Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

"Kumo-san, cẩn thận!"

Chrome hét lên với người đàn ông đang đưa lưng về phía cô, một làn sóng năng lượng khổng lồ phóng ra từ những kẻ vừa bị họ đánh bại bao chùm bọn họ.

Trong phút chốc, một làn sương màu tím bay ra từ vòng tay của cô tiến đến bao quanh lấy anh - Thép hóa!

Khi Hibari quay đầu lại thì chỉ kịp nhìn thấy một ánh sáng đỏ chói mắt. Ngay sau đó, cả cơ thể anh được bao bọc trong một lớp thép. Dù vậy, chấn động từ năng lượng màu đỏ kia vẫn khiến anh văng đi, cho đến khi đụng mạnh vào tảng đá lớn phía sau mới dừng lại. Dòng máu tanh ngọt phun ra từ miệng và vết thương chảy xuống thấm ướt chiếc áo sơ mi tím đang mặc.

"Chết tiệt!" - Gạt đi vết máu còn đọng trên môi, anh cố gắng tìm kiếm bóng dáng cô gái bên trong màu xám của bụi đất. Phải mất một lúc mới có thể nhìn thấy cô nằm cách đó không xa, cả người đầy máu và bụi.

-------------------

Chrome nhíu mày tỉnh dậy bởi ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt cô, toàn thân đau nhức, cả cơ thể giống như vừa bị một chiếc xe nghiền qua. Phải mất một lúc cô mới có thể nhận ra khung cảnh xung quanh mình, đó là một căn phòng nhỏ theo phong cách Nhật Bản, cánh cửa phòng hơi hé ra để lọt vài tia nắng - thủ phạm khiến cô tỉnh dậy.

Kumo-san? - Chrome thở một cách khó khăn, cố gắng tìm kiếm sự hiện diện của Hibari, nhưng cổ họng cô khô khốc phát không thành tiếng. Cô nhớ khi đó hứng chịu phần lớn công kích, đau đớn xé rách thân thể, đánh bại mọi giác quan khiến cô cứ thế ngất đi.

'Kumo-san, anh ấy không sao chứ?' - Chrome thầm nghĩ, trong lòng không tránh khỏi lo lắng.

Cạch! - Tiếng cửa mở ra cắt ngang suy nghĩ của Chrome, cô nhìn thấy Kusakabe từ bên ngoài bước vào.

"Cô đã tỉnh rồi sao?" - nhìn thấy cô tỉnh lại, anh ta vui mừng hỏi.

"..." - Chrome định trả lời, nhưng tiếng nói không thể phát ra trọn vẹn với cổ họng khô rát.

Kusakabe lấy cho cô một chén trà, nước trà vẫn còn ấm, xem ra là vừa được pha cách đây không lâu.

Sau khi uống trà, Chrome cảm thấy cổ họng mình tốt hơn nhiều - "Cảm ơn, Tetsuya-san."

"Không có gì, chủ tịch bảo tôi ở đây chăm sóc cô."

"Ừm... là Kumo-san đưa tôi về sao? Anh ấy không sao chứ?"

"Cậu ấy vẫn ổn, còn cô bị thương nặng, đã bất tỉnh 3 ngày rồi."

"Thật sao?" - Chrome kinh ngạc hỏi, bảo sao khi vừa tỉnh dậy cô cảm thấy cả người mệt mỏi, một chút sức lực cũng không có.

"Bây giờ chắc cô rất đói, tôi lấy chút gì cho cô nhé."

Kusakabe vừa nói xong, cái bụng trống rỗng của Chrome rất phối hợp kêu lên vài tiếng.

"Vậy làm phiền anh." - Cô cúi mặt che đi sự xấu hổ trong khi Kusakabe thì cười nhẹ.

Trước khi rời khỏi, Kusakabe đỡ cô dựa lên một chiếc gồi mềm, cô mệt mỏi nằm yên, trong đầu cố gắng sắp xếp lại những gì đã xảy ra hôm đó.

Nhà Charles - một trong số những đồng minh của Vongola đã gửi thư cho gia đình cô với mong muốn được giúp đỡ trong việc chống lại nhà Ferion - một trong số những đối thủ của liên minh Vongola, và người được cử đi để hỗ trợ bọn họ là Chrome và Hibari. Vì thế, cả hai cùng lên trực thăng do nhà Charles gửi tới.

