Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cha ấm áp như vầng thái dương

Ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn

Tình cha_ Ngọc Sơn

...

"O... Ori, không được gọi linh tinh!" Tsuna vội bịt miệng Ori lại. Cậu bé dường như không hài lòng với hành động này của thiếu niên tóc nâu, cái miệng nhỏ bi bô muốn nói gì đó không thành chữ, bàn tay tròn tròn múp múp trẻ thơ thì cố gắng gỡ bàn tay đang che trên môi mình xuống. Nhưng tất cả nỗ lực đều vô hiệu.

Enma cảm thấy cảnh tượng này có chút đáng yêu. Cho đến khi trong lúc Tsuna hơi nới lỏng tay, vì sợ làm em bé trong lòng mình khó thở, thì Ori đã tận dụng khoảnh khắc đó mở to cái miệng nhỏ mà hô:

"Mama thật xấu, con có gọi linh tinh đâu!"

Rồi xong.

Ngay sau khi danh xưng chấn động đó vang vọng (lần thứ hai) khắp bệnh xá Vongola, mọi thứ nơi đây dường như bị đóng băng trong một sự thật kinh động thế giới. Lần này đến lượt Enma cứng người. Cậu thấy tim mình đánh thịch một cái, rõ to, to như cái hồi mà Tsuna bảo cậu là niềm kiêu hãnh của cậu ta vậy.

Ai đó thương tình giải thích cho Enma chuyện quái quỷ gì đang xảy ra có được không? Tại sao bé con kì lạ ngày hôm qua còn gọi cậu là papa ngọt xớt, ngày hôm lại quay sang gọi bạn thân của cậu là m... mama? Mà lúc này, người bạn thân đó thậm chí còn trông bối rối hơn cả cậu nữa. Sắc đỏ trên má cậu ấy càng lúc càng lan rộng khiến Enma nghĩ một lát nữa thôi Tsuna sẽ biến thành một trái cà chua nếu tình trạng này còn tiếp tục kéo dài mất.

Nhưng chưa để ông trùm nhà Simon kịp thốt nên bất kì nghi vấn nào, ông trùm nhà Vongola đã nhanh như cắt đẩy Enma ra khỏi phòng, rồi cũng bằng cái tốc độ ánh sáng ấy, đóng sầm cửa lại trước ánh mắt ngơ ngác của cậu.

Này là đóng cửa tiễn khách trong truyền thuyết đó hả? Cậu có nên mừng là Tsuna chưa thả chó không?

...

Sau khi (cưỡng chế) tiễn Enma ra khỏi phòng, Tsuna đã lao đến chỗ Ori, thủ phạm gây nên tình huống hỗn loạn này nhưng mà vẫn tỏ ra ngây thơ vô (số) tội kia, túm hai vai bé mà ngập ngừng hỏi:

"Ori, ban... ban nãy... con gọi cái anh ban nãy là gì?"

"Papa?" Bé con ngây ngô đáp lại.

Tsuna hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trái tim phản chủ đang không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực mình lúc này, run rẩy hỏi tiếp:

"Vì... vì sao con gọi là... p... papa?"

"Thì tại papa là papa của con? Mama, hai người cãi nhau à?"

'Còn nghiêm trọng hơn ấy con yêu à, pa với ma của con tầm này chưa kết hôn đâu!' Tsuna thả tay ra khỏi vai Ori rồi ôm đầu thầm rên rỉ.

"Phụt!"

Tsuna quay đầu lại và bắt gặp bác sĩ Shamal và vị gia sư kính yêu nhà mình đang ôm bụng cố nín cười. Đúng, là cố nín cười trên tình thế rối ren của cậu.

Bắt gặp ánh mắt cười-nữa-đi-rồi-tôi-sẽ-kêu-Bianchi-làm-bữa-trưa-cho-ông phóng ra từ ông chủ nhà mình, vị bác sĩ (không) đáng kính (lắm) của Vongola thức thời lấy lí do còn bệnh nhân đợi khám, chạy nhanh ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại. Xui cho Shamal, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ngay cái lúc mà ông ta nghĩ mình đã tạm chuồn êm ra được khỏi mớ rắc rối này thì một cái tay đã tóm ông lại và lôi vào trong một góc gần đó.

