Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 132_Cậu có muốn trả thù không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải là loại này! Kanpeki-san muốn uống nước hương vị đào, mày bị điếc à!?"

"Có nhiêu đó việc cũng không làm được, đúng là vô dụng mà! Ha ha ha!"

Bạo lực học đường, thứ hầu như luôn xảy ra khắp mọi ngóc ngách của trường học, luôn là những góc tối kinh khủng nhất hầu như luôn xuất hiện trong cuộc đời học sinh. Ai mà chẳng một lần được nhìn thấy những cảnh tượng này, hay tệ nhất là rơi vào những trường hợp bị đối xử bất công như thế này. Có thể khi nhìn vào, bạn sẽ cho rằng bọn họ chỉ là đang đùa giỡn với nhau, cười lớn như thế, vui vẻ đến vậy, nhưng phải hỏi đến tâm trạng của người trong cuộc mới biết được đó có phải là bắt nạt hay không. Có người nói, đùa giỡn phải là cả hai cùng vui vẻ, nếu ngược lại thì đó chính là bắt nạt.

Vậy, câu hỏi được đặt ra, tại sao người bị bắt nạt không nhờ sự giúp đỡ của ai đó?

Yoru chống cằm, ánh nhìn lạnh nhạt hướng đến cô bạn kia bị một đám nữ sinh bu quanh cười cợt, thế mà bản thân cậu ta chỉ im lặng cắn răng nhẫn nhịn, môi mím chặt cố nhịn từng tiếng nức nở uất ức của mình.

Ai sẽ giúp họ đây?

Thầy cô? Không, hãy nhìn người thầy đang giả vờ không nhìn thấy gì mà lạnh nhạt lướt qua đi. Bọn họ cũng là con người, và vì là con người, ai lại muốn rước rắc rối vào mình chứ?

Cha mẹ? Thôi nào, họ đã đủ bận rộn và mệt mỏi với công việc kiếm tiền của mình. Họ cho rằng những đứa con của mình đang làm quá mọi thứ lên, và tự áp đặt cái tư tưởng bọn chúng không thể khổ bằng họ và cứ vậy xem nhẹ đi nỗi đau của những đứa trẻ của mình.

Bạn bè? Việc hiếm có đấy, chẳng có đứa trẻ nào muốn bản thân trở thành kẻ thay thế hay mục tiêu tiếp theo bị bắt nạt đâu.

Sẽ chẳng ai đưa tay giúp đỡ những người bị bắt nạt, vì thế nên họ đành tuyệt vọng cầu xin một người còn chẳng có thật, Thần linh. Tuyệt vọng chồng chất tuyệt vọng, nếu không có ai cứu rỗi, họ nhất định sẽ chết, không bằng cách này thì cũng bằng cách kia...

"Này cậu, có muốn trả thù không?"

Yoru cất giọng, đôi mắt màu đỏ máu khuất dưới lớp mũ trùm hướng xuống cô bạn đang thu mình ở một góc tường mà không ngừng khóc lóc kia. Bộ dạng cô ấy cực kỳ đáng thương, hai gò má đều ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe không ngừng chực trào ra những giọt lệ.

"Cậu, cậu là-" Cô bạn nấc lên một tiếng, giọng đã lạc hẳn đi, mở to mắt ngạc nhiên.

Yoru híp mắt, cúi người đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay, từ tốn đáp lại, "Là một người giống như cậu."

. . .

"Tớ tên là Sasaki Etsuko, mặc dù chúng ta chung lớp nhưng tớ đoán cậu không nhớ tên tớ đâu, đúng không Hiiragi-san?"

"À, ờm, có lẽ vậy..."

Yoru gật đầu, tùy tiện cho cây kẹo mút vào miệng, ánh mắt có chút lơ đãng cố gắng ghi nhớ cái tên này vào đầu. Đúng thật là trong lớp cô hầu như chẳng nhớ tên người bạn nào, ngoại trừ vài người đặc biệt cần lưu ý, thì những người còn lại trong mắt cô trước đây chẳng khác nào khoai lang, khoai mì.

Yoru lấy ra thêm một cây kẹo khác đưa cho Etsuko, nhỏ giọng, "Cứ coi như đây là lần đầu gặp đi. Tôi là Hiiragi Yoru, rất vui được gặp cậu, Sasaki."

"Cảm, cảm ơn cậu."

Etsuko gượng gạo nhận lấy món quà nhỏ kia, có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt của cô bạn bên cạnh. Hiiragi Yoru trước đây trong ấn tượng của cô là một người rất lầm lì, cách biệt với tất cả mọi người xung quanh, và gần đây nhất, cô ấy đã trở thành mục tiêu bị bắt nạt của đám người trong lớp, trước cả cô. Nhưng điều khác biệt giữa cả hai chính là Yoru dám đứng lên phản kháng lại đám người bắt nạt kia, dù tất cả mọi người đều đang hướng mũi giáo về phía mình, cô ấy vẫn can đảm đối đấu với tất cả chúng. Không giống như cô chỉ hèn nhát trốn một góc khóc lóc thảm hại như bây giờ. Điều đó khiến Etsuko cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ.