Thế nhưng khi vừa rời khỏi Namimori một lúc thì bọn họ bị đánh lén. Máy bay rơi khiến cho những người nhà Charles gửi tới không chết thì bị thương quá nửa, Chrome và Hibari chỉ bị sây sát nhẹ nhưng lại phải đối mặt với hơn mười tên sát thủ đã mai phục sẵn.

Người bảo vệ mạnh nhất của Vongola dễ dành hạ gục bọn chúng mà không cần đến sự giúp đỡ của cô. Nhưng bọn họ đã quá chủ quan, trong giây phút họ thả lỏng, một trong số đám sát thủ đã dùng đòn mạnh nhất của gã tấn công họ.

Chrome hơi rùng mình khi nhớ tới đòn tấn cuối cùng đó, khi đó cô ở cách khá xa nhưng vẫn bị dư chấn của nó làm cho bị thương nặng. Nó quá mạnh, mạnh hơn cả những gì cô có thể tưởng tượng được từ một gia tộc mafia hạng trung như Ferion. Nó làm cô có một cảm giác không tốt, giống như một cơn bão đang kéo tới và phá hoại hòa bình mà gia đình cô - Vongola đang sở hữu.

----------------

Khi Hibari trở về từ căn cứ của Vongola, việc đầu tiên anh nghĩ đến là tới chỗ Chrome, anh tự hỏi không biết cô đã tỉnh lại chưa? Shamal đã nói rằng vết thương của cô không quá nguy hiểm, chỉ là bị kiệt sức nên mới bất tỉnh. Thế nhưng đã 3 ngày rồi, nếu hôm nay Chrome không tỉnh lại, anh sẽ tìm và cắn gã động vật ăn tạp kia đến chết.

May mắn cho Shamal khi anh đã có thể nhìn thấy Chrome thông qua khe hở của cánh cửa, bóng dáng bé nhỏ của cô đang nửa nằm nửa ngồi trên nệm, những ngón tay nhỏ nhắn run rẩy múc từng muỗng cháo.

Đôi chân nhanh chóng tiến đến lại gần Chrome, Hibari nhìn xung quanh một vòng, đôi mày nhíu lại, anh tự hỏi không biết Kusakabe đang ở đâu?

Cô gái nhỏ bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, đôi mắt có sự vui vẻ không khó để có thể nhìn thấy, tâm trạng bực bội của Hibari đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

"Anh tìm Tetsuya-san sao? Anh ấy có việc đột xuất nên rời đi rồi." - Chrome nói, đồng thời đặt chén cháo xuống bàn nhỏ bên cạnh - "Anh vừa từ chỗ Boss về sao?"

Hibari không trả lời câu hỏi của Chrome, đôi mắt màu xám bạc nhìn chằm chằm cơ thể gầy yếu của cô. May mắn cho lũ người ám sát bọn họ đã chết theo đòn tấn công cuối cùng kia, nếu không anh chắc chắn sẽ cho chúng sống không bằng chết.

"Cô không thể tự ăn sao?" - Đưa suy nghĩ quay về, Hibari hỏi, ánh mắt anh nhìn vào đôi tay được băng bó giống như xác ướp của cô và vết bẩn bên trên tấm mền, tuy đã được lau sơ qua nhưng vẫn còn khá lộn xộn.

"...."

"Động vật ăn cỏ!" - Anh thở dài, cúi người ngồi xuống cầm lấy cái muỗng từ chén cháo còn đang ăn dở đưa tới miệng cô.

Chrome kinh ngạc nhìn muỗng cháo trước mặt, Hibari đang làm một việc mà cô thậm chí còn không dám tưởng tượng đến.

"... Eh? Ku... Kumo-san? Thật sự là anh sao?" - Cô buột miệng hỏi, không giấu nổi sự kinh ngạc trong đôi mắt màu tím.

"Huh?" - Hibari nhướng mày, dường như rất không hài lòng trước phản ứng của cô.

"Kumo-san... Anh... anh không cần phải..." - Biết mình lỡ miệng, Chrome ngượng ngùng co người lại, trong lòng ngượng ngùng muốn từ chối nhưng khi nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của anh thì lời nói lại không thể thốt ra, chỉ có thể nuốt từng muỗng cháo với gương mặt đỏ lựng.