Dùng đầu gối để đoán thì cũng đủ biết chủ nhân của cái tay ấy là Enma. Cậu ta ngó về phía bệnh xá một lần nữa để chắc rằng không có ai ở đó phát hiện ra hành vi bắt cóc của mình, rồi lúng túng bỏ tay ra khỏi cổ áo của Shamal, nói:

"Xin lỗi, tôi biết mình có hơi đường đột và thất lễ, nhưng mà chuyện này tôi nhất định phải hỏi cho rõ. Đứa trẻ đó là gì của Tsuna vậy?"

...

Sau khi đã dỗ cho Ori ngủ xong, Tsuna thẫn thờ trở về phòng làm việc của mình cùng với Reborn để hoàn thành nốt giấy tờ còn sót lại. Khi cậu nhìn lại thì trời đã đổ về chiều. Từ nãy đến giờ không thèm có động thái giúp đỡ nào đã đành, đằng này gia sư của cậu lại ngồi đó cười tủm tỉm với một điệu bộ vô cùng đáng ghét.

"Reborn, đừng có cười nữa, tôi sắp rối chết rồi đây này! Làm sao đây, sau này sao tôi dám đối mặt với Enma nữa!"

"Có gì đâu mà ngại ngùng, có con rồi thì cưới thôi." Reborn, dù trong hình dáng một cậu bé nhưng lúc nào cũng tạo cho Tsuna cảm giác rằng cậu ta đang đứng ở trên cao cười mỉa mình.

"Cưới cái đầu cậu ấy, đừng có trêu tôi nữa!"

"Tôi có trêu cậu đâu, điều này cậu vốn đã nhìn thấu ngay từ đêm đầu tiên gặp thằng bé còn gì. Chẳng qua cậu quá thảm hại để chấp nhận thôi. Nếu muốn trách thì hãy trách cậu, cái người mà trong tương lai sẽ kết hôn với ông chủ nhà Simon rồi sinh cho người ta một đứa ấy!"

Nghe Reborn nói vậy, Tsuna cảm thấy mặt mình nóng đến mức sắp tóe ra lửa Dying Will đến nơi rồi. Cậu biết, cậu lờ mờ biết và giờ cậu biết rõ rồi, nhưng có cần phải nói toẹt ra như thế không? Bộ làm ông trùm mafia đứng đầu thế giới ngầm thì không có quyền ngại hay sao? Đó là bạn thân, nhấn mạnh lần nữa, là BẠN THÂN của cậu đó! Chưa nói đến việc cả hai vừa mới chấm dứt chiến tranh lạnh (do ai đó đơn phương khởi đầu), thì cho dù có nằm mơ, Tsuna cũng chưa bao giờ mơ đến việc sẽ cùng cậu ấy kết hôn rồi... rồi có một đứa nhỏ, ừ thì nó dễ thương đến mức khiến tim cậu nhũn ra đi chăng nữa. Bình thường ai mà lại nghĩ đến việc sau này sẽ lấy bạn thân của mình bao giờ đúng không? Chả lẽ chỉ có cậu thôi hả?

"Mà... mà sao cậu chắc Ori là do tôi sinh?" Không hiểu tại sao, trong một đống thứ Tsuna nghĩ mình cần phản bác lại, ông chủ nhà Sò lại quyết định chọn ngay cái vế mà sẽ khiến gia sư của cậu nhìn lại cậu bằng một ánh mắt không thể dè bỉu hơn.

"Chứ cậu nhớ lại xem Ori gọi ai là mama của nó?"

Ừ nhỉ, hiển nhiên quá mà. Cậu thắng rồi Enma, dù không biết là thắng cái gì nhưng con mẹ nhà cậu.

"Xoắn xuýt mãi vấn đề cậu sinh hay chồng cậu sinh làm gì? Vấn đề cậu nên suy nghĩ bây giờ, hay sau này, là Ori sẽ về ở nhà Vongola, hay Simon?"

Tsuna mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Reborn, chờ gia sư nhà mình nói tiếp.

