Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

CHƯƠNG 6

【Thuỷ quân do hầu tử mời đến:(QAQ) đi làm quá vất vả, siêu tức giận.】

【L quân biến mất:Cậu rất tức giận? Đúng lúc tớ cũng vừa bị người khác làm cho tức giận tới mức thở hổn hển...gặp phải trận chiến đỉnh điểm trong sự nghiệp, chính là đi xuống đáy vực.】

【Thuỷ quân do hầu tử mời đến: Cậu lại có thể vẫn có sự nghiệp!】

【L quân biến mất:Cậu treo mấy chữ "yêu đương qua mạng" trên miệng như thế này mà không biết những người từng trèo ra khỏi cổ mộ đều có thể có sự nghiệp, tớ tại sao không thể có?】

【Thuỷ quân do hầu tử mời đến:Ồ, khẩu khí rất hung dữ, xem ra cậu thực sự rất tức giận đó.】

【L quân biến mất:Đúng thế, siêu tức giận. Thứ cho tớ nói thẳng, tớ hiện tại ngay cả không khí đều muốn oán hận.】

【Thuỷ quân do hầu tử mới đến:......】

Không nhận được bất kỳ an ủi nào từ L quân, ngược lại bản thân còn dùng vài câu vô dụng đi khuyên giải cái tên tức giận đến ngay cả không khí đều muốn oán giận này......Mãi đến khi đứng trước cửa tòa nhà làm việc của nhà xuất bản Nguyên Nguyệt, Sơ Lễ mới cất điện thoại đi, hít một hơi thật sâu, cắm đầu chạy vào phòng làm việc.

......Cũng không biết có phải ảo ảnh không, Sơ Lễ cảm thấy cả phòng làm việc im lặng khi cô chạy vào phòng làm việc, khi cô ấy cúi đầu tiu nghỉu đi về chỗ của mình, Lão Miêu bên cạnh đột nhiên cười to:"Ra ngoài làm việc nhanh thế này đã quay về rồi? Cái này là tốc độ tiêu chuẩn của việc tốn công vô ích đây."

Mọi người trong phòng làm việc mặc dù nhìn như đang bận rộn việc riêng của mình, tuy nhiên Sơ Lễ cảm nhận được mọi người thực ra đã dỏng tai lên hóng chuyện bên này——Sơ Lễ cầm phần hợp đồng trong túi ra, phớt lờ sự chế giễu của Lão Miêu: "Tôi thậm chí còn chưa có cơ hội đưa hợp đồng cho Trú Xuyên để anh ta ném nó vào mặt tôi."

Lão Miêu cười đến khổ sở rồi: "Anh ta thả chó cắn cô sao?"

Sơ Lễ liếc nhìn Lão Miêu, dè dặt nhắc nhở: "Đó là giống Alaska không phải chó ngao Tây Tạng."

Lão Miêu: "Lớn lên giống nhau."

Sơ Lễ: "Một điểm cũng không giống."

Lão Miêu: "Trú Xuyên nói thế nào?"

Sơ Lễ trầm mặc, sau đó khoé môi cong lên chế giễu, bắt chước theo giọng điệu của cái người sau cổng sắt lớn: "Bốn vạn năm bản in đầu à, sỉ nhục ai hả? Coi tôi là ăn xin chắc! "

Lão Miêu quay đầu lại cười ha hả, ngay cả những người khác trong phòng làm việc cũng đều cười ồ lên, ngoại trừ biên tập viên mới kia không dám cười quá lớn, gương mặt nhỏ kìm nén rúc rích cười đến mức đỏ bừng...Sơ Lễ hoàn toàn không cảm thấy buồn cười ở chỗ nào, chỉ cảm thấy chán nản, đặt bản hợp đồng lên trên bàn cô ấy nhỏ tiếng nói: "Lão Miêu, công việc này tôi cảm thấy tôi thực không làm được nữa rồi—— Trú Xuyên đại thần ngay cả đến cổng sân nhà cũng không mở cho tôi, con chó anh ấy nuôi còn nhiệt tình hơn anh ấy gấp vạn lần"

Lão Miêu: "Anh ấy rất hung dữ? "

Sơ Lễ : "Siêu hung dữ."

