Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33_Lambo và Ipin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yoru, em vẫn là nên quay lại bệnh viện đi. Xuất viện bây giờ là quá sớm đấy, lỡ có chuyện gì..."

"Ma ma, em đã nói là em ổn mà, bác sĩ cũng nói là không sao, vậy thì ở lại làm gì chứ..."

Hiiragi Yoru bĩu môi, có mấy phần chán ghét chạm vào miếng băng gạc to đùng ở trên trán, ngón tay lại có chút ngứa ngáy muốn gỡ nó ra nhưng động tác tùy tiện kia nhanh chóng liền bị người kia ngăn lại. Shisute hơi nhíu mày, bàn tay to lớn nắm lấy những ngón tay Yoru, sau đó liền đem cô kéo sát về bên cạnh mình, rút ngắn khoảng cách của hai người.

"Đừng nháo, vết thương lại nhiễm trùng là anh đập em đấy, Yoru."

"V, vâng..."

Nhìn thấy cái nhíu mày đầy ý tứ cảnh cáo của Shisute, Yoru nhịn không được mà rùng mình, khóe môi run rẩy cong lên gượng cười, ngoan ngoãn gật đầu mấy cái. Nếu là bình thường cô chắc chắn chỉ xem cái lời kia đơn giản là nhắc nhở, nhưng qua một đêm vô ý nghe được cuộc trò chuyện của Shisute, không hiểu sao Yoru lại có cảm giác bản thân từ bây giờ có lẽ không nên đối xử tùy tiện với anh ấy được. Cái con người này thực sự không hề tầm thường... Cẩn thận lại bị tấu chết không chừng.

Yoru co rút khóe miệng, máy móc bước đều bên cạnh Shisute, ngay cả tay cũng không dám rút ra, chỉ yên phận để người kia tùy tiện nắm. Mà, Shisute cũng rất nhanh liền nhận thấy dáng vẻ kỳ lạ trên người thiếu nữ, nhưng một hồi sau hắn lại lầm tưởng cô lại cảm thấy đau ở đâu, vội vàng dừng cước bộ, Shisute ánh mắt mềm mại ánh lên tia dịu dàng, lo lắng hỏi:

"Em sao thế Yoru? Vết thương lại đau sao?"

"Không, không sao. Em ổn."

Yoru gấp gáp che lấy mặt trả lời, bộ dạng khả nghi càng khiến Shisute nghĩ cô phát bệnh, một lần nữa lôi kéo cô quay trở lại.

"Không ổn. Chúng ta lại đến bệnh viện kiểm tra đi!"

"Không cần! Em đã nói là không sao!"

"Không sao gì mà không sao! Mặt đỏ như vậy là phát sốt rồi phải không!? Vẫn là đi kiểm tra đi!"

"Không-!"

Cả hai cứ mãi giằng co như thế, mãi cho đến khi Shisute mất kiên nhẫn còn định vác Yoru lên vai chạy đi thì trên trời từ đâu bay tới một cái vật thể không xác định đánh thật mạnh vào gáy Shisute, đem anh ta trực tiếp ngã lăn xuống đất, bất tỉnh.

"Onee-chan! Mau chạy! Mau chạy!"

Yoru còn chưa kịp hiểu được cái gì, ngón tay đã bị ai nắm lấy hung hăng kéo đi. Mà cái người này thật rất nhỏ, hại cô phải vừa cúi thấp người vừa chạy, sống lưng răng rắc kêu đau. Yoru nhìn xuống xem hai đứa nhỏ lạ mặt vừa chạy vừa reo đã hạ được người xấu cái gì đó, trong lòng nhịn không được mà hoảng loạn kinh sợ... Khoan, cái này chuyện tình là như thế nào!? Không phải là có hiểu lầm gì đấy chứ!? Nhưng, nhưng mà...

--- Bọn trẻ không phải hơi bị đáng yêu sao?

Yoru hai má đột nhiên xuất hiện vài vệt đỏ khả nghi, cái này loại cảm giác xiêu lòng trước mấy động vật nhỏ bé hay trẻ con lại trỗi dậy khiến cho cô vô thức mà cong môi cười, hoàn toàn dung túng cho hành động của hai đứa nhỏ lạ mặt kia, còn lại Shimizu Shisute... hoàn toàn đã bị cô ném sau đầu từ lâu rồi.

. . .

A!! Cô đúng là bị điên rồi! Tại sao có thể bỏ Shimizu-san ở đó chứ!? Anh ấy sẽ đánh chết cô mất! Yoru hoảng loạn ôm đầu sợ hãi muốn nức nở gào lên, thực sự không dám tưởng tượng gương mặt của Shisute khi biết cô bỏ anh ấy trong tình trạng đó mà bỏ chạy một mình.

"Chị ơi, chị đau ở đâu sao?"