Dù đã ở chung một nhà 8 năm, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Hibari tới gần Chrome đến thế. Nhìn cô lúc này vô cùng yếu ớt, giống như thủy tinh chạm vào sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Cô chỉ có thể ngồi dựa vào gối mềm phía sau, gương mặt trắng bệt, chỉ riêng đôi má có chút hồng hồng, mái tóc xõa tới ngang lưng giống như một dải lụa màu tím. Từ khi cô chuyển đến ở nhà của anh, anh đã cấm cô tuyệt đối không được để kiểu tóc quả dứa ngu ngốc kia, nó khiến anh nhớ tới Mukuro, điều đó khiến anh vô cùng khó chịu.

Hai người đều chìm trong suy nghĩ của mình nên không ai nói tiếng nào, không gian chìm trong sự im lặng. Hibari là người không thích nói nhiều, và Chrome cũng không phải là người có nhiều chuyện để nói. Cô len lén liếc qua người đàn ông tóc đen ngồi bên cạnh mình theo thói quen, khuôn mặt điển trai của anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng xa cách, biểu cảm lạnh nhạt dường như chỉ thay đổi khi được cắn một ai đó đến chết.

"Kumo-san..." - Chrome thở dài, lên tiếng phá vỡ sự im lặng kỳ quái giữa hai người.

"Huh?"

"À,.. ừm... tôi muốn hỏi về vết thương của anh." - Chrome ấp úng nói, cô nhớ rằng ngày đó anh cũng bị thương không nhẹ.

"Đã ổn." - Anh đặt chén cháo trống rỗng xuống, rất tự nhiên lấy tấm khăn nhỏ trên bàn lau miệng cho cô, thành công khiến cho gương mặt nhỏ bé của cô đỏ lên thêm một tầng nữa.

"Còn những kẻ tấn công chúng ta?"

"Chết hết rồi!" - Hibari cau mày nói, vốn dĩ anh muốn giữ lại một hai kẻ mang về căn cứ nhưng vụ nổ kia đã khiến bọn động vật ăn cỏ đấy 'bốc hơi' theo nghĩa đen.

"Nếu chúng không chết thì chính tôi sẽ cắn chết hết bọn chúng." - Anh bổ sung.

"Còn nhiệm vụ?"

"Nhiệm vụ tạm thời được đình chỉ nên cô chỉ cần tập trung nghỉ ngơi thôi." - Hibari nói trong khi quét ánh mắt nhìn Chrome một lần nữa. Những vết thương trên người cô tuy đã kéo da non với một tốc độ chóng mặt bởi điều kiện y tế ở căn cứ Vongola rất tốt. Dù Shamal đã chắc chắn rằng chúng sẽ không để lại sẹo, nhưng chúng vẫn giống như kim châm đâm vào mắt anh.

Chrome khó hiểu nhìn lửa giận không biết từ đâu kéo đến hiện ra trong mắt anh.

Hibari đứng dậy rời khỏi phòng trong sự ngạc nhiên của cô, anh bước đi nhanh, cố gắng che giấu ánh mắt đầy phẫn nộ của mình, giá như khi đó anh cẩn thận hơn thì cô đã không bị thương nặng như thế. Chỉ có chính anh mới biết khi nhìn thấy cả người Chrome đầy máu nằm trên đất, hơi thở đứt quãng, trong lòng anh dường như có một cảm giác rất mà rất lâu rồi anh đã bỏ quên - cảm giác mang tên là sợ hãi.

Cảm giác giống như tim mình bị ai đó bóp nghẹt, cho đến khi bàn tay anh chạm vào cô, cảm nhận được hơi ấm trên người cô, trái tim anh mới được thả lỏng đôi chút. Anh không thích cái cảm giác 'ăn cỏ' đó, và càng không muốn trải nghiệm nó thêm một lần nào nữa.

Chết tiệt! - Hibari thầm nguyền rủa cái hành động giống như động vật ăn cỏ của mình, nhưng anh không thể nào phủ nhận nó. Tám năm, một quãng thời gian dài, đủ để hình bóng cô gái nhỏ từ từ chiếm cứ trái tim anh mà anh không hề hay biết.

Con thú ăn thịt kiêu hãnh ngày nào hiện tại đã biết cảm giác yêu một người.

