Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương I: Chạy trốn

Hộc Hộc Hộc

Tiếng thở nặng nhọc vang lên, khuấy động bầu không khí tĩnh lặng của khu rừng trong màn đêm.

Những bông tuyết trắng xoá như đang khiêu vũ trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đậu trên những cành cây trụi lá. Bao trùm lên khu rừng tưởng chừng như không còn sự sống

Xuyên qua lớp sương mù mỏng. Cô gái với mái tóc dài màu nâu hơi xù, đang chạy thụt mạng. Tay trái ôm miệng vết thương, máu từ miệng vết thương chảy ra nhuộm đỏ bộ âu phục đẹp đẽ của cô. Những vệt máu màu đỏ ôm trọn khuôn mặt xinh đẹp, nhưng không vì thế mà làm xuyên giảm vẻ đẹp quý phái của chủ nhân. Trông cô như một thiên thần sa ngã đáng thương đang cố chạy trốn khỏi tội lỗi của mình

Mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt, giấu đi đôi mắt đau khổ chứa đầy cảm xúc.

Những giọt lệ bất chợt chảy ra từ khoé mi, lăn dài trên má hoà trộn với thứ chất lỏng màu đỏ tươi, tạo thành màu hồng nhạt, rơi xuống... vỡ tan trên thảm tuyết lạnh lẽo

Bị nuốt chửng bởi tội lỗi...máu của đồng đội....kẻ thù....người thân... Kinh tởm, thật kinh tởm. Cô muốn hét thật to,nếu như điều đó cô có thể giúp cô trút bỏ những gánh nặng đang đè nặng lên vai cô bây giờ... nhưng không, làm vậy cũng chỉ đơn giản là vô nghĩa mà thôi

Huỵch, thân ảnh nhỏ bé ngã xuống,hơi thở nặng nhọc, khuôn mặt tái mét vì ở ngoài trời lạnh quá lâu. Lạnh lẽo. Kiệt sức. Mệt mỏi. Đó là những điều mà cô có thể cảm nhận bây giờ

'Mình... đã chạy bao lâu rồi? - Cô tự hỏi, ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng không vô định'

'Đã bao nhiêu giờ trôi qua kể từ khi mình bắt đầu chạy....?'

'Mình... đang định làm gì vậy?'

Những ký ức như một mớ hỗn độn đang được chủ nhân sắp xếp lại -'Ah,nhớ rồi...' - Cô cười nhẹ, đôi mắt khép hờ - '...hôm nay là ngày đầu tiên mình đi làm nhiệm vụ... là nhiệm vụ đầu tiên, cùng với Giotto-san, Alaude-san, G-san và...mọi người. Mình đã rất vui... vì cuối cùng, ngày này cũng đến, ngày mà mình sẽ bắt đầu trở thành 1 sát thủ giỏi như Giotto-san. Mình đã... tập luyện rất chăm chỉ' - ' Mình đã tới nơi mà nhiệm vụ yêu cầu. Và sau đó...'

Đôi mắt cô mở lớn. Những mảnh ghép mơ hồ phút chốc trở thành cuộn băng video tua nhanh

'Và sau đó...'

~~~~~XxX~~~~~

_Tất cả đều là lỗi của cô đó, CÔNG CHÚA VONGOLA"

~~~~~XxX~~~~~

_Dù thế nào con cũng phải sống Tsuna,..."

~~~~~~XxX~~~~~

_CHẠY ĐI, TSUNAYOSHI"

~~~~~XxX~~~~~

Nắm chặt tay, cô gắng gượng đứng dậy. Mái tóc nâu dài rũ xuống che đi khuôn mặt với những cảm xúc đã hoàn toàn thay đổi

Lặng lẽ. Đôi môi cô cong lên thành một nụ cười.

Phải rồi... sao cô có thể quên được nhỉ. Chết ở đây mà chưa hoàn thành nhiệm vụ thì thật chẳng giống cô chút nào.

