Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Lâm Khuê ăn hai cái tát, đầu óc quay cuồng, hai mắt cũng không nhìn rõ nữa, mà người kia lôi cô đi hết hành lang, lại kéo cô đi thẳng ra vườn. Lâm Khuê mặc độc một bộ đồ ngủ, đi chân trần, gió đêm thổi qua khiến cô vừa đau vừa lạnh. Ra tới bãi đỗ xe, người kia mở cửa xe ấn cô ngồi vào ghế lái phụ. 

Lâm Khuê vẫn còn đang khóc, qua hai hàng nước mắt cô lại nhìn thấy Cố Dữ Hàng. Thầy ấy mở cửa ghế lái ngồi vào, cởi áo khoác gió trên người trùm xuống đầu cô. 

Lâm Khuê nhìn thấy thầy ấy, chả hiểu sao lại thấy tủi thân, 'hức' một tiếng khóc đến tê tâm liệt phế.

Cố Dữ Hàng: "..."

Một lúc lâu sau, Lâm Khuê đã khóc đến mức mắt sưng húp mới bình tĩnh lại một chút, gỡ áo khoác gió trên đầu xuống quấn chặt cả người mở miệng hỏi, "Tại sao thầy lại ở đây?"

Không nói thì thôi, vừa mở miệng đã thấy giọng mình khàn đến đáng sợ, mỗi chữ nhả ra cứ như đang nghiến răng mà nói vậy. Cố Dữ Hàng đưa cho cô một chai nước khoáng để nhuận giọng, "Em nên cảm thấy may mắn vì tôi ở đây đấy, cái tên khốn nạn họ Đỗ kia..."

Lâm Khuê sững lại, nước mắt lại có xu hướng rớt xuống,  Cố Dữ Hàng hoảng hồn sửa lời, "Không nhắc không nhắc, em đừng có khóc nữa, tôi nghe mà đau hết cả đầu."

Lâm Khuê uất ức nuốt ngụm nước trong cổ họng xuống, mếu máo, "Thì ra người ban nãy lái xe vào là thầy, thầy đã thấy em rồi tại sao không phá cửa vào sớm hơn một tí hả??"

Cố Dữ Hàng bóp trán, lại còn trách anh cơ đấy, ban nãy chỉ lướt qua còn chưa nhìn rõ, vốn dĩ định đi nhìn xem có phải cô không, ai ngờ lại thật sự nghe cô kêu cứu. Anh ta âm thầm nhìn đến má trái đỏ hồng và vết rách trên môi cô, vừa khởi động xe vừa nói, "Chẳng lẽ tôi chưa có nói với em tên đó là thằng khốn à? Vì sao còn bất cẩn như vậy hả?"

"Làm sao em biết ông ta ở đó? Cả buổi chẳng thấy ông ta đâu, ai biết được lại đi nấp trong phòng giở trò hèn hạ chứ?" Lâm Khuê đụng vào mấy chỗ bị Đỗ Trí Vinh sờ qua, cảm giác ghê tởm khiến cô không chịu nổi liền vốc một tí nước để lau. Cố Dữ Hàng chìa qua một cái khăn tay, Lâm Khuê không khách sáo cầm lấy chùi mạnh mấy cái, lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút.

"Nói xem, vì sao lại đi cùng ông ta?" Cố Dữ Hàng lái xe ra đường lớn, bây giờ cũng quá nửa đêm, nhìn mãi chẳng thấy hiệu thuốc nào còn mở cửa cả.

Lâm Khuê chán nản thu mình trên ghế, "Là công ty ông ta thuê hướng dẫn viên phụ việc nên Vương Văn bảo em đi cùng. Ban đầu hướng dẫn chính là một người khác, chẳng hiểu sao cuối cùng lại lại biến thành ông ta, thật tức chết mà!" Lâm Khuê đem chuyện hai ngày nay tuốt tuồn tuột kể ra hết, nhân tiện còn thêm mắm dặm muối rằng mình siêng năng ra sao, được khách khen ngợi như nào. Cố Dữ Hàng nghe xong cười khẩy, "Cho nên em chuẩn bị nói là Đỗ Trí Vinh cho em cơ hội dẫn đoàn, cho em cơ hội thể hiện bản thân, nên thật ra cũng không khốn nạn lắm à?"

Lâm Khuê nghẹn họng trân trối, "Cho dù hắn cho em gia tài bạc triệu thì vẫn là tên ghê tởm biến thái! Nếu không vì Vương Văn..."

