Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53_Bị nhốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiiragi Yoru không thích Hibari Kyoya, đặc biệt là sau lần gặp ở sân thượng cô lại càng có thể khẳng định chắc chắn hơn về điều đó. Vị ủy viên trưởng cao cao tại thượng ấy không hợp với tính cô, nếu cùng nhau ở một chỗ nhất định sẽ xảy ra xung đột. Hibari có hiềm khích với Yoru, điều này có thể dễ dàng thấy rõ qua cái cách mà anh ta lườm quýt cô mỗi khi cả hai vô tình lướt qua nhau trên hành lang. Yoru cũng không phải là kiểu người dễ dàng nhẫn nhịn hay bỏ qua để người khác trù dập. Nếu người kia ra tay động thủ, cô nhất định cũng không nhường nhịn mà ra tay đáp trả, dù cho bản thân có lẽ là người duy nhất bị cắn cho đến chết. Bởi vậy, Yoru luôn cố gắng hạn chế việc đụng mặt với người này, nếu có xui xẻo gặp phải cũng chỉ đơn giản cúi đầu làm ngơ mà chạy một mạch tìm chỗ trốn. Cứ tưởng sẽ yên ổn đến hết năm, ai mà ngờ sẽ có một ngày cô phải rơi vào cái tình huống khốn khổ này...

Hiiragi Yoru nén một tiếng thở dài, trên trán lấm tấm mồ hôi, lâu lâu lại đưa mắt liếc nhìn đến cái thiếu niên đang thu người trong góc tường. Xung quanh anh ta đều tản mác ra một loại sát khí muốn giết người, bây giờ chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng đủ để khiến anh ta phát điên mà phá hủy mọi thứ. Cũng phải thôi, cái con người đã luôn cao ngạo cho mình là đúng ấy đã bị một tên đầu dứa biến thái dùng cách nhơ bẩn nhất đánh bại, lòng tự trọng của anh ta chắc cũng phải bị tổn thương ghê gớm lắm. Yoru cũng không phải là người không biết điều, đặc biệt là trong tình trạng bị nhốt chung như thế này, thương thế của cô cũng chẳng cho phép cô cử động quá nhiều.

Yoru dùng sức siết chặt lấy miếng băng gạc quấn quanh bàn tay, cơn đau buốt đến tê tái ập đến khiến cho đầu ngón tay của cô cũng không khỏi run rẩy. Đau đớn là minh chứng cho bản thân còn đang tỉnh táo, là dấu hiệu cho sự sống và hiện thực khắc nghiệt mà cô đang và sắp đối mặt.

Buồng giam tối mịt lại còn bụi bậm dơ bẩn, trên tường chỉ có một cái lỗ vuông nhỏ lấp lóe chiếu vào ánh sáng mập mờ của mặt trời. Hai con người lặng im, mỗi người một góc, không ai đụng tới ai, mọi âm thanh dường như chết lặng trong bầu không khí căng thẳng ấy. Mãi cho đến khi từ bên ngoài cái ô cửa sổ nhỏ ấy truyền đến tiếng vỗ cánh khe khẽ, Yoru mới rục rịch cựa động, ngước mắt lên nhìn cái con vật tròn trĩnh đang bay lượn trong phòng... sau đó đáp xuống đầu Hibari Kyoya, nhàn nhã rỉa cánh.

"..." Hôm nay dự đoán sẽ có món chim quay.

Hiiragi Yoru căng thẳng nhìn đỉnh đầu Hibari Kyoya, trong lòng băn khoăn không biết có nên nói cho anh ta biết đầu mình đang trở thành tổ ấm của con chim béo đó không. Nhận ra ánh mắt chằm chằm của Yoru, Hibari khó chịu ngước lên, mắt phượng sắc lạnh híp lại, trầm giọng cảnh cáo:

"Động vật ăn cỏ, muốn gì?"

Thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của vị ủy viên trưởng trung nhị kia, Yoru cũng chỉ nén một tiếng thở dài, ngón tay hướng đến đỉnh đầu Hibari, nhạt giọng nói:

"Ở trên đầu..."

Hibari nhíu mày nghi hoặc, tay nhanh như chớp bắt lấy cái vật thể mềm mềm tròn tròn trên đỉnh đầu, bóp chặt. Anh ta híp mắt nhìn cái thứ trong tay, đôi đồng tử màu thép nguội khẽ vụt qua một tia sáng không rõ. Yoru ngồi một bên căng thẳng xem tình hình, có chút chua xót khi nghĩ đến số phận của chú chim béo đang nằm trong tay vị ủy viên trưởng. Nhưng không giống như những gì cô nghĩ, Hibari Kyoya chỉ đơn giản híp mắt kiểm tra chú chim trong tay một lát rồi sau đó cũng liền thả cho nó bay đi, bản thân lại tiếp tục gục mặt xuống đầu gối, không nói gì.

Yoru chớp chớp mắt, lặng lẽ trút ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay ra, nét mặt ánh lên một tia dịu dàng khi nhìn thấy chú chim tròn quay như cục bông đang vỗ cánh bay đến đậu lên ngón tay của mình.

"Dễ thương..."

Yoru lẩm bẩm, ngón tay cẩn thận vuốt nhẹ lớp lông vàng óng của nó, khúc khích giọng cười. Chú chim cũng có vẻ thích thú trước động tác cưng chiều của cô, nhắm mắt dụi dụi cái đầu hưởng thụ.

"Sao thế? Còn biết cả làm nũng sao?"

"Làm nũng! Làm nũng!"

Yoru mở to mắt ngạc nhiên, còn không nghĩ tới con chim này còn có thể biết nói. Một tia tò mò và hứng thú lóe qua đôi mắt màu đỏ ngâu sáng ngời. Cô thẳng lưng, đặt chú chim đứng trên lòng bàn tay của mình, phấn khích hỏi:

"Thử gọi Yoru nào? Có gọi Yoru được không?"

Chú chim ngoẹo cổ, chớp chớp hai con mắt ti hí, sau đó liền vỗ cánh bay lượn khắp phòng, thích thú cất cao giọng nói theo: "Yoru! Yoru! Gọi Yoru!"

"Oa, thật giỏi!"

Yoru vỗ tay, nhịn không được mà reo lên, dáng vẻ thích thú hệt như một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy một thứ mà nó chưa từng gặp bao giờ, hai mắt sáng lấp lánh dõi theo cái bóng vàng của chú chim đang bay lượn khắp phòng. Sau, cô chợt lại cảm nhận được có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, bộ dạng đáng yêu ngay lập tức bị quét sạch sang một bên, Yoru duy trì mặt lạnh quay qua nhìn thiếu niên đang ngồi một góc, hai mày nhíu lại, mắt đỏ âm trầm tối lại, thấp giọng:

"Nhìn gì?"

"..." Hibari Kyoya: Đa nhân cách?

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Thi xong rồi nên giờ toi sẽ bắt đầu lấp hố này.

Nói vậy thôi chứ giờ không hiểu sao lại hết hứng rồi 囧

Writeblock trở lại 囧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top