Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5.

Bạn giặt lại áo cho Gokudera Hayato, sau khi tan học đem qua trả hắn. Gokudera Hayato khó chịu nhìn bạn một cái, đưa tay giật lấy áo khoác, không nói không rằng bỏ đi.

Bạn thở dài.

Có lẽ bạn thật sự không thể kết bạn với Gokudera Hayato.

Nhưng không sao, bạn không tham lam đến thế, bạn chỉ cần một vài người bạn như kia đã đủ rồi.

"T/b-chan sao thế?" Tsuna ngờ vực nhìn bạn: "Cứ thở dài mãi vậy."

"Không có gì." Bạn lắc đầu: "Chúng ta trở về thôi."

"Ờ, ừm..." Tsuna lắp bắp đáp lại, sau đó chạy lên.

Nhưng bạn không đi được bao xa thì có một người chặn đứng bạn.

Bạn biết người đó, đó là Sasagawa Ryohei, một thiếu niên rất nhiệt tình.

"Ha ha t/b và Tsuna đang hết mình về nhà à!"

"Vâng, anh đi đâu vậy Sasagawa-san?"

Bạn trả lời. Nếu bạn nhớ không lầm thì hướng nhà của Sasagawa Ryohei không phải hướng này.

"Anh đi tập thể dục!" Sasagawa nói, hắn lau mồ hôi trên trán, nhìn thoáng qua Tsuna: "Em và Tsuna hay đi chung nhỉ?"

"Vâng, bọn em gần nhà nhau..."

Sasagawa hoàn toàn không có ý định rời đi mà vẫn ở lại tán gẫu một chút. Bạn nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng rồi, hoàn toàn không phải "một chút"...

Từ khi nào Sasagawa Ryohei dài dòng như vậy rồi hả? Bạn nhức đầu nghĩ, có phải bạn đã nhớ nhầm nhân thiết của người này rồi hay không? Sasagawa vốn như vậy?

"...T/b, em suy nghĩ gì?" Bất chợt, hắn quay qua hỏi bạn.

Bạn sực tỉnh, mất tự nhiên cười cười: "Không có gì."

"Cũng muộn rồi, em về nhà đi. Anh phải đi tập thể dục tiếp đã!"

...Rốt cuộc cũng rời đi.

Bạn thở phào một hơi, xoa xoa bụng.

Đói chết bạn rồi.

Tsuna thấy rõ động tác của bạn, bật cười. Khi thấy bạn nhìn sang, hắn mới thu liễm một chút, đứng đắn nói: "Được rồi, về nhà thôi t/b-chan!"

.
.
.

Khi trở về nhà, bạn cất cặp sách rồi đi tắm. Bạn luôn cảm thấy mất tự nhiên, vì thế khi bạn đi ngang qua phòng khách, bạn đã cố ý nán lại nhìn một lát.

Nhưng không có gì cả.

Bạn xoa xoa huyệt thái dương, chép miệng một cái rồi trở lại phòng ngủ.

"T/b-chan."

Có người đang gọi bạn.

"T/b-chan..."

Giọng nói này thực sự rất quen thuộc.

"T/b-chan...."

Nhưng bạn không thể mở mắt ra.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng của bạn, bạn cố gắng làm ra một động tác phản kháng nào đó nhưng lực bất tòng tâm. Cho đến khi có một bàn tay chạm nhẹ vào má bạn và từ từ đi xuống, bạn mở bừng mắt, thở hổn hển.

Bóng, bóng đè?

Bạn rùng mình, bật đèn lên. Con ngươi của bạn đảo qua xung quanh, cuối cùng dừng lại ở vị trí cửa sổ.

Hoàn toàn đóng lại.

Nhưng hình như...

Ban nãy không có đóng mà nhỉ?

Bạn sợ run một hồi, nhảy dựng lên, hấp tấp mở hệ thống ra.

Trên màn hình [Yes/No], bạn chạm [Yes].

Bạn đã thoát khỏi trò chơi.

Sau khi ra khỏi quả trứng, bạn vỗ vỗ ngực, uống một hớp nước cho bình ổn nỗi lòng.

Bạn quyết định đi xem lại KHR một lần nữa.

Từ khi bắt đầu, bạn đã cảm thấy Game này có gì đó không đúng lắm.

Hi vọng là bạn không lầm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top