Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 116_Trị an ở Namimori cũng có lúc không tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dừng lại! Nếu những người bảo vệ gây chiến ở đây sẽ bị truất quyền thi đấu!"

Đúng vậy, mau ngăn anh ta lại đi. Yoru trán đổ đầy mồ hôi hướng mắt nhìn về phía đám Sawada. Hibari Kyoya không nói cũng biết chính là con bài lớn nhất của bọn họ, nếu đến cả anh ta cũng bị cấm thi đấu thì coi như họ đi tong. Vì thế nên bằng cách nào cũng được, làm ơn khiến anh ta dừng việc nhìn cô bằng đôi mắt khủng bố hình viên đạn như thế được không. Tính sát thương của nó lên tinh thần là không đùa được đâu.

Yamamoto là người duy nhất dám đứng ra can ngăn vị ủy viên trưởng đang nóng giận. Nhưng ngăn bằng cách nào được chứ? Không ai có thể gây ra bất kì cản trở nào cho vị ủy viên trưởng hung bạo ấy đâi. Yoru đã nghĩ như vậy, nhưng sự thật lại hoàn toàn khác so với những gì cô tưởng tượng. Trước đòn tấn công của Hibari, Yamamoto rất dễ dàng né được, đồng thời cậu ta còn lách người ra sau vị ủy viên trưởng, một tay chặn lấy thanh tonfa mà anh ta đang cầm.

Ai cũng bị hành động này của Yamamoto làm cho kinh ngạc. Yoru cũng rất nhạy bén nhận ra tên cuồng bóng chày kia đã thay đổi, động tác của cậu ta đã khéo léo và uyển chuyển hơn rất nhiều. Quả nhiên trong thời gian này Yamamoto đã được tập luyện rất bài bản, sự thay đổi trong cách di chuyển thể hiện rất rõ điều đó.

Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu đó làm sao có thể khiến vị ủy viên trưởng đang tức giận trở nên bình tĩnh trở lại, thậm chí anh ta càng thêm phẫn nộ hơn. Cuối cùng, người có khả năng dừng cuộc xung đột này cũng chịu ra mặt. Yoru nén một tiếng thở phào khi nhìn thấy cậu nhóc sát thủ xuất hiện. Cậu ta nói vài lời gì đó và ngạc nhiên thay là chúng khiến sự tức giận của ủy viên trưởng trở thành một sự hứng thú khó hiểu. Mà nhìn lại Reborn mới thấy, hình như cũng có vài điểm tương đồng với Mammon đúng không nhỉ?

Yoru liếc mắt sang cậu nhóc trùm kín mít đang ngồi trên vai mình, nhỏ giọng, "Đó là bạn của cậu sao?"

Mammon dường như rất khó chịu với câu hỏi này, cậu ta gầm hừ, "Nói nhăng nói cuội! Ta không quen cái tên sát thủ khó ưa đó!"

"..." Yoru: Vậy là có biết đúng không...

"Này, Hiiragi Yoru."

Bị ủy viên trưởng xướng tên, Yoru không khỏi giật mình, mắt láo liên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Những lúc như thế này tốt nhất vẫn là nở một nụ cười đầy hòa nhã...

"Tối mai, ở sân thượng."

Nói xong, ủy viên trưởng quay lưng lạnh lùng rời đi, để lại Yoru vẫn còn đang ngớ người đứng đó... Xin lỗi nhưng anh không thể nói rõ ràng ra được hả? Người khác nhìn vào còn tưởng bọn họ đang hẹn hò lén lút đấy. Tình yêu học đường trong bóng tối giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết trong thư viện sao? Yoru đỡ trán, nghe ủy viên trưởng định tội cô mới nhận ra bản thân đã nghỉ quá số buổi học được cho phép rồi. Rất có thể sắp nhận được giấy thông báo cho nghỉ học vô thời hạn rồi cũng nên.

Còn đang một mình ôm đầu rầu rĩ, Yoru trong trạng thái không phòng bị liền bị ai đó bế xốc lên. Trời đất như quay cuồng, để rồi khi cô kịp nhận ra, trước mặt đã là cái sàn nhà đầy thủy tinh, cả cơ thể bị người ta xem như bao gạo mà vác lên vai, một bên tai liền bị cái chất giọng ầm ĩ ồn ào vị kiếm sĩ tra tấn.

"VOI!! Ranh con, ngươi học chiêu thức đó ở đâu vậy!? Ta thích đấy! Giờ thì cơ hội chiến thắng của người tăng từ không phần trăm lên không phần trăm rồi đấy!!"

Yoru nhíu mày, tay chặn lấy một bên tai, "N, này Superbi-san, anh có thể-"

"VOI! Ngày mai sẽ là ngày chết của ngươi!! Hãy về rửa sạch đầu và chờ đi!!"

"..." Yoru.

