Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6/ Giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức Fon mang về một cô gái nhanh chóng lan rộng ra khắp tông môn. Đường Phù sau khi nghe tin xong cũng không khỏi cau mày, nhưng vì bận chăm sóc thê tử nên tạm thời không thể truy cứu.

"Mấy người kia bảo ta là hôn thê của ngươi....là có ý gì?"

Phalae chọc chọc cánh tay Fon, tò mò hỏi. Cô là thần nhưng không sinh ra ở Trung Quốc, Hoa ngữ cũng chỉ có thể nói mà không thể viết, đừng nói là mấy từ lạ lẫm kiểu như này.

"Hôn thê, đại khái...." Fon có chút đau đầu, giờ anh nên giải thích với cô gái này thế nào đây? Sư phụ chưa truy cứu vì còn đang bận chăm sóc cho sư nương, sau khi sư nương khỏe lại chắc chắn sẽ đến tận nơi tìm anh.

"Đừng quan tâm đến bọn họ, những người đó chỉ đang nói linh tinh mà thôi."

"Dù sao ta cũng không có ý định để tâm đến." Phalae nhún vai, đưa tay vuốt vuốt mái tóc màu lam xinh đẹp óng ánh dưới nắng vàng. Lúc này Fon mới để ý kỹ tới mái tóc kỳ lạ của cô gái, nó không phải một màu, mà là chuyển từ xanh da trời sang xanh nước biển theo độ dài của tóc. Bình thường sẽ rất khó để nhìn thấy, nhưng nếu chú ý một chút sẽ nhận ra ngay.

Phalae nhận ra Fon đang nhìn mình, có chút ngượng ngùng quay đầu đi, "Ngươi đang nhìn gì vậy?"

"Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi."

Fon mỉm cười, thu lại ánh mắt. Phalae đưa mắt nhìn nụ cười ôn hòa trên môi chàng trai áo đỏ, bâng quơ hỏi,

"Từ khi sinh ra ngươi đã như vậy rồi sao?"

"Như vậy?"

"Ý ta là, vẻ ngoài ôn nhuận của ngươi ấy. Từ khi sinh ra ngươi đã khoác lên mình lớp vỏ đó rồi à? Bên trong ngươi không giống vậy phải không?"

Đôi đồng tử màu đen lóe lên một tia sáng không rõ nghĩa, Fon cười, nụ cười ấm áp như gió xuân, "Chuyện này....không thể nói cho tiểu thư được."

Dù cho có là người ngoài, người trong nhà hay chính Đường Phù đi chăng nữa cũng không thể nhận ra được Fon thực chất là một người như thế nào, bởi nụ cười của anh quá mức hiền lành và ôn hòa, đến nỗi che đi hết thảy tăm tối. Thế gian bị cái vỏ bọc điềm đạm bên ngoài lu mờ hai mắt mà quên đi con thú cuồng dại bên trong.

Phalae không biểu cảm gì, dường như đã quá quen với việc này. Cô chỉ ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo như hòa làm một với bầu trời trên cao, trong thoáng chốc Fon cũng không thể phân biệt được đâu là màu của bầu trời, đâu là màu của đôi mắt. Rồi, anh nghe giọng cô thì thầm,

"Con người, thật giống nhau."

Giống đến phát sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top