Cố Dữ Hàng lại cười khẩy. Lâm Khuê không biết vì sao, nhưng cũng không dám mở miệng nói tiếp nữa. Qua một lúc lâu đến nỗi Lâm Khuê ngứa ngáy trong lòng, Cố Dữ Hàng mới đột nhiên thở hắt ra, bàn tay ma quỷ vươn tới cốc cho cô một cái rõ đau rồi mới nói, "Công sức trước giờ bảo bọc cho em để em đi ra ngoài bị người ta ức hiếp, người làm thầy như tôi thực tức chết mất."

Lâm Khuê ôm đầu xuýt xoa, đồng thời ngẫm nghĩ lại, hình như đúng là trước đây đi cùng thầy Cố cô chưa bao giờ phải chịu ấm ức như thế này cả. Một nữ hướng dẫn viên như cô ra ngoài làm việc thiệt thòi mọi bề, hôm nay làm người trong cuộc thực sự mới biết nếu xảy ra chuyện cô chẳng thể nào chống cự nổi.

Khóc lóc càng chẳng có ích gì.

"Em biết lỗi rồi, sau này không dám nữa." Lâm Khuê vẫn giữ nguyên tư thế ôm đầu, nhìn qua cứ như con rùa nhỏ nấp trong mai. Buồn bực trong lòng dần dần tiêu bớt, Cố Dữ Hàng ôn tồn nói, "Biết khôn ra rồi, sau này làm gì cũng phải cân nhắc, không có tâm hại người nhưng tâm đề phòng người thì phải có." Ngừng lại một chút, Cố Dữ Hàng lại hỏi, "Vương Văn cũng đang ở đây?"

Lâm Khuê cảm thấy hơi lạnh vô thức kéo kéo cái áo khoác trên người, "Vương Văn ban nãy còn ở trong tiệc tối, bị một đám người vây lấy mai mối, không biết đã về được chưa nữa... Ủa nhưng thầy lái xe đi đâu thế?"

Lúc này Cố Dữ Hàng thấy một trạm xăng, bên trong có cửa hàng tiện lợi và một hiệu thuốc nhỏ còn mở cửa liền lái xe vào. Cô y sĩ trong quầy đang ngủ gật, Cố Dữ Hàng mở cửa đi vào mới khiến cô ấy hé mắt ra một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ gật. Anh ta đi một vòng mua mấy thứ bông băng thuốc đỏ, thuốc tiêu sưng, lại sang cửa hàng tiện lợi mua một bao đá to, rút thêm một đôi dép trên quầy rồi ra tính tiền, cả quá trình chưa tới 10 phút. 

Lâm Khuê thấy anh ta quay lại với một lô một lốc thứ trên tay thì kinh ngạc tròn mắt.

Cố Dữ Hàng lấy mảnh khăn bọc đá lạnh lại rồi đưa cho Lâm Khuê, "Chườm vào đi, không khéo ngày mai lại sưng to như quả đào mất."

Lúc này Lâm Khuê mới để ý má trái của mình sưng vù lên rồi, nom cứ như ngậm kẹo mút trong miệng, tên khốn nạn họ Đỗ kia đúng là ra tay độc ác. Đá lạnh vừa chạm vào một cái, cảm giác đau xót làm cô 'ối' lên một tiếng. Cố Dữ Hàng lấy hai chai nước khoáng trên xe, mở cửa xe ra hiệu cho Lâm Khuê duỗi chân ra; Cô chả hiểu gì nhưng cũng làm theo, anh ta mở nước ra xối lên chân cô, gột rửa hết bụi đất lúc nãy rồi lấy dép lê xỏ vào. Cuối cùng Cố Dữ Hàng đổ thuốc đỏ ra bông băng chấm lên môi cô, khiến cô đau đến nhe nanh trợn mắt mới hài lòng buông ra.

Lâm Khuê bị một loạt động tác như mây bay nước chảy của thầy Cố dọa cho choáng váng, hình như thế này có hơi ân cần quá. 

Cố Dữ Hàng ngồi lại vào xe, nghĩ thế nào lại lục lọi trong hộc lấy ra một viên sô cô la đưa cho cô, "Nghe nói lúc buồn bực ăn sô cô la sẽ cảm thấy vui hơn."

