Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77_Không được cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yoru ngốc! Yoru ngốc!"

Yoru cuộn tròn mình trong chăn, đưa mắt nhìn con chim béo đang lượn một vòng khắp phòng, miệng liên thoắng gọi tên cô. Trông nó có vẻ khá vui vẻ và phấn khởi khi thấy cô đến đây. Dù sao cũng đã một đoạn thời gian khá dài sau sự kiện ở Kokuyo cô đã không còn gặp lại nó nữa. Cơ thể bị nhiễm lạnh lại một lần nữa run lên, Yoru đánh một cái hắt xì, sau đó lại vùi mặt vào trong lớp chăn, bản thân càng nhích đến gần lò sưởi ấm áp. Hibari Kyoya ít ra vẫn không hẳn là một kẻ quá vô tâm. Không những cho phép cô ở lại nhà hắn đợi đến khi mưa tạnh, hắn còn cho cô đồ mới để thay và lò sưởi để làm ấm bản thân.

Yoru đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà, mùi gỗ mới và hương hoa nhàn nhạt khiến tinh thần đang căng thẳng của cô cũng mấy phần được thả lỏng. Đây là ngôi nhà được xây dựng theo kiểu cấu trúc truyền thống, thậm chí sân vườn còn có hồ nước và ống tre dẫn nước. Yoru cũng không quá bất ngờ vì điều này. Dựa theo phong cách và cách ứng xử của Hibari Kyoya, cô cũng đã đoán trước hắn được sinh ra trong một gia đình gia giáo truyền thống với những giáo điều hà khắc rồi.

Yoru vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì cửa giấy đột nhiên bị kéo qua, xuất hiện là Hibari Kyoya, trên tay hắn còn có chú mèo nhỏ lông đen ban nãy.

"Nó không sao chứ?" Yoru nhỏ giọng hỏi.

"Ngoài những vết thương ngoài da ra thì không có gì khác." Hibari chậm rãi nói, sau đó giao chú mèo lại cho thiếu nữ trước mặt, "Ổn rồi."

Nghe tới đây, khuôn mặt của Yoru liền sáng bừng lên, cô vui vẻ bế lấy nó mà đem vào lòng ôm ấp. Chú mèo con dường như nhận ra người đã cứu mạng mình, nó liền thu mình lại, rúc người vào trong lồng ngực ấm áp, lè lưỡi liếm láp bàn tay cô, ngao ngao cất giọng kêu yếu ớt. Yoru ngồi xuống sàn, cuộn mình lại trong chăn, đôi mắt chưa từng trở nên dịu dàng nâng niu đến thế nhìn con vật đang nằm trong lòng mình. Ngón tay của cô lướt qua cái mặt nhỏ xíu của chú mèo con, cưng chiều xoa xoa cái cằm của nó, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng cười khe khẽ.

Hibari Kyoya im lặng nhìn cái cảnh tượng ấm áp trên, trong lòng không hề phản bác việc thiếu nữ này có được những sức hút lạ thường đối với những động vật nhỏ. Đến cả Hibird từ khi nào cũng đã đáp lên đỉnh đầu của cô, rúc mỏ vào cánh mà im lìm say giấc trên đó.

Ngoài trời, mưa vẫn còn chưa dứt, Yoru cuộn chăn ngồi bên cạnh Hibari, không ai nói với ai lời nào. Không giống với lần ở Kokuyo, bầu không khí lúc này lại rất êm dịu và yên tĩnh đến lạ, xung quanh chỉ nghe thấy mỗi tiếng mưa lắc rắc bên ngoài hiên. Yoru khẽ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, khác với khi ở trường, ủy viên trường bây giờ khoác trên người bộ yukata tối màu, dáng người khi ngồi cũng rất nề nếp, hai tay cho vào tay áo khoanh lại trước ngực, ánh mắt thẳng tắp nhìn ra ngoài trời, thực sự giống như một vị tướng quân thời xưa trong những bức tranh mà cô đã xem qua.