Suy cho cùng cũng là kiểu người âm dương quái tính (kiểu quái đản, lúc nắng lúc mưa), khó hầu hạ

Lão Miêu xoay ghế, đùa giỡn chiếc bút Mã Khắc trong tay: "Vậy là cô không thể thương lượng."

Sơ Lễ: "........."

Nhìn cô lợi hại vậy, cô sẽ đi à! Đối mặt với tên điên đó! Đối đầu trực diện!

Sơ Lễ dám giận không dám nói.

Lão Miêu phớt lờ tâm trạng im lặng đầy phản kháng của Sơ Lễ, đang ngồi lắc lư trên ghế, ngẩng đầu lên hai chân bắt chéo bộ dạng uể oải nói: "Cô thực sự không biết gì về ngành xuất bản, đối với những tên tác giả tính cách quái gở này cũng không biết tí gì, tôi cũng rất muốn biết ông chủ cuối cùng là tại sao lại tuyển dụng cô vào? ( Dư Nghiêu: Bởi vì nhiệt tình.") Bởi vì nhiệt tình? Tôi muốn ném những lời cậu nói cho ông chủ, lại không phải là nữ chính trong phim truyền hình Nhật Bản không biết cái gì chính là dựa vào nhiệt huyết giành được trái tim của tác giả.....Ok, nào, cô bé ngồi xuống đây, hôm nay xem như tôi lấy tư cách là tiền bối, tôi sẽ chỉ cho cô cách thương lượng——-"

Sơ Lễ: "........."

Sơ Lễ tự nhủ với bản thân rằng đây chính là sự bất lực của thế giới người trưởng thành, cô ấy không thể nhấc ghế đứng lên khi vô duyên vô cớ bị quăng đến trước mặt một cái nồi mà còn muốn dạy dỗ cô ấy, tuy rằng cái người trước mặt này xem ra có vẻ không đáng tin cậy, nhưng đây cũng là cấp trên của cô ấy, tiền bối của cô ấy, người hướng dẫn của cô ấy....thế là cô ấy hít một hơi thật sâu rồi lại ngồi xuống, muốn nghe thử Lão Miêu nói thế nào.

Bất ngờ là, Lão Miêu còn thực sự nhả ra không ít thông tin giá trị, ông ấy đầu tiên nói cho Sơ Lễ hiểu về tình trạng của vòng xuất bản———

Thứ nhất, công thức tính tiền nhuận bút của tác giả: số lượng bản in đầu x giá quy định của sách x hệ số nhuận bút(vài điểm tương đương vài phần trăm)= thù lao cuối cùng

Năm 2013, tình trạng vòng xuất bản phổ biến là tiểu thuyết ngôn tình, số lượng bản in đầu sách báo thanh xuân là 8.000 đến 50.000, cho các tác giả bình thường là từ 6 đến 8 điểm, nói chung là trên 20.000 đều được đãi ngộ như đại thần ngôn tình, những người vô danh này thông thường cũng chỉ đạt được cỡ khoảng 8.000, thỉnh thoảng mấy tác giả mới có thể bị bắt nạt một tí, có nhà xuất bản thậm chí sẽ trực tiếp bán sạch 3000 đến 5000 cuốn mà không trả nhuận bút.

Số lượng tiêu thụ trên 30.000 thì có thể gọi là bán chạy nhất, nhiều hơn nữa, chính là những đại thần ở đỉnh cao kim tự tháp đấy, thông thường bản in đầu vẫn có thể bán từ 100.000 đến 300.000, những người này có thể lấy được tối đa đến 15 điểm tiền nhuận bút, chỉ là cả nước chỉ có vài tác giả có khả năng như thế mà thôi.

Nói cách khác, Sơ Lễ cho rằng mấy loại nguyệt san tạp chí đều có thể tha hồ bùng nổ doanh số vài trăm ngàn cuốn, thực tế chỉ tồn tại vào năm 1993 mà không phải năm 2013.

Lão Miêu: "Trú Xuyên là người vừa chạm tới đỉnh cao Kim Tự Tháp, anh ấy hai năm gần đây số lượng bản in đầu thường định từ 80 đến 100.000 nghìn bản, được 9 điểm"

Tôi, 80 đến 100.000 nghìn bản

Gấp 2 đến 3 lần 32.000

Sơ Lễ chết lặng rồi: "Vậy thì làm sao chúng ta xuất bản 32.000 ở giai đoạn đầu? Thảo nào anh ấy tức giận như vậy, làm sao Trú Xuyên không đốt Nguyên Nguyệt bằng một ngọn đuốc....a, có số điện thoại của Trú Xuyên không, tôi muốn xin lỗi anh ấy: Trú Xuyên lão sư tôi xin lỗi."

