Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Làm vợ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nguồn: https://natsuya-ya.lofter.com/post/1d087a8c_2b9a5afed

Author: 莫莫扎他

Translator: zit_katsu

Ghi chú: Công cụ dịch là translate:)) nên sẽ có một số đoạn các bạn sẽ khó hiểu. Nhưng tui sẽ cố hết sức để truyền đạt. Bản dịch không có sự cho phép của tác giả, không đem tác phẩm ra ngoài.

———————————————————

Hà Hiểu Phượng nhìn thấy Lý Liên Hoa liền nhanh chóng đứng dậy. Nàng ta bước đến bên y, cơ hồ định nắm tay Lý Liên Hoa. Nhưng Lý Liên Hoa khéo léo tránh sự đụng chạm, lên tiếng: "Dì"

Đệ tam mỹ nhân trong võ lâm cả giận nhảy dựng lên: "Gọi ta là dì gì? Tiểu Bảo của chúng ta không lấy huynh, nếu ta muốn nói, huynh mà gả cho hắn, thì huynh cũng gả cho ta. Anh rể nhà ta chỉ có độc tôn một đứa con trai tên Phương Đa Bệnh, được làm con rể đã là vinh hạnh của cả gia đình rồi." (đoạn này tôi đọc không hiểu lắm;-;)

Lý Liên Hoa thần sắc không đổi, "Nếu như Tiểu Bảo thích công chúa, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản hắn làm con rể."

Hà Hiểu Phượng chết lặng. Nàng đương nhiên là biết cháu trai của mình, Phương Tiểu Bảo, người đang theo đuổi Lý Liên Hoa đi khắp thiên hạ, và bản thân nàng cũng chẳng khá hơn là bao. Nếu không là một gia đình, ánh mắt của hai người đều mang một hàm ý.

Nàng ta xua tay, cười cười nói với mọi người: "Chuyện này ta đã dừng, cũng như đã nói hết những chuyện cần nói, việc còn lại ta không quản nữa." Nàng nhảy qua cửa sổ: "Ta đi giúp Tiểu Bảo bán rau"

Lý Liên Hoa cung kính chào ba người và ngồi xuống. Ông nội Phương Nhi Ưu đánh giá y từ trên xuống dưới, không nói một lời. Đường chủ Hà Hiểu Tuệ rơi trầm tư. Chỉ có cha của Phương Tiểu Bảo vẻ mặt hòa nhã hỏi: "Vậy ngươi định khi tới cầu hôn?"

"Hãy đợi đến khi tôi tích kiệm đủ tiền cho vợ tôi." Kể cả bây giờ, Lý Liên Hoa vẫn tính phí 5 lượng bạc cho mỗi lần tư vấn. Nhưng tất cả lượng tiền y tích lũy trong năm qua liền bị Phương Tiểu Bảo tiêu sạch trong một buổi sáng.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Phương Tiểu Bảo tra ra được tiền ở đầu giường nơi hai người thường ngủ cùng nhau. Phương Tiểu Bảo cũng đã từng nói rằng có thứ gì đó đập vào người hắn. Lúc chạm vào, thì là một thỏi bạc năm lượng.

Lúc ấy, hắn cơ hồ đã nhận ra được cái gì, cười đối Lý Liên Hoa hỏi: "Nhà ngươi giấu tiền riêng?"

Lý Liên Hoa cao hứng, không muốn bị hắn cắt ngang, liền uy hiếp: "Ta giấu ngươi, thì sao?"

Phương Tiểu Bảo cảm thấy không đúng: "Vậy huynh còn giấu ở đâu nữa?"

"Ngươi thấy thế nào thì thế đó." Lý Liên Hoa híp mắt nói với hắn.

Phương Tiểu Bảo ngửi thấy mùi đeo dọa, liền trực tiếp bỏ thỏi bạc đi. Đúng là hắn muốn giữ tiền tiêu xài, nhưng hắn không có muốn dâng mỡ lên tận miệng con cáo già.

Sau đó, Phương Tiểu Bảo lục hết nhà Hoa Lâu, mọi ngóc ngách đều không bỏ qua. "Huynh nhất định là vẫn còn tiền riêng"

Lý Liên Hoa một bộ ung dung khẳng định: "Vậy ngươi tìm đi, tìm được thì là của ngươi."