Cho nên những việc này là muốn cô vui lên đó hả? Lâm Khuê mím môi cười thầm, hình như cảm giác uất ức trong lòng đã bay biến hơn nửa. Cô lột vỏ socola bỏ vào miệng , vị ngọt gắt khiến cô nhăn mặt một cái, nhưng thực sự cũng khá là ngon.

Lúc này Lâm Khuê mới nhìn qua Cố Dữ Hàng, thấy anh ta cũng đang nhìn mình liền thấy hơi ngượng, "Còn không? Thầy cũng ăn một cái đi?"

Cố Dữ Hàng bật cười, chầm chậm lái xe rời khỏi trạm xăng, "Không còn đâu, kẹo này là lần trước cháu họ của tôi bỏ vào, không nhớ để bao lâu rồi nữa."

Lâm Khuê lại trợn mắt, "Không phải là hết hạn sử dụng rồi chứ???" Cô nuốt mất rồi!

"Đùa em đấy." Cố Dữ Hàng cười ngất.

Lâm Khuê thật chẳng còn gì để nói, thầy Cố từ khi nào nhạt nhẽo vậy hả??

Hình như ban nãy hai người đã đi khỏi khách sạn khá xa, Cố Dữ Hàng quay đầu trở về, trên đường xe đi rất êm khiến Lâm Khuê không kìm được mệt mỏi, trong lòng cứ thấy hình như thiếu thiếu gì đó nhưng không nhớ ra nổi, ngồi nghĩ một lúc đã ngủ thiếp đi.

Trên đường vắng vẻ, Cố Dữ Hàng với tay lấy đi túi chườm đá trong tay cô, tắt bớt đèn, tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, sau đó tiện tay mở một bản nhạc, lại vặn âm lượng đến mức độ thấp nhất. Trong xe nhất thời biến thành một không gian ấm áp êm dịu ngăn cách với khói bụi bên ngoài, Cố Dữ Hàng day day thái dương, đột nhiên có cảm giác lực bất tòng tâm.

Bảo cô về làm cho nhà mình thì cô không muốn, để cô tự mình ra ngoài phấn đấu liền bị người khác khi dễ. Vốn dĩ anh muốn mang cô  bên người ra ngoài làm việc vài năm tích lũy kinh nghiệm, sau đó để cô về làm văn phòng là ổn. Bên ngoài bao nhiêu cạm bẫy đương nhiên anh ta biết rõ, một cô gái làm trong ngành này sợ còn vất vả hơn cả đàn ông, chẳng hiểu sao Cố Dữ Hàng không muốn để cô tiếp xúc quá nhiều với mặt trái của nghề nghiệp.

Nếu đổi lại là anh, hôm nay Lâm Khuê đã không gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy.

Lúc xe về đến khách sạn, Cố Dữ Hàng hình như thấy Vương Văn đi đi lại lại trước cổng, anh ta dừng lại bên đường hạ kính xe xuống. Vương Văn kinh ngạc tiến lại gần, "Thầy Cố, thầy cũng ở đây sao?"

Cố Dữ Hàng lại cảm thấy buồn bực, cau mày nhìn Vương Văn mãi một lúc mới nói, "Dẫn bạn học theo mà không bảo vệ nổi, em còn được cái tích sự gì?"

...

Lúc Lâm Khuê thức dậy đã thấy Cố Dữ Hàng mũ áo chỉnh tề ngồi ở bàn trà, laptop trên bàn đang mở, ngón tay thầy ấy lướt như bay trên bàn phím hình như đang soạn email, sau đó lại đổi sang điện thoại gửi tin nhắn. Cô ngơ ngác, ủa, đây hình như là phòng khách sạn? 

Mãi một lúc lâu Cố Dữ Hàng mới ngẩng lên, "Dậy rồi à?"  

Lâm Khuê vẫn còn đang quấn nguyên áo khoác gió của thầy Cố, bên trong là bộ đồ ngủ kẻ sọc trông hơi trẻ con, đầu tóc bù xù, mặt chưa rửa ngồi trên giường. Anh ta hơi buồn cười, chỉ chỉ vali trong góc phòng, "Đồ của em đều ở đây cả rồi, thay quần áo đi."

Cứ thế cô ngây ngây ngốc ngốc cầm theo vali vào nhà vệ sinh, rửa mặt đánh răng qua loa mới tỉnh ngủ hẳn, không đúng, hôm qua cô còn đang ngủ trên xe của Cố Dữ Hàng cơ mà! Lâm Khuê chạy bình bịch ra ngoài phòng khách đã thấy thầy ấy thu dọn xong đồ đạc trên bàn, "Thầy Cố, cái đó, chuyện tối qua..."

