Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Ngày con đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I could never find the right way to tell you

Have you noticed I've been gone?

'Cause I left behind the home that you made me

But I will carry it along...


Porter Robinson & Madeon – Shelter

...

Sawada Tsunayoshi, Đệ Thập nhà Vongola, mười chín cái xuân, độc thân. Hiện giờ đối với cậu mối bận tâm to lớn nhất chính là việc bắt đầu khởi công xây dựng căn cứ dưới lòng đất ở Nhật. Mọi thứ ban đầu lúc nào cũng rất khó khăn, nhất là khi cậu cũng chỉ mới vừa tốt nghiệp trung học và kế thừa gia tộc xong. Có nhiều thứ cậu phải làm. Trách nhiệm của một ông chủ gia đình thật không dễ gánh vác, và sức nặng đó đang dần vắt kiệt sức lực của cậu.

"Đệ Thập, ngài nên nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, nhìn ngài dạo này nhợt nhạt quá!" Gokudera, hộ vệ bão của cậu lo lắng đưa ra lời gợi ý khi đã hơn bốn giờ sáng rồi cậu vẫn chưa chịu vào phòng ngủ mà vẫn cứ tiếp tục ngồi bên bàn phê duyệt giấy tờ.

"Xin lỗi Gokudera, tớ làm cậu mất giấc ngủ rồi! Cậu cứ đi ngủ trước đi! Tớ không sao, chỉ cần kí thêm vài văn kiện nữa là xong."

"Không Đệ Thập ngài đừng xin lỗi! Là một cánh tay phải, tôi có trách nhiệm lúc nào cũng phải ở bên cạnh hỗ trợ ngài!"

Tsuna nhìn Gokudera đến tận bây giờ vẫn còn nhiệt huyết sôi sục thì mỉm cười vui vẻ. Những năm gần đây, không biết có phải do tuổi tác hay không mà Gokudera bắt đầu học được cách kiềm chế bản tính nóng nảy hay đi gây sự của bản thân, mà cũng chỉ mới bắt đầu thôi, nên mọi thứ nhiều khi cũng không thay đổi mấy. Như mới tuần vừa rồi thôi, cậu ta đã cho nổ bom phá nát luôn phòng làm việc của Tsuna vì mải đánh nhau với tên điệp viên đã đột nhập vào đó nhằm khai thác thông tin mật. Tsuna khi nghe được tin đó đã choáng váng muốn ngất xỉu luôn tại trận, vì trong đó toàn là những văn kiện cậu đã vất vả thức đêm thức hôm phê duyệt mà chưa kịp gửi đi. Giờ thì hay rồi, cậu lại phải ngồi phê duyệt chúng lại từ đầu, chưa kể còn thêm việc phải viết thư cáo lỗi với các nhà đồng minh vì sẽ phải hồi âm trễ hơn dự kiến nữa chứ. Reborn bây giờ đã lớn lên trong hình dáng một đứa trẻ bốn, năm tuổi, khỏi phải nói, càng ngày càng ra dáng đại ma vương, đã cho Tsuna một trận nhớ đời vì không biết quản thuộc hạ. Đó cũng là lí do vì sao mà đến tận giờ này, Tsuna vẫn phải bơi lội trong đống giấy tờ mà đáng lẽ phải hoàn thành từ tuần trước, rất may đây là những tờ cuối cùng rồi. Gokudera thì cậu cũng không trách cứ gì, dù sao cậu ấy cũng chỉ lo lắng cho gia đình thôi, tuy là cách hành động có chút ngu ngốc. Cậu ấy cũng đã xin lỗi cậu hàng trăm lần và thành tâm theo phụ giúp cậu cho đến tận bây giờ rồi.

"Xong!" Tsuna reo lên mừng rỡ khi đã kí xong tờ văn kiện cuối cùng. Gokudera đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Đệ Thập ngài cũng nên nghỉ... Đệ Thập! Ngài làm làm sao thế?"

Ánh mắt ngạc nhiên và hốt hoảng màu xanh bạc hà kia chính là những điều cuối cùng mà Tsuna nghe được trước khi ngã người xuống nền đất, bất tỉnh.

...

"Kiệt sức do làm việc quá mức!"