Nhưng Lý Liên Hoa đâu có ngờ, hắn thậm chí còn tìm dưới đáy thùng gạo. Huống chi, đống tiền đó hắn đều dùng để mua dược liệu đắt tiền.

Độc đã tiêu tan, không cần phải dùng dược liệu để tu bổ thân thể.

Phương Tiểu Bảo thực sự đã dồn tiền vào một việc không cần thiết

Phương Trạch Thạch rất quan tâm hỏi: "Lý thần y định tiết kiệm bao nhiêu để đủ đi lấy vợ?"

Đó là một câu hỏi hay, Lý Liên Hoa hỏi ngược lại: "Vậy ngài đồng ý gả hắn cho ta khi ta kiếm được bao nhiêu?"

"Nếu ta không đồng ý bất kì giá nào thì sao?" Phương Trạch Thạch bưng trà Lý Liên Hoa vừa rót cho người, bình tĩnh nói: "Cho dù con trai ta nhất quyết đi theo ngươi, nhưng trưởng bối chúng ta không đồng ý, liệu ngươi có thể ép hắn quay trở lại với chúng ta và không để hắn bỏ trốn theo ngươi nữa?"

Lý Liên Hoa gật gù: "Thực sự không có khả năng" Y chậm rãi tiếp lời: " Sinh mệnh chỉ có mấy chục năm, ta chỉ có thể nói, hắn đuổi theo ta bao nhiêu năm, thì ta liền ở cùng hắn bấy nhiêu năm"

Phương Thạch Trạch không nói gì, nhưng tay nâng chén trà lên, ra hiệu cùng uống

Lý Liên Hoa vừa mới nhấp một ngụm, liền bị Hà Hiểu Tuệ nói một câu làm cho sặc. Hà Hiểu Tuệ nói: "Nghe nói ngươi tuổi thọ không dài đi?"

Vuốt lồng ngực bớt ho lại, Lý Liên Hoa liền trấn an người nhà của Phương Đa Bệnh về chuyện này: "Ân, đúng là ta đã từng bị trúng độc làm giảm tuổi thọ, nhưng hiện tại độc đã giải, một thời gian sau liền khỏi."

"Ồ" Hà Hiểu Tuệ kể, "Ta có nhớ là một buổi, ta lén đi gặp hắn, rốt cục gặp cảnh hắn ta đang ngồi nói chuyện với một con chó trong sân, nói "Hồ Ly Tinh, ta phải làm sao đây, ta sắp thành góa phụ rồi", điều đó làm tôi phải nhảy dựng lên"

"Nếu như ngươi..." Nàng nhìn sắc mặt Lý Liên Hoa: "Nếu như ngươi thiếu dược, ta sẽ huy động Thiên Cơ Trang tìm cho ngươi."

"Cảm ơn Đường chủ" Lý Liên Hoa đặt tách trà xuống, giương mắt chờ ông nội Phương

Phương Nhi Ưu trên mặt không biểu lộ vui mừng hay tức giận, thấy Lý Liên Hoa nhìn sang, ông mở miệng, nhưng ngữ khí đều toát lên vẻ uy nghiêm hỏi: "Ta vừa rồi nhìn thấy ngươi bỏ Tiểu Bảo đang bán rau một mình?"

Lý Liên Hoa cười, "À, đúng vậy, thần hết tiền rồi, hắn trong tay cũng không có một đồng, nên chúng ta phải hái ít rau đem bán..." Y cau mày, hơi dừng lại nghiêm túc nói: "Thần thiết nghĩ, nếu sau này hắn có đi lang thang ở đâu đó, hắn cũng phải học các kỹ năng sống, tỷ như việc buôn bán rau, cũng không đến nỗi."

Phương Nhi Ưu gật gù: "Rất tốt, vậy nó học nấu ăn chưa?" Dường như ông rất muốn nếm thử kỹ năng nấu của cháu trai mình.

