Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19// The Corner (2)

Trong tất cả những giả thuyết và suy đoán mà anh ta đã tạo nên từ ấn tượng thu thập được của kẻ thần bí kia, không có dù chỉ là một dự đoán nào giúp anh ta chuẩn bị sẵn để đối mặt với hình dạng, cách bài trí và bố cục của nơi nghỉ ngơi của họ, của 'The Corner'.

Vốn dĩ, theo như những kí ức khó có thể quên trong chuyến hành trình đặc biệt này, từ tất cả những thông tin anh ta thu thập được của thành phố bị bỏ quên về loại kiến trúc, trình độ khoa học kĩ thuật, đến những điều mà chỉ khi cẩn thận quan sát mới có thể chú ý được của kẻ thần bí kia, anh ta đã sẵn sàng để chững kiến cảnh bừa bộn, nhưng trống vắng của một nơi ở thuộc sự sở hữu của một người đàn ông độc thân ( Tsuna đã giới thiệu anh ta 27 tuổi, cộng thêm việc chưa bao giờ đề cập đến mối quan hệ của cậu ta, cũng không có bất cứ dấu hiệu - dù là một cách vật lý như nhẫn, quà đính ước, mùi nước hoa, vết son ... hay là những đặc điểm thuộc về tinh thần như cách cậu ta đối xử với những người phụ nữ, cách cậu ta phản ứng với một số đồ vật trong lần cậu 'bắt cóc' Yoshi khi cả hai phải đi dạo qua một khu mua sắm sầm uất, một số đồ vật gợi liên tưởng đến gia đình và các mối quan hệ, tất cả những thứ đó đều không chứng minh được một cách chắc chắn Tsuna có đang ở trong một mối quan hệ hay không. Cho nên, trong thời điểm hiện tại, tình trạng hôn nhân của kẻ thần bí trong mắt Yoshi vẫn được lưu dưới dạng độc thân. ), nhưng chính sự chuẩn bị ấy khiến anh ta giật mình bởi cảnh tượng khi anh ta bước vào.

Đó hoàn toàn có thể gọi là một ngôi nhà.

Một ngôi nhà thuộc sự sở hữu của một gia đình, anh ta thề trên danh nghĩa của người mẹ đã khuất, một ngôi nhà ấm cúng, thậm chí còn ấm cũng hơn cả căn nhà mà anh ta đang sinh sống.

Dường như cảm nhận được sự bất ngờ của anh ta, kẻ thần bí quay đầu lại, khẽ cong môi. Nhận biết được cử chỉ nhỏ bé này, Yoshi vội vàng thu lại biểu cảm của mình, biết rõ nếu ai trong bất cứ thành viên nào đến từ thành Namimori chú ý đến cuộc giao tiếp thầm lặng giữa họ ( đó thậm chí còn không phải là một cuộc giao tiếp, anh ta thở dài, tuy rằng anh ta đã cảm nhận được một thứ gì đó mãnh liệt, một cảm giác đầy ăm ắp trong lồng ngực, như vừa nhận được một lời nhắn anh ta chờ đợi đã lâu. ), thì họ sẽ gặp rắc rối to. Anh ta rõ ràng là đã cảm nhận được sự thân cận một cách bất thường từ người anh hơn mình 2 tuổi, và một cách đương nhiên, nắm rõ được nguồn cơn của nỗi lo lắng từ mức độ chặt trong cái siết vai lúc họ mới bước vào.

Nhiều khi anh ta không thể hiểu được tình cảm của anh trai anh ta đối với anh ta là cái gì, của anh ta đối với anh trai lại là cái gì. Tất cả những đêm mưa anh ta ôm gối xin được ngủ cùng anh trai, tất cả những buổi trưa nắng anh trai dẫn anh ta trốn khỏi dinh thự để vui chơi khắp thành, tất cả những buổi sáng khi mà anh ta níu kéo lấy anh trai hãy ở nhà để chơi với anh thay vì đến trường, tất cả những buổi chiều anh trai tìm thấy anh run bần bật trong góc của nhà kho tối mịt, co rúm vì sợ hãi, chỉ đến khi nhìn thấy mái tóc màu vàng ngắn và giọng nói của một người con trai thì anh ta mới chịu thả lỏng. Những mẩu bánh quy hương sữa thơm phức, những tiếng gầm gừ đến khiếp hãi của loài thú bốn chân canh giữ anh ta trong nhà chứa đồ tối tăm và lạnh lẽo.