"Xét về huy hiệu trên đồ đạc thằng bé mang theo, khả năng cao chiến thắng thuộc về nhà chúng ta. Ừm cũng không tệ, ít ra trong tương lai cậu không vô dụng lắm!"

"Cái gì vậy Reborn, cậu nói như thể và tôi và Enma đang trong giai đoạn... ừm, ly hôn giành con vậy? Nếu tôi và Enma... khụ, kết hôn thì hiển nhiên Ori sẽ ở chung với cả hai rồi, chúng ta đâu có quyền bắt thằng bé sống xa ba hoặc mẹ mình chứ?"

"Đó là đứa nhỏ nhà bình thường thôi, Ori là con của hai ông trùm cơ mà. Tôi chưa bàn đến việc sau này nhà Simon sẽ lớn mạnh hơn bây giờ rất nhiều, tôi cho rằng Enma và gia đình cậu ta sẽ làm được thôi, thì chắc chắn hai người phải nghĩ đến việc đào tạo để thằng bé kế thừa một trong hai nhà đúng không?"

"Kế... kế thừa gì chứ? Tôi không chấp nhận để Ori đi theo con đường mafia đâu!"

Reborn cũng không lạ gì cái thái độ bài xích mafia này của Tsuna, dù cho cậu ta bây giờ có là ông chủ của gia tộc mafia quyền lực nhất hiện nay đi chăng nữa thì Tsuna mãi là Tsuna, người mơ ước có cuộc sống bình thường với những hạnh phúc bình thường nhất. Dù cho bầu trời kia có sập xuống, Reborn cũng hiểu rằng Tsuna sẽ không bao giờ thay đổi.

Chà điều đó thật đáng quý, nhưng mà...

"Nhưng mà cậu phải hiểu, dù cậu có muốn hay không thì ngay từ lúc chào đời với thân phận là con trai của cậu, ông trùm của Vongola, thì số phận đã trói buộc Ori vào con đường mang tên mafia này rồi. Nếu cậu cố gắng phủ nhận thì người bị tổn thương chỉ có con trai cậu thôi. Giác ngộ sớm cho thằng nhóc, chí ít là về những thứ nguy hiểm đang rình rập xung quanh nó vì thân thế của nó, là điều tốt nhất mà phận cha mẹ như cậu nên làm."

Ngừng một lát, Reborn quan sát vẻ mặt của Tsuna rồi nói tiếp:

"Tôi biết cậu không muốn nghe điều này, nhưng cậu của ngày xưa với Ori không hề giống nhau. Iemitsu có thể bảo toàn cho cậu không dính dáng gì đến mafia tận năm mười bốn tuổi bởi vì ông ta không phải Đệ Cửu, cậu hiểu mà đúng không, Đệ Thập đáng kính của tôi?"

Tsuna cúi gằm mặt, hai tay cậu cấu vào nhau đau nhói.

"Tôi hiểu. Nhưng... Reborn cậu cũng nghe ông chú Shamal nói rồi đó, Ori nó cực kì không thích hợp làm mafia. Ori... nó, sức khỏe của nó rất-"

...

"Cái gì cơ, suy nhược cơ thể mạn tính? Ngay từ khi còn nhỏ như thế?"

"Đừng có la to như vậy, ông chủ trẻ của Simon!"

Sau khi trấn an Enma đang kích động và chắc chắn xung quanh quán trà không có ai để ý đến bàn mình, Shamal lúc này mới thở phào một cách yên tâm rồi nói tiếp:

"Tôi nói cho cậu biết vì xét theo phương diện tương lai thì ừm... Ori cũng gọi cậu là papa, cho nên cậu hãy bình tĩnh mà nghe hết như một ông bô đích thực đi. Nghe này, tôi không biết ở tương lai ừm, tôi đã nói rằng Ori là con của ông chủ nhà tôi và ừm, có lẽ là cậu rồi nhỉ, đến từ tương lai vì một số sai lầm kĩ thuật, phải phải, tôi đã nói qua đoạn đó rồi... Nói chung là ở tương lai, vì một lí do khốn nạn nào đó, cậu chủ nhỏ ngay từ khi sinh ra đã ở trong một môi trường vô cùng khắc nghiệt. Khắc nghiệt đến cái độ đã để lại di chứng đến tận bốn năm năm sau. Tôi không biết làm cách nào, và tại sao một nhân vật quan trọng với hai nhà như cậu chủ nhỏ đây lại phải bị sinh ra trong tình trạng hiểm nghèo như thế, nhưng với cương vị là bác sĩ ở hiện tại, tôi chỉ có thể nói rằng chứng suy nhược này ở bé Ori tạm thời không có thuốc chữa, có lẽ ở tương lai cũng không."

Sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt của Enma lúc này. Dạ dày cậu sôi lên và cảm giác như có ai đó đang cầm lấy và xoắn nó lại. Cậu nắm chặt tay mình, run rẩy hỏi:

"... vậy thì còn có cách nào..."

"Đừng lo lắng vội, tôi chỉ mới nói được một nửa thôi. Thật ra dù không có thuốc trị tận gốc chứng bệnh này, cậu chủ nhỏ vẫn có thể lớn lên mạnh khỏe như bao người nếu được chăm sóc kĩ lưỡng, nhấn mạnh là thật sự kĩ lưỡng nhé. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là thú vui cuộc sống nên có của một đứa trẻ sẽ bị hạn chế gần hết. Ví dụ như chế độ ăn uống và sinh hoạt sau này sẽ phải được quản lí thật chặt. Cậu bé sẽ phải tránh xa mấy cái thức quà không bổ dưỡng như bánh kẹo, đồ ăn nhanh các thứ. À mà cậu có biết là vừa rồi cậu chủ nhỏ của chúng ta đã đổ bệnh chỉ vì một cây kem hay không?"

Nói đến đây, thấy mặt Enma bỗng chốc trở nên trắng bệch một cách đáng sợ, Shamal tự dưng hiểu ra tất cả. Cảm thấy hơi có lỗi, ông ta cố gắng trấn an người trai trẻ:

"... thật ra cũng không nghiêm trọng lắm đâu, sau này chú ý hơn là được. À hem, tôi nói đến đâu rồi nhỉ?"

"Tránh xa mấy cái thức quà không bổ dưỡng..."

"Haha, cậu nghe kĩ nhỉ? Ngoài ra, cậu bé cũng không được tham gia vào mấy cái hoạt động thể thao tốn sức, vận động nhẹ nhàng thì có thể. Thời tiết cũng cần phải để ý, nóng quá cũng nguy hiểm và lạnh quá lại càng không xong. Tóm lại, Ori sẽ phải được để ý từng li từng tí. Chứng bệnh này không chỉ đòi hỏi sự kiên nhẫn, kĩ lưỡng mà còn ngốn nhiều tiền. Cậu biết đó, chi phí thăm khám, điều dưỡng, thuốc thang và đồ ăn bổ dưỡng chưa bao giờ là rẻ mà. Tất nhiên những thứ đó không phải là vấn đề với hai ông trùm lớn các cậu, nhưng tôi cũng phải nói ra cho rõ, để hai cậu hiểu rằng trách nhiệm mà bản thân sẽ mang nó nặng nề đến mức nào."

Thấy đôi mày của ông chủ trẻ nhà Simon ngày càng có xu hướng nhíu chặt, Shamal vội nói:

"Cũng không cần áp lực quá nhiều, dù sao thì trách nhiệm này cậu chỉ cần gánh tạm thời thôi. Chúng ta đều hiểu rằng sớm muộn gì, tốt nhất vẫn nên trả cậu chủ nhỏ lại cho các phụ huynh đích thực của bé mà. Chắc bên đó họ đang lo lắng sốt vó cả lên rồi."

Enma im lặng một lúc rồi gật nhẹ đầu, biểu đạt rằng mình đã hiểu. Doctor Shamal cũng không muốn đào sâu vào lí do tại sao chỉ mới gặp ngày hôm qua, theo như những gì cậu ta kể, mà Enma lại có tình cảm sâu sắc với Ori đến độ sẵn sàng nhận một trách nhiệm nặng nề như thế khi còn rất trẻ. Chả lẽ đây là tình cha ấm áp như vầng thái dương mà người ta hay hát đó sao? Tình phụ tử hay gì đó là một khái niệm khá xa lạ với Shamal, vì ông ta chưa làm cha, nhưng cũng khiến ông cảm thấy thú vị không thôi.