Doctor Shamal đã phán một câu ngắn gọn như thế sau khi xem xét tình trạng của Tsuna. Reborn đứng bên cạnh đen mặt, lên tiếng mắng cậu là đồ yếu đuối, nhưng cậu biết vị sát thủ này chỉ đang cố giấu sự lo lắng thôi. Đứng vây xung quanh lúc này là các hộ vệ của cậu, trừ Hibari đang đứng bên ngoài cửa vì ghét tụ tập và Mukuro đang ở Anh làm nhiệm vụ. Gokudera và Ryohei như thường lệ là những người ồn ào nhất, người thì khóc lóc xin lỗi người thì gào to khẩu hiệu HẾT MÌNH để bày tỏ sự quan tâm, xém chút nữa là bị Reborn đá ra ngoài. Yamamoto thì đã nở ra một nụ cười nhẹ nhõm khi thấy Tsuna đã tỉnh, còn Chrome khóe mắt đỏ hoe, rưng rưng chực khóc. Lambo lúc này đã lớn thành một cậu bé biết nghe lời hơn, đem hết bánh kẹo của mình bỏ hết vào tay của Tsuna. Tsuna nở nụ cười hiền lành đưa tay xoa đầu cậu bé hộ vệ sấm để tỏ ý cảm ơn.

"Mọi người, tớ xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng!" Tsuna cảm thấy hơi cắn rứt khi đã để mọi người phải bỏ phí thời gian chạy đến đây vì mình, cậu biết ai cũng đang bận rộn với công việc của gia tộc, mỗi giây phút trôi qua đều quý giá cả.

"Đừng nói thế, boss, đây là việc chúng tôi đương nhiên sẽ làm mà!" Hộ vệ nữ duy nhất của Tsuna lên tiếng, trông cô vẫn có vẻ buồn bã khi nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của vị boss mà cô yêu mến.

"Đúng vậy Tsuna, cậu không cần phải xin lỗi!" Yamamoto cười xán lạn.

"Sawada, cậu phải HẾT MÌNH khỏe lên đấy!" Ryohei nắm chặt hai tay, gào to lên động viên Tsuna.

"Anh Tsuna phải khỏe lại sớm để còn chơi với em và Ipin nữa chứ!" Lambo nhảy chồm lên giường, ôm lấy Tsuna.

"Đệ Thập, tôi thành thật xin lỗi! Tất cả là tại tôi, tôi xin chặt một ngón tay để tạ tội!" Gokudera dập đầu liên tục trên mặt đất, rồi như tính làm thật, đứng bật dậy, chạy đến chộp lấy con dao bạc dùng để gọt trái cây trên cái bàn gần đó. Yamamoto lập tức chạy theo túm cậu ta lại.

"Khoan đã Gokudera cậu học cái đó ở đâu ra thế? Cơ mà đừng có làm như vậy!" Đang lâng lâng trong cảm giác hạnh phúc vì được mọi người quan tâm thì Tsuna bị hành động đó của Gokudera làm cho tỉnh táo hẳn ra. Cậu bật cả người dậy để ngăn cản thanh niên tóc bạch kim làm liều. Mọi người xung quanh cũng bị hốt hoảng một phen, làm ầm ĩ cả lên, loạn thành một đống. Kết quả, đám hộ vệ bị Doctor Shamal và ma vương Reborn đá hết cả ra bên ngoài, còn Tsuna bị dí súng vào thái dương bắt nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi. Hibari xem chừng thấy cậu vẫn còn khỏe chán nên đã im lặng bỏ đi từ lúc nào. Cha và mẹ cậu ở Nhật đã sớm nhắn tin hỏi thăm cậu, giọng điệu vô cùng lo lắng, hứa rằng sẽ sớm sang Ý gặp cậu. Tsuna vì vậy mà cảm thấy vô cùng áy náy, song cũng vui vui trong lòng vì đã lâu rồi cậu chưa được gặp lại cha mẹ. Dino, Byakuran, Uni và các boss nhà đồng minh khác cũng nhanh chóng gửi quà bánh đến, cáo lỗi với Tsuna rằng vì họ bận công việc nên không thể đến gặp cậu được. Người thăm bệnh cuối cùng của Tsuna như mọi khi vẫn là Mukuro. Anh ta đã ghé thăm giấc mơ của cậu, lên tiếng châm chọc rằng nếu một ông trùm như cậu mà cứ yếu đuối như thế thì sớm muộn giới mafia cũng sẽ lụn bại trong tay anh mà thôi.

Hôm đó, Tsuna đã ngủ rất yên bình và thoải mái. Vongola sau một hồi chấn động cũng trở lại yên tĩnh hơn bao giờ hết.

...