Bọn họ đã gắn bó với nhau trong suốt cuộc đời anh ta. Cả đời anh ta chưa từng ở bên canh ai lâu như ở bên cạnh anh trai mình. Năm anh mười ba tuổi, anh gần như chắc chắn rằng chuyện này sẽ cứ tiếp tục như vậy thôi, một cuộc đời hạnh phúc, vĩnh hằng, bất biến, như trong chuyện cổ tích. Nhưng đấy là chuyện cổ tích, còn đây là cuộc đời, cuộc đời của anh ta.

Vào năm anh ta mười ba tuổi, mọi chuyện thay đổi, với tốc độ và mức độ khiến anh ta muốn nôn mửa mỗi khi nhớ đến khởi điểm của sự thay đổi ấy.

Những tiếng cười trở thành âm thanh chỉ còn vang vọng trong quá khứ. Những bữa tối yên lặng một cách kì dị trong căn phòng quá đỗi to lớn. Những tiếng bước chân trên hành lang, vội vã, liền mạch.  

Năm anh mười ba tuổi, mọi chuyện đổi thay, và dường như thế giới đã cướp đi thính lực của anh ta, để thanh âm của hạnh phúc chìm vào trong quên lãng, và thay vào đó những bản ghi âm kì dị của sự yên lặng. Nhiều bản khác nhau, trong nhiều trường hợp khác nhau, lẫn vào những tạp âm khác nhau phụ trợ cho cái nỗi trống rỗng ấy ngày một rõ ràng hơn: tiếng dao nĩa va vào nhau, tiếng đế giày tiếp xúc với mặt sàn, tiếng ngòi bút thoăn thoát lướt trên giấy, tiếng cửa ra vào văn phòng đóng sập lại trong một cử động nhanh chóng, không dư thừa. Tạp âm của sự yên lặng không yêu cầu cuộc trò chuyện, và bản nhạc vang mãi trong dinh thự nhà Sawada đã từ lâu không còn được sáng tác dưới dạng lời nói hay tiếng cười.

Thật nực cười làm sao, anh ta nghĩ, bước chân không dừng lại, tiếp tục những hành động mà anh ta vô ý thức sao chép từ anh trai mình đang dẫn đoàn phía trước, căn nhà của một kẻ cô độc lại còn ấm cúng hơn nơi mà anh em bọn họ đã sinh sống cả thập kỉ. Đôi mắt anh ta đảo xung quanh, thu thập tất cả những dấu hiệu của sự sinh sống được lưu lại trên mọi góc ngách của căn phòng, với số lượng đầy đủ một cách đáng ngạc nhiên nếu xét về người đã lưu lại dấu vết đó.

Đương nhiên, mọi chuyện sẽ chẳng thể nào đơn giản như vậy. Anh ta nghĩ, tầm nhìn thu hẹp lại phạm vi đến chỉ trên lưng của kẻ thần bí, ánh mắt dán chặt vào phía sau của kẻ hư hư thực thực là bản sao của chính mình. Anh ta chỉ cho chúng ta biết, những gì mà, anh ta muốn chúng ta biết. Chẳng bao giờ có chuyện ngược lại. Đó là châm ngôn sống của một kẻ như Tsuna, một điều mà anh ta đã rõ ràng trong những lần thử táy máy khi đang bị 'bắt cóc'.

Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Mọi chuyện đều do anh ta quản lý và tự thân xử lý.

Một kẻ cố chấp, thích kiểm soát đến bệnh hoạn.

Tiếng cười khúc khích vang lên, anh ta không bận tâm, tiếp tục công việc quan sát của mình đối với phần lưng áo của Tsuna. Anh ta biết là vị phù thuỷ có thể nghe thấy lời nhận xét của anh ta đối với bạn đồng hành của cô, và anh ta cũng biết là vị phù thuỷ sẽ bảo mật điều đó, dù anh ta biết là kẻ bị nói xấu đã biết điều đó từ lâu. Một vòng luẩn quẩn.

" bởi vì The Corner có diện tích khá là hạn chế, " Kẻ bị nói xấu sau khi đã chắc chắn mọi thành viên đều đã bước vào từ cánh cửa, chậm rãi bố trí vị trí nghỉ ngơi trong căn nhà. " Cho nên chúng ta sẽ nghỉ ngơi theo nhóm. Chúng ta cần hai nhóm năm người, và một nhóm hai người. Nhóm năm người đầu tiên sẽ nghỉ ngơi tại phòng khách, ngay phía tay phải của mọi người, căn phòng khá rộng nên sức chứa lớn, nhóm thứ hai và nhóm hai người sẽ theo tôi lên trên tầng, căn phòng thứ hai tính tử cầu thang vào trong sẽ là nơi nghỉ ngơi của mọi người. Đối diện nó chính là phòng của nhóm hai người. "