Enma cũng chẳng hiểu vì sao mà chỉ mới gặp được hai lần ngắn ngủi, nhưng tim cậu lại vô cùng đau xót khi biết bệnh tình của đứa nhỏ này. Có lẽ đâu đó trong tim, dù ngỡ ngàng nhưng cậu đã sớm coi Ori là con trai mình khi bé nó gọi mình là papa một cách thắm thiết. Enma không mê tín, nhưng giờ cậu muốn tin rằng có một sợi dây định mệnh gì đó liên kết cậu lại với đứa trẻ này. Cũng như Tsuna, dù có rất nhiều điểm đáng nghi vấn (à thì mấy ai sẽ chấp nhận được việc bỗng dưng từ trên trời rơi xuống một đứa con đến từ tương lai chứ, nó quá hoang đường), Enma vẫn chọn tin vào trái tim mình, tin vào thứ tình cảm thân thuộc đã bùng lên và sưởi ấm tâm hồn cậu ngay từ những giây phút đầu tiên cậu nhìn thấy Ori. Tsuna và cả Enma, tin bằng cả linh hồn mình rằng Ori chính là đứa con quý giá của họ.

...

Sau khi đã tạm nắm rõ được toàn bộ tình huống, Enma cảm ơn Shamal lần nữa và có ý cho xe tiễn vị bác sĩ này ra về, nhưng ông ta từ chối. Trong lúc đang giải thích cho Adelheid lí do mình sẽ về khách sạn trễ, Enma mới chợt nhớ ra một vấn đề khá nan giải.

Chà, chấp nhận Ori là con mình là một chuyện, chấp nhận rằng tương lai mình sẽ kết hôn cùng "bạn thân" là một chuyện khác. Nếu hỏi Enma có mừng không khi crush bỗng dưng thành bạn đời tương lai thì cậu sẽ trả lời rằng cậu mừng như điên lên được, mừng như mở hội trong lòng ấy. Vậy cậu có bối rối không? Có, bối rối nhiều lắm luôn! Enma còn đang vò đầu bức tóc muốn hói hết cả đây mà vẫn chưa nghĩ ra là lần tiếp theo gặp "vợ tương lai" cậu nên nói gì cho đỡ ngượng đây.

Tương lai là chuyện của tương lai, trước mắt Tsuna của bây giờ vẫn chỉ coi Enma là bạn thân, bạn tốt nhất cõi đời thôi. Dám cá là cậu ta có nằm mơ thì cũng là nằm mơ thấy cả hai sẽ làm bạn đến suốt đời. Bản thân Enma cũng chỉ mới lấy lại được (một chút) can đảm để đối diện với tình cảm của mình thôi, cậu chưa bỏ của chạy về đảo đã là một sự tiến bộ lớn rồi.

'Mày thật thảm hại, Enma! Bao năm rồi mày vẫn không có tí tiến bộ nào cả.'

Về vấn đề này, Enma vừa ngưỡng mộ vừa oán trách bản thân trong tương lai xa xa và hoang đường kia. Ngưỡng mộ cậu ta theo đuổi được người mình thương mà cũng oán trách cậu ta đã để đứa nhỏ của cả hai gặp nguy hiểm ngay từ khi vừa lọt lòng.

Trong lúc còn đang quay cuồng, vật lộn với đống thông tin chấn động vừa mới thu được trong cùng một ngày ngắn ngủi này, Enma nhận ra mình đã vô thức quay về cổng chính của tổng bộ Vongola lúc nào chẳng hay. Trời thì đã tối từ bao giờ. Khi đang định dời bước quay ra đường lớn gọi xe nhà Simon đến đón, chợt Enma nghe thấy một giọng nói vừa non nớt vừa hoảng loạn vang lên phía sau lưng mình:

"Papa! Papa đã đi đâu thế? Con tìm papa mãi! Papa mau theo con đến làm lành với mama đi, mama sắp tìm cho Ori một papa mới rồi huhu!"

"Hả???"

............................................................................................

Trung thu thì phải viết về trẻ em mới phải nhỉ? =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top