Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 133_Trả thù: Ngày đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào buổi sáng, Kanpeki-san!"

"Hôm nay thời tiết xấu thật đấy, cậu có mang theo ô không?"

"Cậu đang hỏi gì vậy? Kanpeki-san đâu cần mang theo ô, bởi vì cậu ấy luôn được vệ sĩ đưa đón mà."

"Đúng rồi nhỉ, bởi vì Kanpeki-san là tiểu thư mà!"

A, một đám nổi bật, lại bắt đầu nịnh hót nữa rồi kìa. Sasaki Etsuko nép mình sau tủ đựng giày, nhìn thấy cảnh tưởng tụ tập ồn ào vào lúc sáng sớm liền không khỏi cảm thấy bực mình. Tức giận là thế thôi nhưng cô nào dám mở miệng nói xấu lời nào, tai mắt của người kia ở khắp nơi, không cẩn thận nhất định sẽ lọt vào tầm ngắm. Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên đổ tiếng chuông, Etsuko gấp gáp lấy ra nghe máy.

"Hii, Hiiragi-san?"

[Bọn họ thế nào rồi?]

"À, ừm, còn một chút nữa-"

"A-!"

Etsuko còn chưa nói hết câu, phía bên đám người rộn rã kia đã vang lên tiếng kêu đau của Kanpeki Aino, sau đó là một tràng hoang mang xen lẫn tức giận.

"Là đinh!?"

"Kẻ nào!? Tên nào dám to gan bỏ đinh vào giày của Kanpeki-san!?"

"Kanpeki-san, cậu đang chảy máu kìa!! Mau đến phòng y tế!!"

Etsuko mím môi, cầm lấy điện thoại, nói nhỏ, "Hiiragi-san, bọn họ..."

[Tớ nghe thấy rồi. Trước hết, rời khỏi chỗ đó trước đi, phòng trường hợp bị chú ý đến.]

"Ùm, tớ biết rồi."

Etsuko thấp giọng, đưa mắt nhìn ngang nhìn dọc, sau một hồi chắc chắn không có người để ý đến mới ôm một bụng lo lắng mà rời khỏi chỗ đó. Tuy đã đồng ý với Yoru, nhưng cô trước đây chưa từng có ý nghĩ sẽ trả thù bọn bắt nạt, đến cả cách làm cô còn không dám nghĩ đến nữa. Vậy mà, bây giờ... Etsuko có chút rùng mình, chỉ cần nghĩ đến việc bản thân bị phát hiện liền cảm thấy sợ đến không thể đứng nỗi. Thiếu nữ lại một lần nữa thu mình vào một góc, hai tay cầm điện thoại, trong lòng thấp thỏm không yên.

Yoru bên kia trái lại rất thảnh thơi, vừa gặm bánh mì vừa nghe điện thoại. Cô ngồi trên cây, lưng tựa ra sau, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy được đám con gái đang ồn ào đỡ vị tiểu thư nào đó đến phòng y tế. Chỉ là một vết xước nhỏ, thế mà làm như đại nạn đến nơi rồi. Được vây quanh bởi một đám người nịnh bợ như thế, hèn gì cô ta lại không trở nên ngạo mạn. Yoru nghiêng đầu lấy vai đỡ lấy điện thoại, từ trong túi áo lấy ra một cuốn sổ nhỏ, vừa ghi chép gì đó vừa ăn bánh mì.

"Sasaki, cậu vẫn còn đang nghe máy đấy chứ?"

[V, vâng! Tớ đây, cậu muốn nhờ việc gì sao?]

"Tớ cần thông tin của đám bạn của Kanpeki. Gì cũng được, tất cả những gì mà cậu biết, có thể nói cho tớ không?"

[Ùm, tớ biết rồi. Tớ sẽ tổng hợp một lượt rồi gửi cho cậu.]

"Cảm ơn cậu."

[Nhưng, nhưng mà Hiiragi-san, tớ có chuyện muốn nói!]

"Ừ, có chuyện gì?" Yoru kiên nhẫn đáp lại.

[Chúng ta làm vậy có quá đáng lắm không? Kanpeki-san đã bị thương đấy, cậu ấy chắc chắn sẽ làm lớn chuyện này lên. Có lẽ, có lẽ làm như vậy là được r-]

"Này, Sasaki." Yoru hiển nhiên cắt ngang đi lời của Etsuko, thấp giọng hỏi, "Cậu đã từng bị cắt tóc chưa?"

Etsuko hoang mang, [H, hả?]

