Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Diventa uno spirito di apprendista

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy chú chó đằng đó cậu xua nó đi và nhìn người vẫn còn bám cột đèn sợ hãi và tụt xuống và thở một hơi. Cậu tới gần đưa bàn tay ra, nghiêng đầu nói một giọng nói nhẹ nhàng:

"Ông có sao không?"

"Hầy, ta không sao, cảm ơn cô bé đã giúp đỡ."

Tsuna hắc tuyến đen mặt.

'Cô bé á, mình giống con gái gái chỗ nào vậy chúa!'

"Oi, tôi là con trai đấy, ông chú à."

"Ngà...ừm............H-hở....Nanì Nàní?!!....."

Tsunayoshi trợn ngược mắt sầu ưu.

.

.

.

Và sau một hồi im lặng

"À ha ha ha. Gomen (Thật xin lỗi). Nếu có người nói cậu là con gái đến ta cũng không thể tin được, và cậu có thể gọi ta là Mika được không, thật tình bộ ta già quá tới vậy ư?"

Tôi ngượng ngịu, trên trán nổi rõ dấu thập. (Chúa said: Hãy kiên nhẫn đi, con trai!)

"À ừ, M-Mika-san..."

Ông chú cười.

"Hừm, như vậy mới đúng thật là một đứa trẻ đáng yêu mà ta thấy trong ánh mắt cậu mang theo một sự phiền muộn nào đó, liệu cậu có thể nói ra với tôi?"

Trực giác nói với tôi rằng đó là một người tốt nhưng tôi nghĩ đó là một ông chú vô hại nên có lẽ tôi sẽ kể một phần hoàn cảnh của mình (cái gì đó về Mafia tốt nhất không nên kể với ổng thì hơn.

Tôi nuốt ực xuống sự rối bời kể ra. (Author: Nên tặng cho cậu giải Oscar, Tsunayoshi-san!! > 3 <)

"Tôi là con lai, cha tôi là hỗn huyết, còn mẹ tôi là thuần người gốc Nhật. Hồi nhỏ mẹ tôi nói người cha tôi đã trở thành ngôi sao nên tôi nghĩ ông ấy không còn trên trần thế này, nào ngờ ông còn sống. Hóa ra là ổng ở nước ngoài làm việc, xong tôi còn bị một người gia sư ép tiếp nhận người thừa kế gia tộc đời kế tiếp chức vị. Ha ha, sau đó tôi khômg còn quay lại cuộc sống của người bình thường nữa. Rồi tới cái ngày bạn bè tôi quay lưng lại với tôi một hiểu nhầm. Nếu tôi giải thích với họ, kế hoạch rút rắn động dây thừng sẽ thành công cốc và không cứu được em trai và em gái nhỏ của gia đình tôi, cho nên tôi ngậm miệng không nói. Rồi tôi gặp phải tai nạn xe cộ, biến thành một người thực vật, qua vài năm tôi tỉnh dậy trên giường bệnh và không biết nên đi đâu nữa." Vẻ mặt bất đắc dĩ cùng đôi mắt mờ mịt như một con vật bị vứt bỏ, quá đáng thương, quá tội nghiệp, tôi phục chính mình có thể diễn đạt ra cảm xúc mình tưởng ra.

"Hừm, giờ ta đã hiểu ra vấn đề nhưng vì hiện tại cậu không có nơi đâu để ở trên khu phố này cho nên liệu cậu có muốn tới nhà ta không?"

Tôi im lặng với suy nghĩ của mình, 'Dù mình có thẻ ngân hàng của mình và có thể thuê một căn phòng khách sạn hoặc căn cư giá rẻ nhưng nó có thể khiến cho địa điểm nơi mình đang trốn bị Reborn phát hiện và truy ra tung tích nơi mình hiện tại đang ẩn náu.'

Cho nên là hiện tại chính thức rơi vào một tình thế cực kì hiểm nghèo.

Thời cơ trả thù tên sư phụ quỷ súc kia! Tới rồi!!

Vì thế tôi đã đành âm thầm chấp nhận cái sự thật cùng với lý do củ chuối này sau đó bất ngờ rít lên,

"Ơ ơm...n-nhưng mà..."

Nhưng ông ấy đã ngăn lại trước khi cậu có thể từ chối

"Không sao đâu, em có thể sử dụng ngôi nhà của ta..."

Ông chú đứng dậy và nói một điều gì đó,

'Ngôi nhà không thể bỏ quá lâu được, nếu em có thể chuyển đến đó ta sẽ bớt lo phần nào, hơn nữa ta nghĩ nó cũng sẽ hợp với em hơn.'

Sau đó ông ấy hôn lên trán tôi cảm thấy thật bỡ ngỡ, ông ấy nói tiếp và đưa tôi một tờ giấy,

"Hãy đến địa chỉ ghi trên tờ giấy này, chỉ cần nói là Mikage đã gửi cho em, ta chắc chắn cậu ta sẽ chào đón em như một cậu chủ nhân mới."

Khi ông ấy nói xong bóng ông ấy cũng dần khuất đi.

Tôi cố gắng thốt lên lời,

"A...." Ông chú ẻo lả kia đi rồi

'Chủ nhân mới thế nghĩ là sao, thật kỳ lạ nhưng thôi kệ có lẽ nên đi theo vậy, trực giác bảo mình yên tâm nên không sao.'

Tôi cũng dần dần bước đi khỏi nơi tôi và ông chú gặp mặt đi theo mảnh giấy bản đồ.

...

("Trong khi cậu bước đi tiếp nhưng cậu cũng không biết rằng một con
đường hoặc rẽ ngã mới,
số phận mới sẽ bắt đầu đi theo cậu")

@骗子: Kính chào các hạ đã vất vả, vài năm tu hành ta đã luyện nghệ nên tài, cảm ơn các ngươi đã đồng hành cùng ta [khóc lẫn nước mắt nước mũi.jpg]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top