậc nước. 

Dino mếu máo nắm lấy tay sư đệ của mình, cả người gần như dán thẳng lên người thiếu niên nhỏ mà thân mật, miệng không chút liêm sỉ kêu.

"Quả nhiên sư đệ vẫn là thương anh nhất mà!" Tsunayoshi thật là dễ thương!!!

"???" Tsunayoshi nghiêng đầu khó hiểu nhìn thanh niên tóc vàng đang gần như dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người mình, người thanh niên vô cùng tự nhiên ném mặt mũi đi, mếu máo dụi dụi vào má mềm của sư đệ nhà mình.

Mà thiếu niên không hề phòng bị mà tự nhiên đỡ lấy đối phương, trong giọng còn mang theo lo lắng không ngừng hỏi han.

"Anh thật sự không sao chứ, Dino-san?" Rốt cuộc anh ấy có bị chấn thương ở đầu không nhỉ, chứ người bình thường hình như không có như thế này.

Hay bị Reborn đá hỏng đầu rồi?

Reborn: "............"

Có thêm một tên đồ đệ ngốc, cảm thấy sau này bản thân sẽ dùng vũ lực nhiều lắm đây.

Sau khi tạm biệt Yamamoto Takeshi và Gokudera Hayato, Tsunayoshi bế Lambo đang ngủ trên tay, Reborn thì ngồi yên vị trên đầu hắn, cùng Dino trở về nhà. Thời gian cũng không còn sớm, thiếu niên tóc nâu sau khi đặt Lambo về phòng của đứa nhỏ thì  nhanh chóng đánh răng rồi về chiếc ổ ấm của mình.

Dino thì được Reborn sắp xếp cho nằm trên sàn, còn bản thân hắn thì nằm trên chiếc võng quen thuộc.

Ngay lúc Tsunayoshi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Lambo vốn tưởng ngủ say lại xuất hiện.

"Tsuna, mau ôm Lambo-sama đi ngủ!" Lambo dụi dụi mắt xuất hiện trước cửa phòng thiếu niên, lôi chiếc gối ôm chạy về phía thiếu niên tóc nâu rồi nhảy lên giường.

Thiếu niên có vẻ rất quen với điều này, dịu dàng ôm đứa nhỏ vào lòng rồi nằm xuống ngủ. Lúc này Tsunayoshi vẫn rất an tâm mà ôm Lambo, không hề biết rằng bản thân sẽ đối mặt điều gì vào hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top