Sau khi tỉnh dậy, Tsuna đã ngay lập tức quay trở lại với công việc, dù cho những người xung quanh có cố can ngăn. Không phải là cậu yêu nghề kính nghiệp gì đâu mà chẳng qua cậu không thể tưởng tượng được nổi cái cảnh công việc sẽ bị dồn lại khủng khiếp như thế nào nếu cậu tiếp tục nằm ườn ra thêm một ngày nào nữa.

Cứ tưởng tuần này như thế là đã đủ náo động, nhưng không, cuộc đời vẫn còn nhiều món quà bất ngờ dành tặng cho vị thủ lĩnh trẻ tuổi nhà Vongola này lắm.

...

"Ừm, boss ơi, có chuyện này..." Chrome, nữ hộ vệ sương mù cứ ngập ngừng đứng trước bàn làm việc của Tsuna, không biết phải mở lời như thế nào. Tsuna thấy vậy thì một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng, căng thẳng hỏi:

"Có chuyện gì không ổn sao Chrome?"

"Dạ, cũng không có gì, chỉ là Giannini ở phòng nghiên cứu có việc nhờ em chuyển lời đến ngài, mong ngài đến ngay, mà em thì không hiểu ý ông ấy lắm."

"Giannini đã nói gì?"

"Ông ấy nói là đã bắt được sóng điện gì đó từ bộ máy dò sóng biến động thời không do ông ấy vừa mới chế tạo ra. Trông ông ấy rất phấn khích, nói là mong ngài sớm đến xem."

Tsuna thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng trụ sở lại bị phát nổ hay đổ bể vì các thuộc hạ của cậu nữa chứ.

"Mấy cái phát minh ngớ ngẩn của tên kĩ sư rởm đó thì có gì đáng xem chứ? Đệ Thập đã rất bận rồi, kêu hắn đừng làm phiền ngài ấy!" Gokudera lúc này đang sải chân bước vào phòng làm việc, trên tay là xấp giấy báo cáo nhiệm vụ mà cậu đã làm xong. Theo sau vị hộ vệ bão là Yamamoto, cũng đang cầm một xấp giấy chuẩn bị nộp cho Tsuna xem xét.

"Ma ma, ghé qua xem một chút cũng đâu mất gì, xem chừng cũng rất thú vị nữa. Chúng ta đừng nên để ông ấy thất vọng chứ!"

"Im đi tên ngốc bóng chày, ngươi chỉ đang muốn trốn việc thôi!"

"Thôi được rồi đừng cãi nhau nữa, Yamamoto, Gokudera! Công việc hôm nay của tớ cũng sắp xong rồi, ghé qua một chút cũng không sao."

Sau đấy, cả bốn người cùng đi đến phòng nghiên cứu của Giannini, trên đường thì gặp Ryohei, anh ta cũng nhanh chóng nhập bọn, gây nhau ầm ĩ với Gokudera suốt quãng đường đi.

"A Đệ Thập ngài đến rồi, tôi đang đợi ngài đây!"

Khi đến nghiên cứu đầy những máy móc và thiết bị, nhóm Đệ Thập nhìn thấy Giannini đang ngồi trên một khối cầu màu đen tuyền kì lạ, được đặt giữa bốn thanh trụ có gắn ăng ten đang không ngừng phát ra tĩnh điện. Khối cầu có đường kính tầm hơn năm mét, và bên trên gắn chi chít các dây điện nối ra khắp nơi. Khi nhìn thấy Tsuna, Giannini đã kêu lên mừng rỡ, nhảy ra khỏi khối cầu, ôm theo một cái laptop đến chỗ cậu.

"Tôi nghe Chrome bảo là ông muốn cho tôi xem sóng điện gì đó, là gì thế Giannini? Tôi không biết nhiều về mấy cái này đâu."

"Không sao Đệ Thập, tôi sẽ giải thích cho ngài. Xin giới thiệu cho ngài, đây là phát minh mới của tôi, Hắc Cầu Thời Không!"

"Tên gì nghe con nít thế!" Gokudera nheo mày, ra chiều chê bai.

"Ặc, cậu Gokudera, tên này là cái tên tôi phải nghĩ cả nửa tháng trời mới ra đấy!" Giannini xem chừng đã bị tổn thương, lập tức phản bác lời vị hộ vệ bão.

"Thôi mà mọi người, thế Giannini, Hắc... quả cầu này dùng để làm gì thế?" Tsuna lập tức can ngăn hai con người này lại, lái câu chuyện quay về chủ đề cũ.

"Ngài Đệ Thập..., ngài cũng nghĩ là cái tên này quê mùa sao?"

