Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4.4 Chờ đợi cơn mưa

Tối đến, trước khi đi ngủ, hoàn toàn vô thức, Takao thiết tha thầm ước ngày mai trời sẽ mưa.

Đêm ấy Takao mơ thấy mình bay. Lâu lắm rồi cậu mới mơ thấy mình bay. Trong giấc mơ, cậu là một con quạ với những bắp thịt rắn chắc trải từ ức đến tận kẽ tay, chỉ khẽ đập cánh là không khí bị nén liền đẩy cậu bay vút lên, nhẹ nhàng ngao du bất cứ đâu. Trên trời, những đám mấy bồng bềnh nối với nhau, từng tia nắng màu vàng chanh lọt qua kẽ mây vươn dài xuống tận mặt đất. Xa xôi dưới kia là khung cảnh Tokyo quen thuộc, mái nhà cậu, đồ chơi trong công viên trẻ em, phòng khách các căn hộ hiện lên qua cửa sổ… tất thảy đều rõ ràng đến từng chi tiết. Bay qua Koenji, Nakano, nhẹ nhàng lướt trên những tòa nhà cao tầng ở khu tây Shinjuku, cuối cùng Takao cũng nhìn thấy đường nét quen thuộc của khu vườn kiểu Nhật nọ. Đúng lúc đó, từ những đám mây tích tụ bên trên đầu cậu, muôn vàn hạt mưa bắt đầu đồng loạt rơi xuống. Chẳng mấy chốc mưa đã thấm ướt mặt đất, nắng rọi khắp nơi khiến những tòa nhà, đường sá và cây lá lấp lánh hẳn lên. Rồi quạ Takao tìm thấy bóng hai chiếc ô trong công viên. Một chiếc ô nylon trong suốt đang di chuyển trên lối nhỏ từ cổng Shinjuku đến hàng hiên, một chiếc ô màu vàng cam cũng tiến về phía hàng hiên nhưng là từ cổng Sendagaya. Hai người này trú mưa, còn mình sẽ đi đâu nhỉ? Con quạ băn khoăn giây lát rồi như sực nhớ ra, nó chao cánh quanh khu vườn rồi đổi hướng bay đến cột thu phát sóng Yoyogi, càng bay càng tăng độ cao, mây lớp lớp dạt ra dưới đôi cánh nó. A, mưa sắp tạnh rồi, ý nghĩ lướt qua tâm trí, cùng lúc cậu tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra, Takao lại ước mưa sẽ rơi.

Takao, gắp thêm nữa nhé.”

“Takao, ăn rau muống đi. Còn trẻ thế này, cứ tự nhiên đi.”

Ngồi hai bên Takao, Tiêu Phong và Yoko đều đang thúc giục cậu ăn thêm. Không hiểu sao người ta lại nghĩ rằng tuổi trẻ thì ăn được nhiều thế nhỉ! Vừa nhồi cua vào cái dạ dày gần như sắp bục vì no của mình, Takao vừa nghĩ. Mà điều Tiêu Phong vừa nói cũng hết sức bình thường thôi, Takao thì thầm với đống vỏ cua đang chất dầy lên.

Món nào Tiêu Phong nấu cua cũng ngon. Hầu hết đều là những món ăn Trung Hoa không có trong thực đơn nhà hàng, Takao thậm chí còn chưa nghe tên bao giờ. Món cua như tan chảy trong miệng này, món lẩu cay với tôm và bánh dày bột gạo, món thịt lợn xào dưa chuột, thậm chí cả món mướp đắng chỉ cần cắt khoanh tròn rồi luộc qua cũng thơm ngon, và tạo nên hương vị phức tạp đến lạ lẫm. Chắc chắn Tiêu Phong đã phải bỏ nhiều công sức ngay từ khâu chọn nguyên liệu. Takao chỉ băn khoăn một nỗi vì sao anh ta gọi cậu đến.

“Ở nhà Takao có anh trai không, em đúng kiểu như một cậu em trai vậy.” Yoko hỏi. Bờ vai trắng nõn phô ra ngoài chiếc váy không tay của cô làm Takao váng vất.

“Có ạ. Một người anh hơn em mười một tuổi.”

“Vậy là hai mươi sáu tuổi. Anh ấy là người thế nào?”

“Anh ấy làm kinh doanh cho một công ty điện thoại di động. Người hơi phù phiếm.”

Takao vừa trả lời vừa liếc trộm đôi môi Yoko đang chúm lại để húp nước lẩu cua. Yoko là một phụ nữ quyến rũ, ngay cả ăn uống cũng biết chú ý sao cho tao nhã và gợi cảm. Hơn nữa đùi cô thấp thoáng dưới diềm ren trắng của chiếc váy liền màu vàng chanh. Tóc vén sang một bên che gần hết má phải, từ chỗ Takao nhìn sang chỉ thấy đôi môi đỏ son của cô ta hoạt động. Cô ta khá giống Rika ở sắc đẹp trưởng thành. Nhưng, khác hẳn người trong mưa ấy.

