Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17// Người quen

Người đứng đầu nhà Vongola khẽ nhíu mày. 

Cặp mắt xanh lam của anh ta chăm chú theo dõi cuộc gặp mặt đang diễn ra trước mắt, cuộc gặp mặt đã làm anh ta bất ngờ về tính kỳ lạ của chúng: Một vị phù thuỷ đã sống sót qua cuộc tàn sát lịch sử, người vẫn có thể sinh sống một cách thoải mái tại 'Outside' trong thành phố bị lãng quên mà cô ta vẫn luôn lấy làm tự hào, một người mà dường như sự tồn tại của cô ta chỉ có thể được nhận biết, và giữ kín bởi số lượng người đếm trong lòng bàn tay; lại đang giao tiếp ( thậm chí qua lời nói cùng thái độ, chẳng cần nhờ 'trực giác', Giotto vẫn có thể chắc chắn rằng quan hệ của họ đã tồn tại - trái ngược với điều mà bọn họ luôn lầm tưởng - và phát triển đủ vững chắc đến mỗi ngay chỉ việc thấy mặt đối phương cũng đã đủ để bọn họ có những dao động về mặt tình cảm ) với người thiếu gia hào hoa phong nhã, kẻ nắm quyền 'con hắc mã' đang làm dao động vị trí của tất cả các liên minh đã từng tồn tại với khả năng phát triển mạnh mẽ đến đáng sợ, kẻ mà toàn bộ nữ giới trong thành Namimori đều ít nhất đã từng gặp mặt một lần trong buổi dạ hội mà Vongola đã tổ chức một vài năm trước- đã lấy được trái tim của biết bao thiếu nữ với vẻ ngoài điển trai và cách hành sự thần bí.

Rõ ràng, chỉ có hai điều duy nhất có thể xảy ra, nếu ta đặt vấn đề về nguyên nhân của mối quan hệ kia:  hoặc là bức tường thành ngăn cách 'Inside' và 'Outside' không đủ để cắt đứt mối liên hệ giữa người thuộc hai giới, hoặc là vị phù thuỷ thần bí kia đã từng là người của 'Inside'.

Bất cứ điều nào trong hai điều trên anh ta đều chưa sở hữu chứng cứ để giải thích rõ ràng, và câu hỏi về mối quan hệ của họ vẫn kết thúc bằng một dấu chấm hỏi- thế nhưng điều mà Giotto buồn phiền lại không chỉ giới hạn ở đấy.

Điều khiến anh ta thậm chí đã sững sờ trước 'sự quen biết' chính là việc 'siêu trực giác' của anh đã không dành bất cứ một lời cảnh báo nào về việc này. Không một cảm giác khó chịu nào mà anh ta đã cảm nhận khi lập điều kiện với người đứng đầu nhà Millerfiore, không một sự sốt ruột nào giúp anh ta nhận ra sự khác thường khi đồng ý với việc giao 'quyền kiểm soát' cho Byakuran Gesso, không một thứ gì giúp anh ta bình tĩnh lại và cân nhắc về điều kiện mà anh đã đặt ra, mà anh đã đồng ý. 

Mặc dù anh ta không có thói quen ỷ lại 'siêu trực giác' trong mọi tình huống, nhưng làm một người đã sinh sống chung với khả năng di truyền này từ lúc mới chào đời, rất khó để anh ta có thể đưa ra một quyết định hoàn toàn độc lập với siêu trực giác. Và chính cái thói quen cân nhắc giữa suy nghĩ của mình và phản ứng của siêu trực giác đã khiến anh ta vấp ngã tại cánh cửa này.

Cảm giác dường như bị bịt mắt che tai để anh ta tình nguyện vào một cái bẫy mà hậu quả có thể liên luỵ đến toàn bộ bạn bè khiến Giotto không thể giữ bình tĩnh. Lại thêm việc Byakuran đã khôn khéo che dấu mối liên hệ với người đáng ra là đồng minh 'tạm thời' của anh ta, một hành động dường như đặt định nghĩa cho thành ngữ lửa đổ thêm dầu trong tình huống của họ.

Đáng lẽ ra anh ta nên cân nhắc với một cái đầu lạnh, Giotto thầm nghĩ, cảm thấy khó chịu vì chính sự nóng nảy của mình. Nhưng giờ không phải là lúc để tự trách, bởi vì bọn họ còn có nhiều việc quan trọng hơn thế nhiều.