Lão Miêu: "Cô có biết cái gì gọi là sự tương phản tạo ra vẻ đẹp không? Đây chính là phương thức thương lượng mà tôi muốn nói với cô đó——Chúng ta là tạp chí mới, mặc dù là nhà xuất bản rất lâu đời rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta làm tạp chí thanh xuân huyễn tưởng Phương Đông, đối với tác giả bình thường chúng ta cho xuất 8000 bản, thích in thì in, không in đi thì cút đi, nhưng mà chúng ta cho Trú Xuyên 32.000 bản.....cuối .cùng thống nhất thêm đến 45.000 bản"

Lão Miêu: "Cô biết câu này có ý nghĩa là gì không? Nếu như cho anh ấy mở bản in đầu 100.000, 10 điểm, anh ấy hài lòng rồi, giả sử mỗi cuốn giá 35 tệ, chúng cần phải trả cho anh ấy 350.000 tệ phí bản quyền! 350.000 tệ đó bằng hữu! Chúng ta còn cần chịu thêm khoảng 22% phí tổn cho mỗi cuốn sách, cô tính xem cái này là khoảng bao nhiêu tiền. Chúng ta là nhà xuất bản, ông chủ là thương nhân, không phải Lỗ Tấn, thương nhân chỉ muốn kiếm tiền, chúng ta không phải là một công ty phúc lợi ước mơ, ông chủ muốn trả tiền lương cho cô để cô ăn cơm, tiền đều đưa theo mong muốn của Trú Xuyên, cô ăn cái gì?"

Sơ Lễ: "...."

Lão Miêu: "Có phải là rất có đạo lý không?"

Sơ Lễ:"......."
Có cái rắm.

Lão Miêu: "Vì vậy, số lượng bản in đầu 45.000, công ty chúng ta trong tim một mảnh chân thành, nhật nguyệt chứng giám."

Lão Miêu: "Cô có thể nói với Trú Xuyên điều này, anh ấy so sánh mình với các tác giả khác lại hơn vài phần, lòng hư vinh tăng lên thì lung lay rồi, cô lại cho anh ấy vài lời hứa hẹn hoa mỹ, nói với anh ấy hạng mục mở rộng mới của nhà xuất bản chúng ta, nhất định dốc toàn lực để bán sạch cuốn sách này cho anh ấy, đến khi bán hết sạch rồi in thêm nữa cũng sẽ giống như vậy! Cô xem tôi nói thế này, dao động liền đổi thành đồng ý rồi...... "

Sơ Lễ mặc đầy dấu chấm hỏi màu đen.

Lão Miêu: "Tôi đã nói xong ở trên, ngày mai cô thử đi lại lần nữa."

Đi đầu là chủ biên Diêu, trong phòng làm việc tiếng vỗ tay to như sấm dậy, chỉ có Sơ Lễ tiếp tục mặt đầy dấu chấm hỏi màu đen.

Cô ấy chỉ cảm thấy Lão Miêu không tận mắt chứng kiến cảnh cô ấy bị Trú Xuyên đánh, sau đó dùng chuyển phát nhanh SF đóng gói gửi trở lại quyết sẽ không để yên.

................Cũng không biết ở đâu giữa các đồng nghiệp mới lại có mối hiềm khích lớn như vậy.

......
Thế nhưng điều này cũng không ngăn được Sơ Lễ ngày hôm sau lại tiếp tục đứng ngoài cổng bắt đầu bấm chuông cửa nhà Trú Xuyên.
May mắn là hôm nay Trú Xuyên có vẻ như thức dậy khá sớm, không có gắt ngủ, vì vậy khoảng 10 phút sau Sơ Lễ đã thuận lợi ngồi trên ghế sô-pha nhà anh ấy, thật không may là người đàn ông này sau khi mở cửa thì làm việc riêng của bản thân nấu cà phê uống cà phê đọc mail, ngoài ra còn thưởng cho Sơ Lễ một cốc cà phê, hoàn toàn xem Sơ Lễ và Nhị Cẩu ngồi cạnh nhau trên ghế sô-pha như là không khí.
Sơ Lễ bởi vì nhà xuất bản không đủ sức mạnh, bản thân cũng không đủ sức mạnh, cúi đầu ngồi trên ghế sô-pha, một chữ cũng không dám nói nhiều.

