Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 108_Nhà hàng món Âu ven biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"VOI! Nhóc con tại sao ngươi lại lâu như thế..."

Squalo trợn mắt, thanh âm càng lúc càng nhỏ lại cho đến khi im bặt khi hắn nhìn thấy dáng vẻ rũ rượi mất hết sức sống Yoru. Nếu hắn nhớ không lầm trước khi đến đây không phải nó còn vui vẻ phấn khởi lắm sao, tại sao mới có mấy tiếng mà đã trở thành bộ dạng thảm hại này rồi. Đặc biệt là cái đôi mắt đó, vốn trước đây đã chẳng có chút sức sống nào, giờ lại càng thêm màu u ám và tuyệt vọng. Hệt như nó vừa bò từ mấy tầng địa ngục lên đây vậy đấy.

Squalo nuốt khan một tiếng, thấp giọng hỏi, "Nhóc, ổn không? Cảm thấy không khỏe à?"

Yoru im lặng không đáp, cứ vậy lủi thủi lướt qua hắn rồi leo lên xe, yên vị ngồi ở trong đó mà không nói thêm một lời nào. Cô bây giờ chẳng có tâm trạng để làm gì, đến cả việc mở miệng nói dường như cũng trở thành một loại hoạt động phiền phức đối với cô. Yoru tựa trán lên cửa kính, hai tay nắm lại gác trên đùi, đôi mắt đỏ hoe mơ hồ hướng ra bên ngoài, thơ thẩn không biết đang suy nghĩ gì.

Squalo ngồi cạnh vì dáng vẻ này của cô mà cũng mất hết hứng thú, thậm chí cả việc gào thét ồn ào như bình thường hắn dường như cũng chẳng có nhã hứng làm nữa. Squalo sợ sẽ đánh động đến tâm trạng của Yoru, nghe nói phụ nữ đang buồn phiền thường rất nhạy cảm, chắc con bé này cũng thế. Nhìn thôi cũng biết nó đang cảm thấy không tốt rồi. Nhưng mà sự im lặng chết tiệt này thực sự khiến hắn bức bội và khó chịu chết đi được.

Squalo chậc lưỡi, tay ấn mở kính xe, để cho làn gió ở bên ngoài ùa vào cuốn bay đi cái bầu không khí u ám này. Yoru vẫn chẳng chịu nói gì, ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, đến cả hơi thở dường như cũng trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết. Phụ nữ mỗi khi tâm trạng không được tốt đều im lặng như thế sao? Có chút không giống với đám nữ nhân hồi còn ở Italy luôn lẽo đẽo theo hắn mè nheo, dù có nắng hay mưa thì bọn chúng cũng ồn ào và phiền phức đến phát bực. Giá như con bé này cũng được một phần như đám người đó thì tốt rồi, ít ra hắn sẽ không phải cảm thấy khổ não như thế này.

"Nhóc con, ngươi còn muốn đi đâu nữa không?"

"..."

"VOI! Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, ngươi muốn đi đâu thì cứ nói với ta!"

"..."

Yoru vẫn tiếp tục từ chối cho câu trả lời, biểu tình trên khuôn mặt không hề có sự thay đổi, hệt như một con búp bê không có sức sống vậy. Squalo cũng vì vậy mà càng khổ não hơn nữa. Mẹ khiếp, tại sao hắn phải để tâm nhiều đến vậy chứ? Cũng chẳng phải lỗi của hắn khi tâm trạng của nó trở nên tồi tệ như thế.

Squalo bực dọc nhấn chân ga, tay xoay vô lăng một vòng, con xe quay một vòng đẹp mắt rồi tăng tốc, cứ thế băng băng lao nhanh trên giao lộ. Yoru đầu óc vẫn còn trên mây, vì một cú quay xe nhanh như chớp ấy mà choáng váng bừng tỉnh, cả cơ thể theo quán tính mà nghiêng ngả tứ phía. Hai tay vịn chặt vào đai thắt dây an toàn, Yoru trừng mắt nhìn Squalo, không hiểu người kia rốt cuộc phát điên vì cái gì. Gió từ bên ngoài kính xe lùa vào bên trong, khiến cho mái tóc màu trắng bạc bay loạn lên, Squalo nhếch môi cười, một tay vuốt ngược nó ra sau, động tác dứt khoác lại thập phần soái khí. Yoru chớp chớp mắt, sau liền dời ánh nhìn khỏi Squalo mà hướng mắt về phía trước, cô mím môi, ép lại đuôi tóc của mình, có chút hồi hộp không yên.

Sau một hồi tăng tốc khiến người ta ngợp thở, chiếc xe cũng dần chạy chậm lại rồi dừng hẳn tại bãi giữ xe của một nhà hàng vô cùng sang trọng. Yoru thở phào ra một tiếng, cố ổn định lại trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, cửa xe bên cạnh đột nhiên lại mở toang ra khiến cô giật cả mình. Squalo gác tay lên mui xe, cúi người ló đầu vào trong, điệu bộ hung hăng không chút kiên nhẫn, quát:

"Nhóc con, xuống xe!"