----------------------

Tsuna cùng với Dino mang cô đến ngồi đối diện anh, cô ôm chặt chiếc túi xách, đầu cúi thấp xuống dùng mái tóc che đi đôi mắt hoảng sợ và lo lắng.

"Hibari, anh... ừm... anh có thể để cho Chrome ở... ở lại chỗ của... anh được... được không?" - Tsuna ấp úng nói, cậu ta không dám nhìn vào thiếu niên đáng sợ trước mặt, nhưng cậu không thể làm khác được. Sau trận chiến Cầu Vồng, Chrome lựa chọn ở lại Namimori thay vì trở về Kokuyo, tuy Kyoko đã đồng ý để Chrome ở lại nhà của cậu ấy nhưng đó không phải là cách lâu dài. Chrome có thể ở đó một tuần, một tháng hoặc nhiều hơn một tháng, nhưng không thể ở đó suốt đời được.

Thế nên bọn họ buộc phải tìm cho Chrome một nơi ở mới. Tính đi tính lại một nơi lâu dài, rộng rãi và an toàn thì chỉ có thể là nhà của Hibari. Tuy lúc đầu bọn họ khá lo lắng khi để một cô gái đến sống cùng một thiếu niên, nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã ngay lập tức tan biến. Hibari sẽ có ý đồ xấu với Chrome sao?

Ai nghe thấy điều này chắc chắn cũng sẽ phải cười bò ra mất.

Việc bọn họ cần lo lắng là liệu Hibari có cắn chết Chrome hay không, ai cũng biết rằng Hibari chắc chắn không phải dạng người sẽ nương tay với con gái. Huống chi Chrome là người rất thân thiết với Mukuro, mà quan hệ giữa Mukuro và Hibari thì... nát bét.

Nhưng khiến mọi người bất ngờ là chính Chrome đã chủ động đề nghị điều đó, Tsuna còn nhớ khi cô nói rằng muốn đến chỗ của Hibari, tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt lên nhìn cô. Mặc cho đa số mọi người đều phản đối, Chrome vẫn kiên trì với ý định của mình, cô gái nhỏ nhìn rụt rè, nhút nhát nhưng một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi.

Dù vậy, vấn đề vẫn không được giải quyết cho tới khi Reborn xuất hiện từ cửa sổ, đạp thẳng vào mặt Tsuna và nói rằng Chrome cần đến chỗ của Hibari. Vì vậy, với thân phận là Boss, Tsuna buộc phải mang cô đến gặp Hibari, còn Dino tình nguyện đi theo với vai trò 'thuyết khách'.

"Hình như tôi vừa nghe nhầm thì phải?" - Hibari nhíu mày nói.

Tsuna cảm thấy gió lạnh đã thổi tới khiến cậu ta không rét mà run - "Khụ, ý của em là... anh có thể để... để Chrome ở lại... lại đây không?"

"Không!" - Hibari thẳng thừng từ chối mà không cần phí nửa giây để suy nghĩ.

"Từ từ nào Hibari, cậu không thấy từ chối như vậy quá nhanh sao?" - Dino ngồi bên cạnh lên tiếng.

"Không hề!" - Hibari khẳng định một lần nữa.

"Này, chẳng lẽ cậu sẽ để một cô gái bơ vơ không nhà tại Namimori sao? Cô ấy có thể gặp bọn du côn hoặc người xấu đấy."

"Ở Namimori không có du côn và kẻ xấu" - Hibari lạnh lùng nói, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn về phía con mèo nhỏ đang núp phía sau lưng Tsuna, trong lòng có chút do dự. Trong mắt anh, Namimori là tốt nhất, nên việc để một cô gái vô gia cư ở đây quả thật không tốt lắm.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hibari, Chrome hơi ngước lên, ánh mắt hai người bắt gặp nhau trong giây lát. Ngay lập tức, Hibari nhìn thấy được sự sợ hãi trong mắt cô gái khi cô vội vã né tránh ánh mắt của anh.

"Khụ, cậu không nên đối xử với một cô gái như thế chứ." - Dino tiếp tục nói - "Hiện tại có thể không có nhưng không hẳn là sau này cũng vậy phải không?"