Thế là

Một tiếng đồng hồ sau

Khi Trú Xuyên uống xong cà phê xử lý mail xong quay đầu lại, thì trông thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế sô-pha đầu cúi gằm xuống, cô ấy hoàn toàn cùng với chú chó Alaska có diện tích mặt cắt ngang ngửa với cô ấy ngồi cạnh nhau trên ghế sô-pha, một dáng vẻ trông thật đáng thương.

Trú Xuyên:"........."

Cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, Nhị Cẩu giơ chân lên đẩy cô gái nhỏ bên cạnh.

Sơ Lễ:"......"

Trú Xuyên gằn giọng, không lạnh không nóng bảo: "Hôm qua gắt ngủ, không làm cô sợ?"

Sơ Lễ:"......."

Doạ sợ chết tôi rồi, cảm ơn

Lão Tử bây giờ trông thấy đại nhân ngài là muốn tè ra quần

Sơ Lễ làm trái lương tâm của mình mà lắc đầu lia lịa, cảm thấy rốt cuộc là Trú Xuyên có vẻ như mở ra cơ hội trò chuyện, liền mấp máy môi.....Kết quả do dự nửa ngày vẫn cảm thấy những kỹ thuật ăn nói khoa trương đó của Lão Miêu cô ấy thực sự không nói ra được, đành phải thoái thác rồi kéo bánh bao trên bàn đến trước mặt, mở miệng biến thành: "Lão sư, anh ăn một chút bánh bao nhé, buổi sáng bụng rỗng uống cà phê đối với sức khoẻ không tốt, anh xem anh bị cảm cúm rồi.."

Trú Xuyên đón lấy bánh bao, hai mắt nhìn xem, ăn một cái, đôi mắt màu trà nhìn Sơ Lễ chằm chằm: "Cũng đúng. Cảm ơn. Nhưng mà tôi nhắc nhở cô một chút, cái bánh bao này không đáng giá bằng mấy trăm ngàn nhuận bút."

Sơ Lễ:"......"

Sơ Lễ cúi đầu dừng lại động tác lấy ra hợp đồng, lại lặng lẽ nhét lại hợp đồng vào——-phân vân, cả người ngồi thẳng, vẫn là bướng bỉnh theo những lời nói Lão Miêu đã dạy nói lại lần nữa, nói đến mức sau đó càng nói càng hăng, chính cô ấy như là chuyển phát nhanh rồi, thế là bắt đầu còn nửa thật nửa giả đến cuối cùng đều là những lời hứa suông : "Lão sư, anh kí cái này cho chúng tôi đi, hãy cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ rất nỗ lực rất nỗ lực thực hiện tốt cuốn sách này—- chỉ cần thành công rồi, sau này đừng nói 100.000 bản in đầu, 200.000 bản chúng tôi cũng sẽ cố gắng tranh thủ cho anh!"

Trú Xuyên đang cầm cái bánh bao còn lại, suy nghĩ một chút, cười nói: ".....Lời hứa suông này, cô cho rằng cô là thần bút Mã Lương à?"

Sơ Lễ:"....."

Tôi đã chụp rất nhiều ảnh theo phong cách của bạn đăng lên weibo có thể chuyển tiếp một triệu lượt đè bẹp luôn Vì sao đưa Doo Min Joon tới bạn có tin không? Mang đến chủ đề #kinh hãi! Sao hoả đưa bạn tới! Ôn nhuận như ngọc công tử Xuyên khuôn mặt thực ra yêu khí tứ phía#

Trú Xuyên người không biết bản thân đang bị oán thầm cầm chiếc bánh bao còn lại trong tay đưa cho Sơ Lễ, lời ít ý nhiều: "Ăn."

Sơ Lễ liếc nhìn anh ấy nhón tay lấy bánh bao, cảm giác như có thuốc chuột rắc lên trên mặt mày xanh lét xua xua tay: "Ăn rồi, đặc biệt mua cho anh, lúc nào đến nhà cũng tay không thì không tốt cho lắm.——-"

Vì vậy chính là mang đến hai cái bánh bao?