Nghĩ như thế, anh ta lặng lẽ hít một hơi sâu, mắt khẽ đóng lại trước khi mở ra, và cặp mắt màu băng lam ấy lại một lần nữa tràn đầy quyết tâm và sự kiên định. Chỉ khi đối diện với gia chủ nhà Millerfiore, gam màu lạnh lẽo trong đôi mắt ấy với phần nào bộc lộ bản chất.

Không thể tin tưởng Millerfiore. Càng không nên đặt niềm tin vào Byakuran Gesso.

Việc hợp tác giữa bọn họ sẽ được anh ta một lần nữa cân nhắc trong buổi tối ngày hôm nay, sau khi bọn họ đã họp lại được cùng với hai người đi trước: Em trai anh ta, và kẻ thần bí.

Vongola không dửng dưng với bất cứ nguy hiểm tiềm tàng nào.

" Ta thật không ngờ đến, " Vị phù thuỷ với mái tóc vàng nghiêng đầu, những cái nhìn sắc lạnh có thể so với dao găm của cô đã toàn bộ được trao cho Byakuran Gesso với một sự hào phóng mà bất cứ ai đều không muốn có cơ may nhận lấy. Ngay cả vẻ ngoài ngọt ngào cũng không thể làm phai nhạt bớt cảm giác tiêu cực như muốn tràn ra trong từng con chữ, thứ nọc độc nhớp nhúa làm người ta rùng mình trong cái cách mà cô ta uốn lưỡi để hình thành từng âm tiết. Bất cứ người nào đều có thể chỉ ra sự khinh thường và chán ghét đến mức tối đa mà cô ta dành cho vị gia chủ trẻ tuổi. " Bất ngờ mà cậu ta đề cập tới lại 'đặc biệt' đến vậy. "

Biết rõ 'cậu ta' trong lời nói của vị phù thuỷ là ai, Byakuran Gesso thành thạo nở một nụ cười nhẹ, tiếng cười khúc khích từ cổ họng của anh ta là tiên minh cho sự mâu thuẫn kì lạ trong mối quan hệ mà bọn họ có. " Tất nhiên là Tsuna-chan rất giỏi giữ bí mật. Điều khiến tôi ngạc nhiên, là cậu ta lại vận dụng thứ tài năng ấy đối với quý cô ... Phải chăng có một sự hiểu lầm nào mà tôi chưa đủ nhạy cảm để nhận thấy? "

Kế ly gián, Mukuro Rokudo nheo mắt, nụ cười nửa miệng của anh ta trở thành một cái nhếch mép đầy khinh thường. Đứng bên cạnh anh ta, Daemon Spade cười nhạo trong yên lặng.

Sự chú ý của hai vị thiếu gia nhà Yamamoto, một cách không dẫn sự chú ý, đã lặng lẽ dời sang cho cô nương trẻ tuổi đang đối thoại với vị thiếu gia nhà Gesso. Nụ cười của hai người đều có vẻ phai nhạt đi một chút khi nghe những lời nói của Byakuran, nhưng dù tâm tình bị ảnh hưởng thì bọn họ cũng không để sự thay đổi nhỏ nhặt này bị phát hiện bởi bất cứ ai.

Có lẽ, so sánh với thành viên của gia tộc, biểu cảm của Gokudera Hayato là dễ nhận biết nhất. Không thèm che giấu cái nhíu mày của mình, thiếu gia nhà Gokudera đã phải buộc mình bình tĩnh sau khi nhận được tín hiệu từ cái lắc đầu rất nhẹ của anh trai. 

" Cậu vẫn chưa một lần thay đổi, " Dưới sự chú ý của hầu hết các thành viên đang có mặt, vị phủ thuỷ ít nhiều gì bị ảnh hưởng bởi lời buộc tội, một cách bất ngờ, lại nở một nụ cười. Cô ta nhìn xuống với kẻ kiêu hãnh, tiếng cười lanh lảnh tỏ rõ sự chế giễu đối với mánh khoé hèn hạ kia. " Thật đáng thất vọng. "

Vị thiếu gia nhà Gesso chỉ đáp lại với một cái nhún vai. Độ cung của khoé miệng anh ta chưa từng thay đổi.

" chà, vậy chắc là phỏng đoán của tôi đã có một số sai sót. " Anh ta cười, cứ như thể anh ta chẳng phải là người khơi mào cho sự căng thẳng. " Xin hãy bỏ qua cho sự hiểu lầm này, mia signora. "

Vị phù thuỷ chỉ nhìn anh ta với một cái nhìn chọc chọc trống rỗng. Không có bất cứ câu trả lời nào được đưa ra.