Cảm nhận được ánh mắt của Yoru, Hibari nghiêng đầu, đôi mắt xếch híp lại, giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần ngữ khí khó chịu hỏi, "Động vật ăn cỏ, nhìn cái gì?"

Yoru chớp chớp đôi mắt, môi mỏng khẽ cong lên mang nét cười nhẹ, dường như cô chẳng sợ hãi trước ánh mắt như dao găm của người kia dành cho mình, nhẹ tênh đáp lại, "Không có gì. Chỉ là khá lâu rồi không gặp, trông ủy viên trưởng tính khí vẫn khó chịu như cũ nhỉ?"

"Tôi còn nghĩ lần tới gặp nhau nhất định anh sẽ cắn chết tôi đấy. Nhưng không ngờ hôm nay anh lại cho tôi tá túc tại nhà như thế này." Yoru khẽ cười, ngón tay vuốt nhẹ bộ lông đen của chú mèo con, ánh mắt mờ mịt nhìn xuyên qua bầu trời xám xịt bên ngoài, "Không phải ủy viên trưởng ghét tôi lắm sao? Tại sao hôm nay lại tốt bụng đến thế? Làm tôi bất ngờ lắm đấy..."

Cái nhíu mày trên gương mặt ngày càng rõ ràng, Hibari híp mặt quay lại nhìn Yoru, nhàn nhạt cất giọng hỏi, "Ai nói là ta ghét ngươi?"

Yoru nghe vậy liền khẽ cười, tựa như đang nhớ lại chuyện đáng ghét, cô chậm rãi đáp, "Hôm nay, trên sân thượng, anh đã nghe tất cả rồi phải không?"

Hibari nhìn Yoru, sau đó lại dời ánh mắt nhìn ra ngoài trời, hừ nhẹ một tiếng như đáp lại. Dù sao hắn cũng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, đặc biệt là vấn đề xung đột riêng của mấy con động vật ăn cỏ khác. Chỉ là nhớ lại khoảng khắc Hibari nhìn thấy biểu tình đằng đằng sát khí của Yoru ẩn giấu sau nụ cười nhợt nhạt ấy, hắn nhịn không được lại rùng mình. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Hibari Kyoya lại có cảm giác rợn tóc gáy như thế. Điều ấy khiến ủy viên trưởng càng thêm chắc chắn rằng, Hiiragi Yoru không phải là một con động vật ăn cỏ tầm thường. Hibari híp mắt, trên người một cỗ hàn khí hiếu chiến tự giác phóng ra, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ khiến Yoru bộc lộ răng nanh của mình, rồi sau đó hắn sẽ cắn chết cô...

Yoru bên cạnh tự nhiên lại cảm nhận được ác ý của ủy viên trưởng liền tự giác ngồi nhích sang một bên, ánh mắt lười biếng có chút thất vọng thấp giọng, "Gì chứ ủy viên trưởng? Đừng nói với tôi anh cũng có hứng thú với Kanpeki Aino đấy nhé?"

Hibari nhíu mày không hiểu quay sang nhìn Yoru, "Có ý gì?"

"Thì cũng giống mấy tên ngốc kia đấy." Yoru nhún vai, giọng điệu chế giễu bĩu môi nói, "Mấy cái kiểu bá đạo như 'Cô ấy là của tôi, không ai được động vào hết đấy'. Ặc, nghe theo đã nổi da gà."

Ủy viên trưởng nghệch mặt nghe thiếu nữ bên cạnh nói, não bộ với chỉ số EQ thấp đến mức đáng thương bắt đầu hoạt động. Nhớ lại đến lần đầu tiên gặp mặt Kanpeki Aino, Hibari nhịn không được lại cảm thấy hiếu kì và hứng thú trước sức mạnh kì lạ của cô ta. Rõ ràng bên ngoài chỉ là một con động vật nhỏ yếu đuối, nhưng răng nanh giấu bên trong cũng không thể xem thường được. Nhưng mà...