Người đàn ông nhướng này, bắt đầu nhìn thẳng nhìn lên nhìn xuống quan sát cô gái nhỏ đang ngồi trên một chiếc sô pha khác: có chút ngốc nghếch, nhưng có lẽ là, liên quan đến chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi này trong tay anh ấy, cô ấy trông thế nào dường như nhìn vừa mắt hơn so với cái tên Lão Miêu ẻo lả quái gỡ đó.

Nhất là "đặc biệt mua cho anh đó" sáu chữ này nghe vô cùng xuôi tai.

Cắn người miệng mềm, liền lúc mở lời lần nữa, giọng điệu của người đàn ông cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một ít : "Cô gái nhỏ, cô đừng lãng phí thời gian nữa, 45.000 bản quá thấp cái này không phải vấn đề là tiền bạc—-nếu như tin này lan truyền ra ngoài, tôi sẽ bị người khác cười nhạo, Nguyên Nguyệt xã là một nhà xuất bản lớn không sai, nhưng bị truyền ra ngoài người khác sẽ nói thế nào? Sẽ nói giá trị của Trú Xuyên tôi rớt thảm chỉ biết ôm đùi các người."

Hiếm khi người này nói được câu chính đáng, người đàn ông một bên nói một bên vẫy tay với con chó đang nằm bên cạnh Sơ Lễ, Nhị Cẩu nhảy khỏi ghế sô pha chạy đến bên chân anh ấy, anh ấy chầm chậm cầm chiếc bánh bao còn thừa trên tay nhét vào trong miệng con chó lớn.....khi người đàn ông này đối xử với thú cưng động tác vẫn là hào phóng mà lại ôn nhu, mà Sơ Lễ thì lại dán mắt nhìn anh ấy như thế, mắt nhìn thẳng———

Sơ Lễ nghe những lời của Trú Xuyên thì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng....Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông cách đó không xa, trong lúc đang mù mờ đột nhiên có vầng sáng lé lên cảm thấy bản thân như nắm được một sợi rơm cứu mạng nào đó.

Sợi rơm này không phải những lời lươn lẹo mà Lão Miêu đã dạy cho cô, mà là tự tay Trú Xuyên đưa nó ra.

Sơ Lễ chợt nghĩ, Trú Xuyên thế này bởi vì số lượng bản in đầu thấp cảm thấy bị xúc phạm, vì bị sỉ nhục mà nổi điên, có lẽ là bởi vì anh ấy vốn là một người hết sức kiêu ngạo.

Mà người thế này.....
Sơ Lễ đột nhiên ngồi thẳng người: "Nhưng nếu như số lượng bản in đợt đầu 45.000 toàn bộ bán sạch ngay tức khắc, tạm thời thay đổi hợp đồng tăng gấp đôi cũng là có thể đó, lão sư mấy cuốn sách trước của anh đều bán 100.000 bản in đầu thế này, lần này lẽ nào anh không có tự tin cũng bán được nhiều như thế này sao?"

Trú Xuyên ngây người.

Lập tức ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ấy, cười lộ ra hàm răng trắng đều: "Khích tướng tôi à?"

Sơ Lễ kinh hãi trong giây lát, mông di chuyển về phía sau, bị nụ cười khuynh thành này làm cho hận không thể ôm con chó đang ngậm bánh bao ngồi xổm bên cạnh cô ấy để được an ủi: "Tôi nhớ anh từng nói cuốn sách 《Lạc Hà Thần Thư》này là đỉnh cao mới nhất của anh."

Trú Xuyên từng nói.

Lúc này anh ấy mà nói không, há không phải là tự tát vào mặt mình sao?

Vì vậy anh ấy im lặng.

Sơ Lễ cẩn thận dè dặt dò xét sắc mặt của anh ấy.

Đáng tiếc là trên mặt anh ấy nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

10 phút trôi qua, Trú Xuyên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn mình nói: "Tôi đối với bản thân đương nhiên có tự tin, nhưng vẫn là không được, Nguyên Nguyệt xã không có sức hấp dẫn như vậy để tôi phải cùng các người đánh cược ván này——cảm ơn bánh bao của cô, mặc dù cà phê của tôi cũng không rẻ, Nhị Cẩu, tiễn khách."