Squalo còn chẳng quan tâm đến sắc mặt khó coi của con bé mình đang ôm trên vai, cứ như thế nhảy ra khỏi cửa sổ. Yoru bị một trận choáng váng từ trên cao rơi xuống, hai mắt theo phản xạ nhắm nghiền lại, móng tay bám vào lưng Squalo, chỉ sợ bản thân buông lỏng một nhất định sẽ bị rơi ra khỏi vai của hắn.

"VOI! Nhóc con, chỉ mới nhiêu đó mà đã sợ rồi sao?"

Bên tai là tiếng cười nhạo đầy thích thú của Squalo, Yoru từ từ mở mắt, cố gắng ổn định lại hơi thở dồn dập của bản thân. Mặt cô tái nhợt không chút máu, bụng thì hơi nhói lên vì đau, có thể coi đây là hậu chấn của việc nhảy xuống ba tầng lầu mà không có bất kì một sự chuẩn bị nào đi.

Yoru bám lấy vai Squalo, yếu ớt thều thào, "Bỏ tôi xuống...", trước khi tôi giựt phăng cái mái tóc dài quý giá của anh.

Squalo chau mày, không nghĩ tới con bé bị dọa đến mức nói không ra hơi, rất từ tốn bế nó đặt xuống. Yoru cúi gằm đầu, ngay khi hai chân chạm xuống đất liền không nói không rằng quay đi, hành động của cô như muốn nói rằng "Tôi dỗi rồi, và đừng có cố nói chuyện với tôi."

Nhưng bạn nghĩ vị kiếm sĩ kia có thể hiểu được cái nhìn âm u của Yoru sao? Câu trả lời là một chút cũng không...

"VOI!! Nhóc con, ngươi giận đấy à!?"

"..."

"Ngươi đang đi đâu đấy!? Chỗ ta để xe không phải hướng đó!!"

"..."

Mammon cùng với con người máy khổng lồ đã đem Belphegor đi đâu rồi, giờ chỉ còn một mình cô với Squalo ầm ĩ trên đường. Bây giờ cũng là nửa đêm, trời tối mịt, đèn đường chớp nháy liên tục, mọi người có lẽ cũng đã chìm trong những giấc mộng đẹp đẽ rồi. Yoru vô thức kéo tay áo khoác của mình xuống, cố ngăn lại từng cơn gió lạnh đang bủa vây xung quanh mình. Nếu bây giờ được vùi mình trong đống chăn ấm thì hay biết mấy...

"VOI! Yoru, rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu!? Còn không nói cho ta biết, ta sẽ trực tiếp bưng ngươi về!!" Squalo tức giận kéo cánh tay của con bé đáng ghét kia lại, nhe răng dọa nạt.

Yoru ngước lên nhìn Squalo, cuối cùng đành trút một tiếng thở dài, "Tôi muốn về nhà."

Squalo nhíu mày, "Để làm gì?"

"Lấy đồ chứ làm gì." Yoru nhạt nhẽo cười, giơ ngón tay ra đếm, "Quần áo, sách vở, cặp sách và còn có cả điện thoại nữa. Các người bắt cóc tôi giữa đêm, còn không mang giúp tôi bất kì thứ gì."

Yoru kéo vạt áo rộng thùng thình của mình ra, "Nhìn đi, đến cả quần áo cũng phải lấy của Belphegor mặc. May có Lussuria-san mua giúp tôi đồ lót, nếu không thì-"

"VOI!! Không cần nói nữa!! Ta biết rồi!! Ta biết rồi!!" Squalo hét lên, vội vàng lấy tay chặn lấy miệng của Yoru, ngăn con bé ngốc này tiếp tục nói ra cái chuyện đáng xấu hổ đó, "Ta sẽ đi với ngươi, nhãi ranh!"

Yoru nhíu mày, hất bàn tay đang chặn miệng của mình, "Thôi khỏi, tôi đi một mình được."

"VOI! Ngươi biết bây giờ là mấy giờ không!? Bị bắt cóc thì làm sao!?" Squalo lập tức từ chối.

"..." Yoru: Xin lỗi, nhưng anh nói mà không cảm thấy ngượng sao?

Dù sao Namimori cũng nổi tiếng thanh bình, ngoại trừ việc ở đây luôn là địa điểm tập hợp của những thành phần nguy hiểm, thì trị an của thị trấn này rất tốt. Việc cướp bóc hay bắt cóc vào lúc giữa đêm như thế này thường xảy ra rất ít-

"Chúng ta có gì ở đây? Một đôi tình nhân à?"

"Con bé kia trông vẫn còn nhỏ tuổi đấy. Còn thằng tóc dài thì nhìn ẻo lả ghê."

"Này, tên kia, nếu không muốn chết thì mau cống nạp hết tài sản trên người cho bọn ta!"

"Cả con bé kia nữa, không phiền thì đi cùng bọn anh một chút đi. Chúng ta sẽ vui vẻ cùng nhau. Ha ha ha!"

-nhưng cũng không đảm bảo là sẽ không xảy ra.

"..." Yoru: A, thì ra trị an ở Namimori không phải lúc nào cũng tốt.

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Sắp thi rồi mà sao thấy toi phởn thế này :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top