Dino cố gắng nói cho Hibari biết rằng việc để một cô bé xinh xắn ngọt ngào như kẹo thế này lang thang ở Namimori sẽ gây ra kết quả xấu thế nào. Đương nhiên quá nửa trong đó là do anh chém gió ra và nói quá lên để cố gắng thuyết phục anh ta.

Nhưng sau tất cả, những điều đó cũng không đủ khiến cho Hibari chấp nhận gánh trên vai một cục nợ. Hơn nữa, tên đầu dứa rất quan tâm đến Chrome, đó là điều mà ai cũng biết, chỉ nghĩ đến việc tên đầu dứa chết tiệt đấy lượn lờ trong nhà của anh thôi cũng khiến anh khó chịu. Tuy anh rất thích thú với việc có thể cắn gã đầu dứa ấy đến chết, nhưng không phải trong nhà của anh.

"Không cần cố gắng nữa, tôi sẽ không đồng ý!" - Hibari không kiên nhẫn nghe Dino lải nhải, hai thanh tonfa không biết ở đâu lúc này đã xuất hiện trên tay anh - "Còn bây giờ các người nên rời khỏi đây trước khi tôi cắn tất cả các ngươi đến chết."

Dino vs Tsuna nhìn nhau, họ đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau. Việc Hibari không đồng ý là điều chắc chắn, họ biết điều đó, nhưng người thầy 'đáng kính' của họ thì không (hoặc anh ta không quan tâm).

Hibari đứng nhìn Kusakabe đưa ba người họ ra khỏi ngôi nhà thân yêu của mình. Trước khi cánh cửa nặng nề khép lại, anh vô tình nhìn thấy một ánh mắt màu tím quay lại nhìn anh.

Liệu cô ta có ổn nếu như không tìm được chỗ ở? - Trong lòng anh chợt xuất hiện một tia lo lắng cho cô gái nhỏ.

Không, cô ta không phải một kẻ đáng thương, cô ta là vật-chứa-của-tên-đầu-dứa-chết-tiệt đó - Anh tự nhủ trong khi loại bỏ tia thương hại yếu ớt vừa xuất hiện ra khỏi tâm trí mình.

Sau khi Tsuna và Dino mang theo Chrome rời đi, Hibari cuối cùng cũng có được chút yên tĩnh trong ngôi nhà của mình. Anh đáng lẽ đã có một buổi chiều chủ nhật yên bình trong nhà nếu như không có lũ động vật ăn cỏ.

Nhưng còn chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên khiến anh không khỏi tức giận. Lần này thì Hibari đã thật sự nổi nóng, anh cầm theo vũ khí của mình ra ngoài mở cửa, trong lòng dự định sẽ cắn chết kẻ khiến anh không thể yên tĩnh được kia.

Khi cánh cửa mở ra, Hibari thật sự bất ngờ khi nhìn thấy Chrome một mình đứng ở đó, chỉ-một-mình. Bàn tay vẫn còn đang trong tư thế gõ cửa chạm nhẹ lên ngực anh khi cánh cửa bất ngờ được mở ra khiến cho đôi má của cô hồng hơn. Một bên mắt còn lại mở to nhìn anh đầy kinh ngạc.

Trong một khoảng khắc, Hibari không thể không thừa nhận rằng Chrome là một cô bé đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ nhút nhát vậy.

"Bọn họ bảo cô đến đây?" - Hibari cau mày nói, tự nhủ rằng cô gái này là vật-chứa-của-tên-đầu-dứa-chết-tiệt, một lần nữa.

"Không... không phải!" - Chrome lắc đầu, trong tay vẫn ôm chặt chiếc túi xách - "Là em tự đến đây, em mong rằng anh sẽ... sẽ... đồng ý yêu cầu của Boss."

"..." - Hibari nhìn cô gái, trên mặt như phủ một lớp băng - "Cô nên về trước khi tôi cắn chết cô!"

Chrome run lên, nhưng khi cô nghĩ đến Mukuro-sama và Boss, cùng với những người bạn khác, ánh mắt cô thay đổi, sự sợ hãi đối với người thiếu niên trước mặt được thay thế bằng sự kiên định - "Không, em sẽ ở đây đến khi nào anh chấp nhận."

"Tuỳ cô." - Hibari nói, anh lạnh lùng đóng cánh cửa nặng nề lại, để cô gái bé nhỏ một mình đứng phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top