Yoru im lặng, tỏ vẻ cự tuyệt. Squalo cũng chẳng để tâm cô có muốn hay không, trực tiếp tháo đai an toàn kéo cô ra ngoài. Squalo ngay từ đầu đã chẳng phải người có nhiều sự kiên nhẫn, nếu hắn thích thì hắn làm thôi, chẳng cần người kia muốn hay không. Yoru bị lôi ra khỏi xe, tay chân luống cuống một chút nữa đã té nhào ra đất, may mắn có Squalo đỡ lấy cô. Cũng chẳng rõ có thể gọi là may mắn không nữa, bởi Yoru có cảm giác là do tên kia cố tình làm vậy.

"VOI! Nếu cảm thấy khó chịu thì tốt nhất vẫn là làm đầy cái dạ dày trước tiên!"

Nói cái gì vậy không biết... Yoru khó chịu làu bàu, để mặc cho người đàn ông kia tùy tiện nắm lấy tay của mình kéo đi. Bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào, Yoru ngoảnh đầu lại nhìn, thu vào trong đôi mắt đỏ máu chính là bãi biển rộng lớn dưới sắc trời khi buông màu hoàng hôn. Thì ra nơi này nằm ven bờ biển sao? Cảnh sắc cũng không tệ đâu...

. . .

"VOI! Nhóc con, ngươi ăn gì!?"

Yoru im lặng nhìn xuống bảng thực đơn mình đang cầm, sau khi xem sơ một lượt liền gấp nó lại đặt trên bàn, nhàn nhạt đáp lại, "Spaghetti..."

Chỉ chờ có thế, Squalo hướng mắt sang người phục vụ đứng bên cạnh, bằng cái chất giọng trầm khàn chuẩn đàn ông xứ italy, hắn thấp giọng gọi món, "Spaghetti, Osso buco alla Milanese, Lasagne, Chicken Parmigiana, Goulash, Sunday Roast, Chateaubriand, Beef Wellington. Mỗi thứ một phần, nhớ mang ra nhanh."

Ăn gì mà nhiều khiếp... Yoru đổ hắc tuyến, có chút run rẩy uống một ngụm nước. Cô nhìn ra cửa kính trong suốt bên cạnh, trời bên ngoài dần tối đi, chỉ còn sót lại vài rặng đỏ cam nơi xa xa chân trời. Nhấp nháy đèn đường đã được thắp sáng, phố biển lên đèn, mọi người cuốn nhau ra nơi bãi biển xinh đẹp ấy, cùng nhau tâm tình, ca hát, nhảy múa, vui vẻ đến mức cô cũng phải ghen tị.

Thế giới luôn tươi đẹp như thế, dù có đang ngập tràn trong bóng đêm, nó luôn biết cách để tự mình tỏa sáng. Thứ năng lượng tích cực ấy lan tràn khắp nơi, qua mọi ngóc ngách, nhưng nó vĩnh viễn chẳng thể đến được chỗ của cô. Thế giới của Yoru chỉ có một màu đen như mực, nó vừa nhỏ lại vừa xấu xí, chỉ một mình cô nơi này. Chỉ một mình cô.

"Nếu ngươi muốn, ta sẽ đưa ngươi đến đó chơi."

Squalo hời hợt nói, trong khi nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ máu mỏng manh của con bé ngồi đối diện. Hắn không thích cách nó nhìn thế giới bằng đôi mắt thẩn thờ ngu ngốc đó, trông nó cứ như đã sẵn sàng vứt bỏ bản thân bất kì lúc nào vậy. Squalo là sát thủ, hắn đã nhìn thấy không ít người có đôi mắt tuyệt vọng đó, và nhiều nhất là ở những kẻ sắp chết. Khi chúng đang thoi thóp trên nền đất đá lạnh tanh, ánh mắt của chúng luôn chập chờn yếu ớt như thế, mỏng manh hệt như mạng sống của chúng vậy.

"Chỉ cần ngươi thích là được. Nhóc con, ngươi thích thứ gì?"

Yoru nhìn Squalo, không hề có ý định sẽ suy nghĩ về câu hỏi của hắn ta, thay vào đó cô chỉ cười nhạt một tiếng, đùa cợt đáp lại, "Superbi-san có vẻ quan tâm đến chuyện của tôi quá nhỉ? Anh đang tỏ tình với tôi đấy à?"

"Rầm!"

"VOI! Ranh con! Ngươi đừng có mà được nước lấn tới! Có tin ta s-"

"Spaghetti và Goulash của quý khách đã được chuẩn bị xong."

"..." Squalo: Ta nhịn.

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Tiếp theo là chuyên mục chỉ được xem chứ không được ăn :)

Spaghetti

Osso buco alla Milanese

Lasagne

Chicken Parmigiana

Goulash

Sunday Roast

Chateaubriand

Beef Wellington

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top