Im lặng một lúc, Hibari mặt lạnh nhìn Yoru, thành thật nói, "Đúng thật Kanpeki Aino là con mồi của ta. Nhưng so với cô ta, ta càng có hứng thú với ngươi hơn."

"Khụ-!!" Yoru vì lời nói của ủy viên trưởng mà thất thố sặc nước miếng, cô vừa khổ sở ôm cổ họng vừa trố mắt nhìn Hibari, vẻ mặt không tin được hỏi, "N, này, anh có biết mình vừa nói gì không thế? Anh đang tỏ tình với tôi đấy à?"

Hibari nghiêng đầu, gương mặt lạnh nhạt biểu thị vẻ ngờ nghệch khó hiểu, thậm chí Yoru có thể rõ ràng nhìn thấy dòng chữ 'Tỏ tình là gì? Có cắn chết được không?' to đùng in trên đó. Yoru bụm mặt, cổ họng liên tục truyền đến từng tiếng khùn khục, hai vai run rẩy không ngừng vì nhịn cười. Thật sự, chuyện này hài quá đi mất. Ai mà ngờ ủy viên trưởng đại nhân lại bị chậm tiêu trong mấy phương diện này chứ? Buồn cười chết mất thôi!

Rốt cuộc nhịn không được Yoru bật ra một tiếng cười, đôi mắt màu đỏ máu sóng sánh một lớp sương mờ khẽ sáng lên, hai gò má vì nín cười mà đỏ bừng cả lên, cô híp mắt nhìn Hibari, vui vẻ nói, "Anh đúng là thú vị Hibari-san! Đáng yêu thật đấy!"

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn của thiếu nữ bên cạnh, đôi mắt màu thép nguội khẽ mở to, một tia xáo động không rõ đột nhiên trào lên khỏi lồng ngực khiến hắn khó chịu nhíu lại đôi mày, vẻ khó hiểu trằn trọc càng in hằn rõ trên gương mặt lạnh nhạt. Cảm giác này, giống hệt như khi đó vậy, đều khiến tim hắn đập nhanh đến không kiểm soát được. Hibari dời tay lên lồng ngực, tiếng cười êm dịu của thiếu nữ vẫn còn văng vẳng bên tai, và nó khiến cho tim hắn đập rất nhanh. Chẳng lẽ là do...

Ủy viên trưởng híp mắt, còn không để thiếu nữ kịp trở tay liền chống tay xuống sàn mà nhích người đến gần, bàn tay thô ráp bịt kín lấy đôi môi đang mỉm cười của cô, thanh âm thanh lãnh thổi nhẹ bên tai, "Không được cười."

"A-?"

Yoru trừng to mắt, hoàn toàn bị động tác của người kia dọa cho chết đứng, tiếng cười cũng im bặt, trên trán nhịn không được rỉ xuống ba, bốn giọt mồ hôi. Gì đây? Chẳng lẽ lời cô nói quá đáng làm cho ủy viên trưởng tức giận sao? Chỉ là cười thôi mà, làm gì căng thế?

Ngược lại với sự bối rối của thiếu nữ, Hibari chỉ im lặng không nói gì, đồng tử màu thép nguội phản chiếu rõ ràng sắc đỏ thẫm của đôi mắt đang mở to kia. Ủy viên trưởng nghiêng đầu như đang suy nghĩ cái gì, sau đó liền dời tay khỏi miệng Yoru, đứng dậy bước vào phòng. Hắn chạm tay vào lồng ngực, tim vẫn còn đập rất nhanh nhưng cũng đã mấy phần giảm bớt rồi. Hibari thở dài, tựa như đã tìm ra nguồn gốc căn bệnh của mình, nhíu mày quay lại nhìn thiếu nữ vẫn còn ngơ ngác ngồi trên sàn, trầm thấp ra lệnh:

"Từ giờ về sau, trước mặt ta, không được phép cười nữa."

"..." Yoru: Dân chủ đâu? Bây giờ cười cũng bị cấm sao? Bệnh trung nhị lại tái phát hả ủy viên trưởng?

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Lâu lâu cũng phải ngọt một chút cho đời thêm vui chớ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top