"Hiee, không... không có đâu!"

...

Sau một hồi lộn xộn, rốt cuộc Tsuna cũng tạm hiểu được hôm nay Giannini gọi cậu đến vì cái gì. Đại loại là quả cầu này được Giannini lấy ý tưởng từ khẩu Bazuka Mười Năm, sẽ bắt được các sóng rung động bất thường từ dòng thời gian, đưa về máy tính xử lí.

"Anh vẫn HẾT MÌNH chưa hiểu gì hết!" Sau một hồi lâu chú tâm nghe giải thích, Ryohei cuối cùng rút ra được kết luận này. Mọi người xung quanh cũng không cảm thấy lạ gì lắm.

"Im lặng đi đầu rễ tre, có như vậy mà cũng không hiểu, có nghĩa là nó hoạt động giống như một cái radio ấy,...!" Gokudera tuy có vẻ tức tối nhưng cũng kiên nhẫn ngồi giải thích lại cho người đàn anh nghiện boxing này.

"Ừm, anh bắt đầu hình dung ra được rồi, nhưng làm thế để làm gì?"

Ryohei cuối cùng cũng đã đánh vào được trọng điểm. Giải thích giới thiệu tới lui nãy giờ, nhóm Tsuna vẫn không hiểu được là quả cầu được Giannini kì công tạo ra này rốt cuộc để làm gì.

"À ừm, nếu may mắn chúng ta có thể bắt được một vài thứ ở tương lai, thậm chí có thể biết được tương lai..."

"Hả nhưng như vậy thì chẳng phải sẽ làm thay đổi tương lai sao? Giannini ông chưa rút ra được gì từ vụ của Byakuran à?" Tsuna có chút bất ngờ và không đồng tình với việc làm này cho lắm.

"Thì đó cũng chỉ là ý định ban đầu, tôi đang có ý định cạnh tranh với nhà Bovino một chút ấy mà! Nhưng ngài Reborn cũng đã nói như ngài vậy nên tôi đã loại bỏ tính năng đó đi rồi, giờ máy này chỉ bắt được sóng nhiễu động bất thường thôi."

"Rốt cuộc vẫn là một đống sắt vô dụng!" Gokudera bực mình nói.

"Nhưng nó cũng giúp ích cho việc nghiên cứu và ứng dụng cho các thiết bị về thời gian trong tương lai lắm đấy chứ, đề phòng cho việc mọi người lại bị cuốn vào rắc rối giống vụ Byakuran nữa! Dù sao thì nó cũng không phải là một đống sắc vô dụng! Đệ Thập, ngài nhìn xem, tôi hôm nay gọi mọi người đến vì cái này đây!" Nói rồi Giannini chỉ tay vào màn hình của cái laptop ông đang cầm trên tay. Trên đấy là một dạng biểu đồ sóng chạy lên xuống giống như điện tâm đồ, nhưng biên độ dao động rất lớn. Nhóm Tsuna nhìn một lúc vẫn không hiểu chuyện gì, Giannini lại giải thích tiếp:

"Biểu đồ sóng này biên độ dao động lớn như vậy có nghĩa là dòng thời gian đang có xáo động rất lớn! Có một cái gì đó đang từ tương lai đến đây!"

"Là cái gì?" Nhóm Tsuna căng thẳng cả lên, hỏi dồn.

"Là... à biên độ dao động trở bình thường rồi..."

"..."

Cả đám người Tsuna hóa đá tại trận. Gokudera thò tay vào trong túi chuẩn bị móc bom ra, Yamamoto đứng tươi cười bên cạnh nhưng cũng không ngăn lại, Ryohei thì trông vẫn không hiểu chuyện gì cả. Chrome và Tsuna là hai con người bình tĩnh nhất, cũng nhất thời cạn ngôn không biết nói gì cho phải.

"Ừm... thế thôi hả Giannini?" Tsuna cứng nhắc hỏi lại.

"Lạ quá Đệ Thập, tín hiệu từ ba mươi phút trước vẫn còn bị xao động rất mạnh, giờ thì đột nhiên lại trở lại bình thường rồi..."

"Tên kĩ sư rởm này, dám làm mất thời gian của ngài Đệ Thập!" Gokudera coi bộ đã mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị ném bom vào đống thiết bị của Giannini. Giannini thấy thế thì hồn vía lên mây, lật đật chạy đến cản lại. Ryohei đứng bên cạnh còn hò reo cổ vũ như đổ thêm dầu vào lửa, Chrome và Yamamoto thì đang ở giữa cố làm dịu không khí đi. Nói chung mọi việc lại loạn thành một đoàn. Tsuna giật giật mí mắt, thở dài bất lực trước tình cảnh oái ăm này, biết thế cậu đã không dẫn mấy cái con người ồn ào này theo rồi.