Không khí lại trở nên căng thẳng.

" Chẳng phải là cậu nên xin lỗi cho sự thiếu lễ phép của mình sao, Bya-chan? " 

Âm thanh quen thuộc như tiếng chuông báo thức, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về hai vị khách mới xuất hiện, từng biểu cảm riêng biệt cũng dần hiện lên trên khuôn mặt của mỗi người.

Đứng thẳng, đầu khẽ nghiêng, áo choàng che khuất đến tận sống mũi, chỉ lộ ra phần cằm cùng với nụ cười dường như bất biến, Tsuna nhấc tay lên, di chuyển qua lại, tạo thành những cái vẫy nhỏ dưới dạng ảnh di hình của đôi găng màu tím. Đó là một lời chào.

" Lần cuối cùng tôi kiểm tra, việc nói xấu sau lưng hình như không phải là một thói quen tốt. "

Ngay từ lúc hai người xuất hiện, vị gia chủ nhà Sawada đã không thể ngăn lại thôi thúc muốn tiếp cận đối với người đứng đằng sau 'kẻ thần bí'. Đôi mắt anh ta dán chặt vào hình dáng quen thuộc của cậu em trai nhỏ.

Bắt gặp ánh mắt của anh trai, bình tĩnh một cách ngoài dự đoán, Yoshi khẽ gật đầu thay cho lời khẳng định về sự xuất hiện của mình. Đôi mắt của anh ta sau đó di chuyển đến vị phù thuỷ đang treo mình giữa không trung, trước khi quay lại với kẻ đang đứng trước bản thân.

Không hề ái ngại thể hiện quan điểm của mình, Byakuran Gesso giữ nguyên vị trí, thực hiện một động tác tương tự với động tác của Tsuna thay cho lời chào. Anh ta vẫn đang cười. " Biết làm sao đây, tôi chỉ đang cảm thấy tiếc nuối cho những gì mia signora đây đang phải chịu đựng. "

" Thật chẳng dễ thương chút nào, Bya-chan " Kẻ thần bí lắc đầu với một cái thở dài nhẹ. Anh ta chỉ đưa ra một câu bình luận duy nhất, trước khi đưa tay mời người duy nhất đang ở trên cao xuống dưới. " Tôi vẫn nghĩ cô không thích độ cao, Ai-chan. "

" Cậu không sai. " Giống như một vị công nương từ trên cỗ xe tuyệt đẹp của cô ta bước xuống, vị phù thuỷ nhận lấy cử chỉ chân thiện, tái hiện lại cảnh trước đêm dạ hội của một người chắc chắn sẽ là tâm điểm của bữa tiệc một cách thành công. Vô dùng duyên dáng và kiêu hãnh, cô ta đứng bên phải của Tsuna, với người bên trái là Yoshi, tạo ra một tổ hợp tách biệt với hai nhà còn lại.

" Không nên để các quý cô của chúng ta phải đợi lâu, đúng chứ? " Tsuna nhẹ nhàng mở ra một cuộc đối thoại mới, dễ dàng đứng ra làm người điều khiển của cuộc trò chuyện với sự thành thạo khiến một số người lặng lẽ lưu tâm. Anh ta cười. " Mặt trời sắp lặn. Chúng ta nên tiếp tục cuộc hành trình. "

Mặt trời sắp lặn. Cả Vongola lẫn Millerfiore đều lặng lẽ chú ý đến chi tiết này, nhưng không một biểu cảm của sự nhận thức được bộc lộ.

Đoàn người tiếp tục di chuyển.

++++

Tiểu kịch trường:

(1) 

Kế lý gián, Mukuro Rokudo nhướn mày, hướng sự chú ý của anh ta đến người anh trai.

" Nufufufu ... "

Âm thanh của đinh ba cùng lưỡi liềm va chạm vang lên chói tai, mặc dù đó là âm thanh duy nhất được cho phép bởi vì ngay sau đó, bọn họ đã bị vị thủ lĩnh yêu quý của mình đóng thành tượng băng.

(2)

" Không nên để các quý cô của chúng ta phải đợi lâu, đúng chứ? "

" Nói như thể cậu không phải là người bắt tôi dẫn đoàn chỉ để sau đó xuất hiện một cách ấn tượng. "

" Thôi nào, Ai-chan ... QwQ "

====

Tác giả có lời muốn nói: Còn ai ở đây hem???

11h17' - 11/8/2024

cunbong102.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top