"Không không", Lý Liên Hoa xin lỗi: "Hiện tại thần đang nấu ăn, sau này nếu có cơ hội, thần sẽ chỉ bảo hắn, để hắn nấu vào món cho trưởng bối"

Phương Nhi Ưu sớm đã không còn nghiêm trang, chỉ cười bảo: "Lý tiên sinh, vậy sau này nhờ ngươi dạy dỗ Tiểu Bảo rồi"


Khi Lý Liên Hoa ra khỏi nhà hàng Chunfeng, Phương Tiểu Bảo đang tìm y khắp phố với một vài lượng đồng trên tay. Khi thấy y, mắt hắn sáng lên như chó tìm thấy chủ, nhanh nhảu chạy về phía y hào hứng kể: "Huynh đã ở đâu vậy? Để bổn thiếu gia nói cho huynh biết, ta vừa gặp được dì lúc bán rau, huynh có thấy không? Không phải là huynh gọi dì ý đến chứ? Để ta nói cho huynh biết, là ta giúp huynh kiếm tiền, vậy huynh đừng mong đuổi ta đi nghe chưa."

Lý Liên Hoa híp mắt trêu: "Ta có gặp nàng ta, chỉ là khi gặp, nàng nói ta nên cưới nàng thay vì cưới Phương thiếu hiệp nào đó"

"Làm sao dì có thể hang nghiên cướp chồng người khác nhỉ?" Phương Tiểu Bảo ngay lập tức nhíu mày bĩu môi như thể trẻ bị cướp kẹo, nhưng cạnh đó tinh thần cạnh tranh của hắn lại lên cao: "Tệ nhất, ta sẽ cạnh tranh với dì, dù gì ta cũng không có ý định thua"

Lý Liên Hoa quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn, không kìm được vươn tay nhào nặn hành hạ cái má bánh bao của hắn.

Phương Tiểu Bảo ngay lập tức cười lấy lòng, nếu có cái đuôi đằng sau, hẳn là y đang nhìn thấy cái đuôi đang quẫy lên đầy vui vẻ.

Lý Liên Hoa nhướng mày: "Ngươi không muốn biết ta đã làm gì à?"

"Ừ, huynh đang làm gì vậy?" Phương Tiểu Bảo nghiêng đầu hỏi ngay tức khắc

Lý Liên Hoa nhanh nhảu đáp: "Ta đương nhiên là đi để dành tiền cho vợ ta"

"Vợ huynh..." Phương Tiểu Bảo đưa ví cho y, bên trong là mấy lượng bạc đủ để cho hai người ăn trong vài ngày "Tiền đây này."

Lý Liên Hoa: "Phương Tiểu Bảo, ta còn có vợ"

Phương Tiểu Bảo sửng sốt, hắn lập tức gần như gào lên: "Được rồi, vậy rốt cục huynh là đang giấu tiền riêng cho người khác? Huynh giấu ở đâu? Rõ ràng là ta đã quét sạch hết mọi nơi trong Hoa Lâu rồi... Huynh giấu nó trong người khác! Đó là ai?"

Lý Liên Hoa nói tỉnh bơ: "Ta"

"Trên người huynh?" Phương Tiểu Bảo khó hiểu nhìn lên xuống, kéo y đến một góc trống, bắt đầu dùng tay sờ soạng, "Huynh để ở đâu? Trong áo? Quần huynh?"

Lý Liên Hoa mặc cho hắn kiểm tra khắp người, nhưng nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, liền cản tay Phương thiếu hiệp đang mò chỗ nào đó, nói: "Miệng ta"

Phương Tiểu Bảo nhìn lên miệng, ánh mắt lóe lên tia do dự, tựa hồ đang suy ngẫm tới điều gì, nhưng lại không chắc chắn, hắn ta dè dặt hỏi: "Huynh là muốn ta...hôn huynh?"

"Trong miệng" không phải là kêu hắn kiểm tra miệng đi?

Cái con người này, làm dã thú trên giường cũng quá lâu rồi. Những lời như vậy cư nhiên nói ra giữa ban ngày, không thấy ngại à?

Phương Tiểu Bảo nhìn trái nhìn phải, đảm bảo không có ai, lấy hết can đảm trong suốt khoảng hai chục năm rướn về phái trước.

Lý Liên Hoa lại dập tắt ngay tại chỗ: "Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ý ta là, ta được cái ăn nói lắt léo, miệng lưỡi dẻo"

Phương Tiểu Bảo: "..." Ta không hiểu, ta không muốn biết. Huynh là đang trêu chọc ta hay có ý đồ gì?