Yoru tựa cằm lên đầu gối, ngón tay vân vê vết sẹo trên vành tai, ánh mắt lại càng thêm phần lãnh đạm, "Tóc bị nắm lấy, bên tai là âm thanh xành xạch và những tiếng cười hoan hô, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn những mảng tóc của mình rơi xuống, tản ra khắp nơi trên sàn nhà. Càng vùng vẫy, bọn họ càng thích thú. Ngay cả khi máu đã lấm tấm chảy xuống ướt cả vành tai, bọn họ cũng không dừng lại..."

Thanh âm của Yoru rất nhỏ, cứ như tiếng gió thoang thoảng thổi qua, nhưng từng câu từng chữ lại mang theo một loại áp lực vô hình đè nặng lên trái tim của Etsuko. Dù bản thân chưa từng trải qua loại chuyện kinh khủng đó, nhưng Etsuko có thể tưởng tuọng ra cảnh tưởng đó một cách rất rõ ràng dưới lời kể của Yoru. Etsuko nuốt khan một tiếng, bàn tay lại vô thức sờ lấy bím tóc dài của mình. Phải rồi, người bị bắt nạt là cô, có thể bây giờ bọn họ chưa hành xử như thế, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ sẽ không làm những việc độc ác ấy. Chỉ là một thương nhỏ ở chân, làm sao có thể sánh bằng được những tủi nhục mà cô đã trải qua chứ? Etsuko mím môi, sự sợ hãi trong đôi mắt ấy dần biến thành một loại kiên định, như một ngọn lửa nhỏ nhoi chỉ được thêm một ít mồi lửa đã ngay lập tức mạnh mẽ bùng cháy lên.

[Tớ đã hiểu lời cậu nói rồi, Hiiragi-san. Xin lỗi vì đã nói những lời yếu đuối như vậy.]

"Không sao. Tôi hiểu nỗi lo của cậu." Yoru vân vê những sợi tóc dài phủ mắt, thản nhiên nói tiếp, "Nếu không may cậu bị dồn vào đường cùng, hãy nói là Hiiragi Yoru đã đe dọa và ép cậu làm mọi việc. Như thế sẽ giúp cậu thoát tội."

[Không được! Làm sao tớ có thể nói như thế được chứ?] Etsuko lập tức phản đối.

"Tôi nói chỉ để phòng hờ thôi, Sasaki." Yoru híp mắt, "Dù cậu không nói, thì tôi cũng đã trở thành mục tiêu bị nghi ngờ rồi."

[Cậu, cậu nói vậy là sao?]

"Cậu không cần quan tâm, chỉ cần làm việc của cậu là được rồi." Yoru lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt lơ đãng hướng lên sân thượng, sau đó âm trầm tối lại, "Bây giờ tôi bận rồi. Cúp máy đây."

Còn không để Etsuko kịp nói gì, Yoru đã thẳng thừng tắt máy, bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn cần làm. Yoru đứng thẳng dậy, phủi nhẹ đi vài chiếc lá cây vướng trên quần áo và đỉnh đầu, mũ áo khoác lại một lần nữa được đội lên, gần như che phủ một nửa khuôn mặt của cô. Đã tốn công trốn trên cây rồi mà vẫn bị phát hiện, cô có nên cảm thán trình độ quan sát của tên đó không nhỉ.

"Cứ như là tội phạm bị truy nã vậy..."

Yoru nhếch môi, tay vịn lấy mũ áo, một ngọn lửa màu đen từ trong hư không cháy lên, bao phủ lấy cơ thể cô, sau đó rất nhanh liền biến mất, không để lại dấu vết gì.

. . .

Kusakabe ngay sau khi nghe được có người gây chuyện ở tủ đựng giày liền chạy đi tìm ủy viên trưởng báo tin. Còn đang thục mạng leo lên cầu thang dẫn lối lên sân thượng, Kusakabe không biết là may mắn hay xui xẻo đã đụng trúng ngay ủy viên trưởng đang đi xuống. Hibari Kyoya dáng vẻ đằng đằng sát khí, ánh mắt chết chóc như muốn nói hắn sẽ cắn chết bất kì tên nào dám cản đường của mình, và điều đó khiến tất cả lời muốn nói của Kusakabe đều trôi tuột xuống cuống họng. Thiếu niên đầu bánh mì rất biết điều mà nép sang một bên, gương mặt tái xanh không còn chút máu chỉ dám đi theo phía sau Hibari.

"Ủy, ủy viên trưởng, ngài đang đi đâu vậy?"

Hibari Kyoya giơ lên tonfa, hầm hực đáp lại, "Tuần tra."

"..." Kusakabe: Đây là bộ dạng sắp cắn người chứ tuần tra nỗi gì...

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Dùng chút thời gian nghỉ cuối cùng để viết chương mới trước khi bước vào học kì ba 囧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top