Cô phải sống, đó là nhiệm vụ của cô bây giờ. Và khi có thể sống nhiệm vụ tiếp theo của cô là phải mạnh lên để tiêu diệt bọn chúng, những kẻ đã khiến gia đình của cô phải chịu đau khổ. Những gì bọn chúng đã làm cô sẽ khiến chúng phải trả giá

~~~~XxX~~~~

_GRƯUUUU.....~ Nghe thấy tiếng động lạ. Theo phản xạ cô lập tức quay người lại, phòng thủ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đôi mắt màu đỏ háu đói của loài dã thú, hàm răng săc nhọn chỉ chực chờ tấn công con mồi. Từ trong bóng tối, con sói phủ trên lưng mình lớp lông màu xám trải dài từ đỉnh đầu đến chóp đuôi... từ từ bước ra

Khi đó cô mới nhận ra, có vẻ như mình đã bị bao vây bởi một đàn sói. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô nhìn quanh

Bên phải có một đường nhỏ, tuy không biết nó dẫn đi đâu nhưng bây giờ nó là con đường gần nhất để thoát thân. Hyper Dying Will cũng chỉ có thể sử dụng được thêm một lần nữa thôi

'Có vẻ như chẳng còn cách nào khác nhỉ!'

Bất ngờ một con sói xông lên định đớp lấy cô, cô nhanh chóng né sang bên. Chạy nhanh về bên phải đồng thời kích hoạt Hyper Dying Will đánh bay hai con sói, khiến chúng ngã sóng soài trên mặt đất. Cô nhanh chân chạy vào con đường nhỏ hẹp đúng như dự định

Càng vào sâu con đường càng tối. Sương mù mỗi lúc một dày. Những cành cây trơ xương, trụi lá lúc ẩn lúc hiện trong làn sương như làm tăng thêm tính rùng rợn cho khu rừng

Đôi chân gầy guộc, mệt mỏi vì chạy quá lâu nhưng vẫn phải gắng sức mà tiếp tục chạy. Trên con đường trải dài như vô tận không có điểm dừng, tiếng chó sói kêu mỗi lúc một gần

Chạy ra khỏi bìa rừng cô bất chợt thắng gấp. Thở dốc. Đôi mắt màu caramel to,tròn hướng xuống dưới. Cô sợ hãi lùi về phía sau một bước. Nơi cô đang đứng chính là mép vực. Dù đã bị sương mù che khuất nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ đập vào vách đá và mùi nước mặn xộc lên mũi. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để cho cô biết dưới đó là gì

_GRƯUUUU....- Những tiếng gầm gừ bất chợt vang lên khiến cô lập tức quay người lại. Đối diện với đàn sói, cô chẳng còn đường lui nữa. Trước khi có thể nhận thức được hết mọi chuyện, bỗng một con sói từ đâu xông lên định đớp lấy cô, theo phản xạ cô né đòn tấn công. Trượt chân......

.

.

.

Cô ngã về phía sau, rơi tự do. Đôi mắt vẫn mở to trong sự ngạc nhiên. Trong vô thức nước mắt chảy ra, lơ lửng trong không trung vô định

Vậy là...KẾT THÚC rồi sao?

TÙM

Không thể vùng vẫy trong nước. Cuộc chạy trốn gần như đã vắt kiệt sức của cô. Cơ thể yếu ớt này đã không còn có thể làm thể làm theo ý cô muốn. Chìm dần xuống biển. Đôi mắt màu caramel trong vô thức nhìn ánh trăng qua làn nước trong vắt của biển cả như thể bây giờ chỉ có nó mới có thể cứu được cô

Đây lẽ là kết thúc của cô. Mỉa mai thật - cô cười. Đôi mắt khép hờ, thầm cầu nguyện dưới ánh trăng mờ ảo- Thiên Chúa người là Đấng Toàn Năng, nếu người thực sự có thể nghe con nói, thì xin Người... hãy thực hiện lời nguyện cầu của kẻ tội đồ này....

.

.

.

Trước khi bị bóng tối nuốt chửng hình ảnh cuối cùng mà cô thấy là mặt trăng bị che khuất, thay thế nó là một bóng đen mờ ảo

Rơi.rơi.rơi.rơi.rơi.rơi

Những bông tuyết vẫn đang nhảy múa

Bản điệp khúc đã bắt đầu vang lên

Bánh răng của số mệnh tiếp tục quay

Sẽ là một kết thúc có hậu...

với niềm hạnh phúc của từng người....

...hay là một BI KỊCH không bao giờ có hồi kết?

~To be continue~

P/S: Cảm ơn các bạn đã cố gắng coi hết cái chap tệ hại này của tụi mình T^T

Mình cũng nói rõ luôn, trong này Tsuna là con gái, tên là Tsunayoshi, còn việc tại sao Tsuna lại mang tên con trai như vậy tất nhiên là có lý do....và nó sẽ được bật mí khi thời điểm đó đến, trong truyện *cười bí hiểm*

Dù sao thì cũng thật sự rất cảm ơn mọi người nhiều nhiều lắm (~^v^)~

~Mình cũng xây tường luôn rồi đây, cứ ném đá thoải mái nhưng làm gì thì cũng nhẹ tay thôi coi chừng tường bể~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top