Nhị Cẩu : "Gâu!"

Sơ Lễ: "....."

Trú Xuyên hôm nay rất lịch thiệp.

Cự tuyệt người khác đến vạn dặm khiến người ta tuyệt vọng.

Sơ Lễ biết lúc này có nói gì nhiều hơn nữa cũng là phiền chán, ban đầu không sức lực gì, vì vậy đành phải đứng lên đặt danh thiếp phương thức liên lạc của bản thân xuống nói vài câu vô ích tương tự như nếu mà có thể thay đổi suy nghĩ thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với cô ấy sau đó thì thầm cáo biệt anh ấy, tiếp đó dưới ánh mắt đưa tiễn của anh ấy cúi đầu đi ra ngoài.

Ngay khi cô ấy sắp đi ra khỏi phòng khách, đột nhiên thoáng thấy cái gì đó rất quen thuộc, cô ấy dừng bước, cau mày lùi lại hai bước ngồi xổm xuống, sau đó kìm lòng không được thò tay hướng về bên cạnh hành lang cửa ra đại khái là một túi rác thải cần được vứt đi đã được đóng gói, từ bên trong lấy ra một cái gì đó hình dáng trông giống như một cuốn album tranh vẽ .

Nhìn thấy trang bìa quen thuộc này Sơ Lễ há hốc mồm, không nghĩ đến làm sao bản thân lại có thể nhìn thấy thứ này tại nhà Trú Xuyên:
.............Lại là cuốn album tranh vẽ cá nhân của Kén Nương Nương, còn là 50 bản đầu tiên có chữ ký phiên bản giới hạn số lượng.

Sơ Lễ lúc đó vì giành giật cuốn album tranh vẽ này với L quân mà nhảy lên nhảy xuống bốn năm ngày, mỗi đêm đều không thể ngủ ngon, sau đó giành được rồi lại gào khóc hết một buổi tối với L quân, xúc động đến nỗi khó mà kìm nén được......cho đến khi cuốn album tranh vẽ này về sau trở thành chứng nhận thân phận "Fan não tàn của Kén Nương Nương"

Cuốn album tranh vẽ này, làm sao Trú Xuyên có?

Cầm một góc của cuốn album tranh vẽ, Sơ Lễ ngơ ngác quay đầu lại, không giấu nổi sự kinh ngạc mà nhìn Trú Xuyên: "Lão sư, anh cũng thích Kén....."

Lời còn chưa dứt.

Sơ Lễ lại một lần nữa tận mắt nhìn thấy Trú Xuyên cứ một giây lại biến đổi một lần.
——
Cô ấy thấy người đàn ông ngay lập tức thay đổi sắc mặt một tay chống vào ghế sô pha phi thân bay qua ghế sô pha với độ cao tương đương có thể so với Lưu Tường sau đó lại biến thành Usain Bolt tay cầm dao chạy nước rút 100m đến trước mặt ám sát cô ấy kế tiếp đoạt lại cuốn sách!

..........Sơ Lễ chưa từng gặp qua một trạch nam nào có động tác nhanh nhẹn như vậy. Mà lúc này, trạch nam đang đứng trước mặt cô ấy với bề ngoài vô cảm, nhanh chóng cúi người nhét cuốn sách trở lại vào trong đống giấy vụn : "Cháu gái thích, kì nghỉ hè có đến nhà tôi chơi———-còn như cái loại hoạ sĩ lỗi thời này, hừm, không xứng rửa chân cho tôi."

Nói xong còn hắt xì hơi một cái.

Mũi đỏ chói.

Sơ Lễ vẫn đang trong cơn sốc chưa hồi thần lại, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai, ung dung, điềm tĩnh, tao nhã, thờ ơ, khinh thường, châm biếm của Trú Xuyên.
——
【Không xứng rửa chân cho tôi.】
【Không xứng rửa chân cho tôi.】
【Không xứng rửa chân cho tôi.】
Sơ Lễ : "......."

Lợi hại rồi.

To cỡ này. Giới văn học là Sakura-thủ lĩnh thẻ bài ha

*Sakura- Thủ lĩnh thẻ bài: tên một bộ phim hoạt hình Nhật Bản

—————

@WildWolfDYX

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top