Chậm rãi đảo mắt xung quanh, Tsuna gật đầu một cách hài long với cách bố trí của chính mình, đồng thời không quên tăng thêm tính thú vị của trò chơi bằng cách thêm những lời khuyên đầy ẩn ý với cái cong rất khẽ của khoé miệng. " Ngay cả khi việc muốn đi dạo xung quanh để nắp bắt thông tin từ ngôi nhà không hẳn là một điều mà tôi sẽ cấm đoán mọi người, tôi vẫn muốn cho mọi người một số lời khuyên trước khi mọi việc trượt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Căn phòng thứ nhất tính từ cầu thang trên tầng hai không phải địa điểm thăm quan và cánh cửa ra vào lúc nửa đêm sẽ không được mở ra, đây là hai điều duy nhất mọi người cần ghi nhớ. "

" thôi nào, cậu đang phá hỏng niềm vui của ta đấy. "

Cái nhún vai của Tsuna dường như không làm vơi đi sự tiếc nuối trong lời dặn dò của vị cư dân còn lại của thành phố bị bỏ hoang. Chiếc quạt xếp được gấp ngay ngắn lại một lần được mở ra, che đi nụ cười thích thú, lại để lộ ra sự mong đợi từ nơi đáy mắt đỏ ửng. Cô ta đang mong đợi điều gì từ sự 'vô kỷ luật' của họ? " Nhập gia tuỳ tục, cậu biết đấy. Từ lúc nào mà cậu lại bắt đầu chuẩn bị những lời dặn dò này vậy? "

" Chà, " Kẻ thần bí cũng đáp lại bằng một nụ cười gần như tương tự, như thể việc bọn họ sẽ phá luật và sẽ gặp phải hậu quả là một điều hiển nhiên đến mức anh ta thấy buồn cười khi mới chỉ nghĩ đến nó. " Có lẽ là sau cuộc hẹn hò đầu tiên với cậu Yoshi đây chăng? Tôi nghĩ Ai-chan đã rất rõ ràng việc để lại ấn tượng tốt với người mình thích là bước đầu tiên đến sự thành công của hạnh phúc. "

Yoshi có thể cảm nhận được ánh mắt của người thân thành Namimori đang ở trên lưng anh ta, thiêu đốt gáy của anh ta. Nhưng đôi mắt của anh ta vẫn giữ nguyên trên kẻ thần bí, và biểu cảm của anh ta cũng chẳng thay đổi quá nhiều, với lý do đơn giản là anh ta quá chú ý đến lời nói của kẻ thần bí hơn là những ánh nhìn từ người thân quen.

Cậu ta vẫn khẳng định tình cảm đối với anh ta, và cậu ta làm điều đó một cách công khai.

Một bước nào đó của một kế hoạch nào đó đã được thực hiện, và bọn họ đang ở khởi điểm của bước thứ hai. Anh ta không thích cảm giác bị tính kế này, và anh ta chắc chắn sẽ đi tìm đáp án cho câu hỏi để thay thế từ 'nào đó' đã được liệt kê.

Còn trước hết- " mọi người hãy thoải mái nghỉ ngơi. Sau bữa tối, chúng ta sẽ có một buổi giao lưu tại The Hall với cách thành viên Millerfiore khác, coi như là một bữa tiệc chào mừng mọi người đến với The Forgotten City. "

Kẻ thần bí nhoẻn miệng cười, và Yoshi có một niềm đam mê mãnh liệt với việc xoá sạch dấu vết của sự vui sướng ấy với một cú móc trái.

----------

Tiểu kịch trường

(1)

Dường như cảm nhận được sự bất ngờ của anh ta, kẻ thần bí quay đầu lại, khẽ cong môi.

" Thích những gì cậu thấy chứ? "

" không. " Thẳng thừng.

" ... thôi nào, Yoshi "

(2)

Tiếng cười khúc khích vang lên, anh ta không bận tâm, tiếp tục công việc quan sát của mình đối với phần lưng áo của Tsuna.

Tsuna:  cười gì thế, ai-chan? 

Ai-chan:  Cậu. 

Tsuna: .... .... ... hai người lại nói xấu tôi à?

Ai-chan: Không phải là 1 điều hiển nhiên sao?

Tsuna: QAQ

======

Tác giả có lời muốn nói: Tiến độ đang được đẩy mạnh

22h52 p.m - 01/10/2024

cunbong102.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top