BÙM!!!

Khi Tsuna chuẩn bị lên tiếng ngăn mọi người lại thì một bỗng có tiếng nổ rất lớn nổ ra ngay ở phía trên đầu cậu. Cả khu nghiên cứu bị chấn động một phen, đá gạch văng tứ tung, khói bụi mù mịt.

Không chần chừ một giây phút nào, các hộ vệ lập tức chạy đến che chắn xung quanh Tsuna, dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh để xem xét tình hình, tự hỏi có phải là kẻ địch tấn công hay không. Phòng nghiên cứu hiện nay đang bị bao trùm trong màn khói từ cú nổ ban nãy gây ra, khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, không ai trong số họ trông thấy được điều gì. Tất cả đều trở nên rất cảnh giác.

Bộp!

Rồi đột nhiên xuất hiện một tiếng rơi rất nhẹ, giống như có một con vật nhỏ bị rơi xuống đất vậy. Cả nhóm Tsuna căng cứng cả người lại, căng thẳng cùng nhìn về hướng tiếng động phát ra. Tuy vậy, không giống như những người hộ vệ, Tsuna chẳng những không thấy sợ hãi mà còn cảm giác rằng thứ vừa xuất hiện kia không hề nguy hiểm chút nào hết, trái lại còn có tí gì đó vô hại.

"Ui da đau quá!"

Lúc này đến lượt các hộ vệ cảm thấy có điều gì đấy không đúng. Sao lại có tiếng con nít ở đây?

Như để trả lời cho những thắc mắc của họ, màn khói dần dần tan hết, để lộ ra một thân hình nhỏ bé đang ngồi bệt dưới đất. Cả đám trợn tròn mắt, trong đó Tsuna là người ngạc nhiên nhất. Cậu có chút không tin vào những gì mà mình đang nhìn thấy.

Là một đứa trẻ?

Đứa trẻ đang gây nên sự chấn động không hề nhỏ cho đám người lớn kia thì lúc này đang dùng hai cái tay nhỏ dụi dụi đôi mắt, chắc là đã bị đám khói lúc nãy hung cay mắt. Sau khi đã lấy lại được tầm nhìn, đứa bé đó bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Cả đám người lớn không rõ vì lí do gì mà đồng lòng cùng đứng nín lặng, không dám thở mạnh.

Khi lia mắt đến nhóm của Tsuna, như đã tìm thấy được thứ mình muốn tìm, đứa bé ấy nở một nụ cười đến là rạng rỡ, chỉ tay về phía bọn họ, reo lên vui vẻ:

"Mama!"

Cả nhóm Tsuna giật bắn cả mình, bị đả kích một phen. Ai nấy đều nhanh chóng đưa mắt nhìn đến Chrome, thành viên nữ duy nhất có mặt ở đây.

"Chrome, em có con khi nào thế?" Yamamoto hỏi cô với một vẻ mặt ngạc nhiên.

"Không có! Đứa trẻ đó không phải con em! Em thậm chí còn chưa có bạn trai mà!" Chrome vô cùng hoảng hốt, ngay lập tức xua tay phủ nhận.

"Vậy thì nó gọi ai là mama? Ở đây chỉ có cô là con gái thôi!" Gokudera thắc mắc thật sự.

"Anh HẾT MÌNH không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết!" Ryohei cũng bối rối kêu lên.

Trong lúc những người hộ vệ đang cãi nhau ì xèo cả lên, thì đứa bé ấy đã loạng choạng đứng dậy, rồi chập chững đi về phía họ. Tất cả lập tức ngừng tranh cãi, căng thẳng chờ xem đứa bé ấy sẽ làm gì tiếp theo. Và bọn họ lại bị chấn động tinh thần thêm một lần nữa khi thấy đứa bé ấy lao thẳng đến vị thủ lĩnh đáng mến của mình, ôm chặt lấy chân cậu, vui vẻ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kêu rõ to:

"Mama!"

.................................................................................................................

Cre ảnh: tui, Vi Vi tự tay vẽ minh họa cho bé Ori đấy. Đăng vội bản phát thảo thôi, vì một số lí do chương sau sẽ đang bản có màu và chỉnh chu hơn. Không được đẹp cho lắm, mong mọi người thông cảm <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top