“Sao thế Yoko, muốn nhờ thằng bé giới thiệu cho à?”

Tiêu Phong vừa uống rượu Thiệu Hưng vừa thản nhiên hỏi Yoko, giọng điệu y hệt như nói với đứa em gái.

“Hay là thế nhỉ! Lứa tuổi phù hợp, mà có Takao làm em trai cũng vui đấy chứ.”

“Không được đâu, anh em có người yêu rồi.” Takao vội đáp, và thắc mắc không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu và hấp tấp đến thế. Cậu quay ra lườm Tiêu Phong như thể muốn trách móc, Yoko là bạn gái anh cơ mà! Mặt Tiêu Phong lạnh tanh như không, vẫn tiếp tục nốc rượu ừng ực.

“Vậy sao? Tiếc quá! Tiếc thế này thì em cũng phải uống rượu Thiệu Hưng xem sao nhỉ. Rồi say luôn cũng được.” Yoko vui vẻ nói.

“Em cũng uống à?” Tiêu Phong bật dậy, bước về phía bếp để lấy thêm cốc.

Bước chân anh ta lảo đảo trông khá đáng ngờ. Cuối cùng Takao cũng nhận ra anh ta say mất rồi. Cậu quay lại với đống vỏ cua, thì thầm, “Thế này là thế quái nào?”

Mấy ngày trước, Tiêu Phong rủ cậu đi ăn cùng với anh ta và Yoko, cậu đã từ chối vì không muốn thành đứa cản mũi chuyện yêu đương của người khác. Nhưng anh ta cứ khẩn khoản mời mãi, và khi người khác đã thiết tha như vậy thì Takao không thế từ chối được, thế là đúng chiều thứ Bảy đẹp trời cậu đến căn hộ ở Nakano Sakaue như đã hẹn. Trái với tưởng tượng của cậu về một khu chung cư lấp lánh cao tầng, nơi đó chỉ là một tòa nhà năm tầng cũ kỹ trông như đã xây được hơn ba mươi năm. Tuy nhiên không gian rất rộng rãi, tầng trệt chỉ có hai hộ gia đình ở, thậm chí ở tầng năm, chỗ Tiêu Phong sống chỉ có một mình anh ta, trông lại càng rộng thênh thang. Vừa bước vào căn phòng khách rộng rãi thì đã thấy Yoko đang ngồi đó uống bia. Chai bia dán nhãn “Tuyết Hoa”, một nhãn hiệu Takao chưa thấy bao giờ. Tiêu Phong đang làm đồ ăn trong bếp, bảo hai người ngoài phòng khách cứ uống với nhau trong lúc đợi đi. Takao cũng mới thấy mặt Yoko một vài lần ở cửa hàng. Yoko mỉm cười đáp lại lời chào của Takao, gương mặt phảng phất một nỗi buồn, khiến Takao không khỏi thắc mắc, trước đây cô có thế này không nhỉ? Trong gạt tàn, đầu mẩu thuốc lá dính son đỏ đã chất thành đống. Takao uống trà lúa mạch vừa được đưa ra, tiếp chuyện Yoko với tâm trạng căng thẳng. Dần dà, vẻ tươi tắn thường thấy của cô trở lại đúng như trong ký ức của Takao.

Sau khi đã uống bốn đến năm cốc rượu Thiệu Hưng, Yoko đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Tiêu Phong dõi mắt theo cô một lúc rồi quay lại phía Takao, cầm chai rượu thủy tinh màu nâu lên và hỏi Takao có thật cậu không uống hay không. Takao lặp lại nụ cười từ chối và nói rằng cậu sẽ không uống cho đến năm mười tám tuổi. Tiêu Phong mỉm cười, nụ cười đượm buồn, khiến anh ta có vẻ mệt mỏi hiếm thấy. Anh rót thứ rượu sóng sánh vào cốc của mình rồi khẽ thì thầm, “Anh chỉ muốn đi thật xa.” Kiểu nói như muốn thổ lộ những bí mật sâu xa ấy khiến Takao bất giác ngẩng đầu lên.

“Lúc nào anh cũng tìm kiếm một điều gì đó có thể đưa anh tới một thế giới khác. Kể cả bây giờ cũng vậy.”

Những lời nói như chạm vào một phần yếu đuối trong lòng Takao. Chợt cậu nghĩ, đây là lần đầu tiên mình thấy được sự yếu đuối của người đàn ông này, và cũng kỳ lạ thay, suy nghĩ đó khiến ngực cậu như thắt lại. Chưa kịp hỏi cho kỹ những điều Tiêu Phong muốn nói, Takao đã nghe thấy tiếng bước chân Yoko quay ra, câu hỏi dự định thành ra lơ lửng trong không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top