Yoru ngước mắt nhìn đứa nhỏ đang kéo tay của mình, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt tròn tròn của cô bé khiến cô lại vô thức mỉm cười, "Không sao, chỉ là hơi mệt một chút thôi."

"Đây! Lambo-san cho nè!"

"Kẹo?"

Cái này đứa nhỏ không phải là... Yoru nhíu mày nhìn cậu nhóc tóc xù xù với bộ đồ da bò quen thuộc, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng đến cây kẹo viên nằm trong tay đứa nhỏ này, hình như loại tình huống này có chút quen thuộc đi...

"Cái này là cảm ơn lần trước đã cho Lambo-san kẹo ngọt."

À, là cậu nhóc đã gặp ở trường, gọi là Lambo nhỉ? Yoru híp mắt cười nhận lấy viên kẹo trong tay Lambo, sau đó liền lấy trong túi ra một hủ kẹo nhỏ khác vốn được tặng kèm với số thuốc cô mới nhận được ở bệnh viện. Yoru đổ ra hai viên đường vuông vắn, sau đó dịu dàng đem chia cho Lambo và cô bé kia mỗi người một viên, sủng nịch cười cười:

"Đây, cho các em kẹo đường."

"A ha ha! Lambo-san lại có thêm kẹo!" Lambo vui mừng ngu ngốc reo lên.

"Xie xie." (Cảm ơn ạ.)

Yoru ngồi xem hai đứa trẻ đang vui vẻ ăn kẹo, ánh mắt có mấy phần chú ý tới cô bé với khuôn mặt tròn tròn như quả trứng hơn. Xét theo diện mạo, trang phục và ngữ điệu giọng nói, cô bé có lẽ là người Trung Hoa. Nhưng xuất hiện ở đây một mình, nãy giờ cũng không thấy người thân chạy đến tìm, không phải là... Yoru mấy phần ngờ vực co rút khóe miệng, sau đó từ tốn cất giọng hỏi:

"Cô bé, em tên gì?"

"Dạ, là Ipin ạ."

"Ipin, em là bạn của Lambo sao?"

Ipin nghiêng đầu nhìn Lambo hồi lâu, sau đó liền nhíu mày, chỉ tay vào Lambo, hô lên, "Ma cây!"

Ít ra là vẫn có nhận thức đúng không? Yoru hơi gượng cười, sau đó lại trầm ngâm suy nghĩ, tiếp tục hỏi:

"Vậy Ipin, Lambo, hai đứa ở đây làm gì? Bị lạc sao?"

"Ai nói Lambo-san đi lạc! Ta là đi cùng mẹ Nana đấy!"

"Đúng vậy đúng vậy."

Yoru trên trán trượt xuống mấy đường hắc tuyến, miệng cười xán lạn, nghiêng đầu hỏi tiếp,"Vậy mẹ Nana của mấy đứa đâu mất rồi?"

"Chính là sau l-"

Lambo cùng Ipin không hẹn quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng ngoài con đường vắng vẻ lạ hoắc không một bóng người thì chẳng còn gì khác. Yoru mắt cá chết tựa cằm lên đầu gối xem hai đứa nhỏ đang chết sững đứng đó, sau liền nhịn không được mà nén một tiếng thở dài, cùng một lúc đem cả hai bế lên tay, nháy mắt liền đổi mặt cười xán lạn, vui vẻ nói:

"Mẹ Nana đi lạc mất rồi! Chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ Nana nào!"

Lambo và Ipin mới nãy còn đang rưng rưng chuẩn bị nhào lên khóc, ngay khi được bế lên và nghe câu nói của Yoru liền rất nhanh lấy lại tinh thần, dụi dụi nước mắt, hùng hổ reo lên, "Đúng vậy! Phải đi tìm mẹ Nana! Mẹ Nana chắc chắn đang tìm chúng ta!"

"Ha ha, mẹ Nana thật ngốc, Lambo-san liền đến đây!"

Hiiragi Yoru: "...", hình như mình lại quên mất cái gì rồi.

Cũng cùng lúc đó... Shimizu Shisute với cục u tổ bố sau gáy một mình ngồi bên đường, gương mặt tươi cười không ngừng toát ra loại hàn khí muốn giết người, trên tay cầm điện thoại bấm ra một dãy số, sau đó áp lên tai nghe.

[Tút, tút, tút, số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được. Xin hãy để lại nhắn sau tiếng bíp. Bíp--]

"Yoru, em mà không về nhà chịu tội ngay bây giờ, anh thực sự sẽ tấu chết em đấy."

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Riết rồi toi cứ nghĩ Shisute là nam chính luôn á (꒪⌓꒪)

Dàn Vongola còn không được lên sóng nhiều như anh (ó﹏ò。)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top