Lý Liên Hoa mặc kệ một Tiểu Bảo hậm hực, quay lại thu dọn đồ, "Đi thôi, chúng ta lên đường."


Nửa tháng sau, trong quá trình điều tra, Phương Tiểu Bảo bất ngờ nhận được bức thư từ nhà. Trong thư viết: Ngày 11 tháng 7 xác định kết hôn, dọn về nhà mới. Nếu y đồng ý, chúng ta sẽ chuẩn bị hôn lễ cho hai người."

Cuối dòng thư, đề phòng hắn hiểu lầm, đã ghi rõ: Gả cho Lý Liên Hoa, không lấy Chiêu Lăng công chúa.

Quá hoảng sợ, Phương Tiểu Bảo phi ngay đến chỗ Lý Liên Hoa và hỏi: "Gia đình ta thực sự cho phép ta kết hôn với huynh? Kỳ lạ, sao họ lại đồng ý? Họ thậm chí còn chưa gặp mặt huynh bao giờ."

Lý Liên Hoa nhún vai trả lời: "Ai biết, có lẽ họ thích xem ngươi bán rau làm việc nhà."

Ngoài bán rau, Tiểu Bảo cũng phải học cách nấu ăn. Tối đó, trong lúc Lý Liên Hoa dạy hắn nấu ăn, y có nói: "Ít nhất thì vợ ta cũng phải biết nấu ăn chứ"

Phương Tiểu Bảo trầm tư tựa đang suy ngẫm, quay lại hỏi Lý Liên Hoa: "Vậy huynh có sẵn sàng làm vợ ta không?"

"Rồi sao nữa" Lý Liên Hoa buồn cười hỏi hắn, "Ta gọi ngươi là phu nhân, chả lẽ ngươi không được gọi ta là phu nhân sao?"

"Khó nói... Chẳng lẽ ngươi-" Mắt Phương Tiểu Bảo đột nhiên sáng lên: "Ngươi nguyện ý cho ta?"

"Đừng suy nghĩ nhiều" - Vì trên giường ta không đảm bảo ngươi nguyện ý.

Lý Liên Hoa dặn dò cho thêm muối. Phương Tiểu Bảo vốn có kiến thức về ẩm thực, hắn thường quan sát rất nhiều cách nấu ăn ngon, nhưng chính bản thân hắn lại chưa bao giờ thử tự làm, và hắn đang rất vội. Nhưng Lý Liên Hoa lại rất kiên nhẫn chỉ bảo từng bước, y không quên khen thưởng một câu: "Ta có thể hứa với ngươi, vào ngày cưới, ngươi là phu quân, còn ta là phu nhân"-nhưng phu nhân có thể lật ngược phu quân. (Cái này Lý Liên Hoa đương nhiên là không dám nói ra rồi)

Phương Tiểu Bảo lập tức vui vẻ ra mặt. Dọn đồ ăn xong, hắn phát hiện y không để đồ ăn lên àn, mà để vào gấm, tựa hồ mang ra ngoài. "Ngươi đi đâu?"

Lý Liên Hoa dùng giọng điệu ôn hòa không chút nghi ngờ thúc giục, "Ngoan, ở nhà chờ ta, ta sẽ về ngay."

Cuối cùng Phương Tiểu Bảo lại một lòng tin Lý Liên Hoa, ở lại Hoa Lâu chờ y về.

Hắn đương nhiên là không biết y đang làm gì, vì con người y lúc nào cũng bí bí hiểm hiểm.

Nhưng rồi mọi thứ sẽ ổn.

Hắn sẽ làm vợ cho y.

Và y cũng làm vợ cho hắn.

Nhưng hắn lại không biết, bình thường y đối hắn dịu dàng bao nhiêu, thì lên giường sẽ mãnh liệt bấy nhiêu...


———————————————————

Aiyo, Tiểu Bảo ơi, em sẽ chẳng thể nào hiểu được con cáo già này đang nghĩ gì đâu em ơi.

Mọi người thấy có gì cần góp ý thì cứ tự nhiên nhé, chứ tui lần đầu viết còn nhiều sai sót lắm:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top