"Hii, Hiiragi-san, tại sao cậu lại không đến trường nữa vậy?"

"À, chuyện đó, tôi định sẽ nộp đơn nghỉ học." Yoru bân quơ đáp lại, cứ như việc nghỉ học trong mắt cô chẳng phải là chuyện to tát vậy.

Ngược lại, Etsuko nghe thấy việc này liền rất kinh ngạc, nhịn không được lại cao giọng hỏi, "Tại sao vậy!? Thành tích trên lớp của cậu rất tốt mà! Nghỉ học như thế không phải rất uổng phí sao!?"

Yoru cúi đầu, cầm lấy một nhánh cây nhỏ vẽ bừa vẽ bừa trên mặt đất, thái độ thản nhiên đáp lại, "Tôi không đủ tiền đóng học phí."

"H, hả?" Etsuko không hiểu.

"Mấy tháng trước, tôi bị đuổi ra khỏi nhà. May mắn tôi có một người quen đã cho tôi ở nhờ, nhưng sau đó..." Yoru ngừng một chút, như đang suy nghĩ lựa chọn từ ngữ để nói, nhưng cuối cùng cũng quyết định lờ nó đi, trầm mặc nói tiếp, "Nói chung, bây giờ tôi phải ưu tiên việc nhà ở và ăn uống lên trước, còn việc học... Tôi có thể đến nhà sách để học thêm."

Mặc dù trước đây Yoru đã tích lũy được một số tiền rất lớn nhờ vào việc làm đầu bếp cho Varia, nhưng số tiền đó không thể đáp ứng được tất cả những nhu cầu thiết yếu và cả việc học cho cô trong nhiều năm liền được. Vì thế nên, trước tiên Yoru vẫn phải ổn định cuộc sống hiện tại của mình trước, sau đó mới tính đến chuyện học hành sau...

"Vậy, bây giờ cậu đang ở đâu?" Etsuko hỏi, có chút lo lắng cho cô.

"À, tôi đã thuê được một phòng trọ giá rẻ cách đây khá xa." Yoru tựa lưng ra tường, có chút chán nản nói, "Mặc dù những người ở đó tính khí không tốt lắm, nhưng có nơi để ở vẫn tốt hơn là phải vật vờ trong công viên."

Etsuko nghe vậy liền không khỏi cảm thấy đau lòng, "Cậu đã phải vất vả rồi..."

Yoru liếc mắt nhìn cô bạn bên cạnh, im lặng một lúc liền phủi quần đứng dậy, chấm dứt cái bầu không khí nặng nề này. Yoru cúi đầu nhìn Etsuko, đôi mắt màu đỏ máu phản chiếu lấy khuôn mặt non nớt của cô ấy, ánh nhìn dần trở nên lạnh đi, cô thấp giọng nói:

"Bỏ qua chuyện của tôi đi. Sasaki, cậu vẫn nhớ những lời tôi nói khi nãy chứ?"

【Này cậu, có muốn trả thù không?】

Etsuko giật mình, vội vàng đứng dậy, ánh mắt không ngừng dao động nhìn Yoru, "Ý của cậu lúc đó là gì?"

"Chính là trả đũa những kẻ đã luôn ức hiếp cậu." Yoru híp mắt, đưa tay vuốt nhẹ lấy những lọn tóc ướt nước của Etsuko, "Tôi sẽ giúp cậu trả đủ lại cho bọn chúng. Những tủi nhục, xấu hổ mà cậu phải chịu, tôi sẽ khiến bọn họ gánh lấy tất cả."

Yoru đưa tay ra, "Cậu có muốn không, Sasaki Etsuko?"

"Tớ..."

Etsuko nhìn bàn tay đang vươn ra của Yoru, có chút do dự. Cô không thông minh, cũng không can đảm, vì thế chưa từng một lần nào dám suy nghĩ đến việc trả thù. Nhưng chợt nhớ lại những chuyện mà mình đã phải trải qua, Etsuko cắn môi, nước mắt lại một lần chảy xuống, cô nhịn xuống những uất ức của mình mà vét lấy hết quyết tâm nắm lấy bàn tay của Yoru, giữ chặt lấy nó cứ như đang nắm lấy sợi dây sinh mạng duy nhất của mình vậy.

"Xin cậu hãy giúp tớ, Hiiragi-san!"

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Gửi Yoru, xin lỗi vì đã bắt con trưởng thành hơn tuổi của mình 囧 Lỗi của má 囧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top