"Không cần nói gì cả, tất cả để tôi xử lý." Cố Dữ Hàng lấy áo khoác gió cô bỏ lại trên giường mặc vào, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn ra hiệu cho cô, "Đi thôi."

"Hả? Đi đâu cơ?" Lâm Khuê ngơ ngác tập hai, cảm thấy hình như bắt đầu từ tối qua cô đã bị thầy ấy xoay như chong chóng, tư duy không theo nổi hiện thực.

"Đi cùng tôi." Cố Dữ Hàng nói như chém đinh chặt sắt, Lâm Khuê cảm thấy có gì không đúng lắm, "Nhưng mà em vẫn phải quay về bên kia nói với Vương Văn một tiếng..." Cố Dữ Hàng 'hừ' một tiếng khiến cô im thin thít không dám nói thêm lời nào.

"Sáng nay Vương Văn đến đưa đồ cho em tôi đã nói qua rồi, cậu ta sẽ lo liệu phần còn lại, em không cần bận tâm nữa..." Ngữ điệu của anh ta lạnh tanh, "Đã như thế còn nghĩ đến chuyện về bên đó, em nóng lòng muốn gặp lại tên khốn họ Đỗ đến thế à?"

Lâm Khuê co rúm lại lắc đầu lia lịa. Cố Dữ Hàng thở dài một hơi, giọng nói cũng mềm mỏng hơn, "Em đó, toàn quan tâm mấy vấn đề nhảm nhí, sao không để tinh thần sức lực lo cho bản thân ấy..."

Đột nhiên Lâm Khuê thấy hơi cảm động, tuy thái độ chẳng dịu dàng gì cho cam nhưng hình như thầy ấy thật lòng lo lắng cho cô. 

Ủa khoan đã, sáng nay Vương Văn đã đến đây?

...

"Nhưng mà chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ?" Lâm Khuê hỏi. Xe của hai người không nhanh không chậm đi trên con đường dọc bờ biển, ánh nắng sáng sớm không gay gắt lắm, gió biển mang hơi muối thổi nhè nhẹ làm tâm tình cũng khoan khoái hẳn ra. Hai hôm vừa rồi không có thời gian ngắm nghía, bây giờ mới thấy phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.

"Khảo sát địa điểm mới..." Cố Dữ Hàng mắt nhìn đường miệng trả lời, "Nghe nói đầu bên kia thành phố có một chỗ khá đẹp nhưng ít người biết đến, tôi muốn đến xem sao."

Lâm Khuê không hỏi gì thêm nữa, cô lôi máy ảnh ra chụp mấy tấm làm kỉ niệm, sau đó nhoài người ra cửa sổ tận hưởng không khí êm đềm lười nhác này. Nhà cửa cao tầng trong tầm mắt dần dần biến mất chỉ còn lại trời xanh biển xanh ngút ngàn, cuối con đường hai người đang đi là một bến tàu màu trắng khảm lên nền trời xanh, hoa cải vàng nở lác đác, phía xa xa có vô số đảo lớn đảo nhỏ quần tụ, cảnh vật cứ như một bức tranh xanh ngắt hùng vĩ.

Hôm nay Lâm Khuê mặc bộ váy vàng chanh, mũ đội đầu cũng màu vàng, tung tăng tung tẩy trên đường cứ như một chú chim hoàng oanh. Cố Dữ Hàng đi theo sau cô, đầu mày nhăn nhúm nãy giờ dần giãn ra: khung cảnh này, thực sự rất đẹp.

Lâm Khuê đi một vòng rồi tung tăng trở về, "Em đã đi hỏi rồi, ở đây người ta gọi là vịnh Vân Phong, đẹp thật đấy, nghe nói còn có thể đi bộ trên biển nữa."

Cố Dữ Hàng gật đầu, "Vậy thì đi thử xem."

Dường như du lịch còn chưa tìm tới đây, xung quanh chỉ có mỗi một cửa hàng trong bến tàu bán đồ dùng và thức ăn nhanh. Cố Dữ Hàng mua cho Lâm Khuê một cái hamburger rõ to, còn bản thân chỉ muốn một cốc cà phê, kết quả lúc lên tàu ra đảo lại khiến cô vì ăn no quá mà say sóng =.,= Lâm Khuê úp sấp trên mạn thuyền nôn khan, Cố Dữ Hàng bất đắc dĩ phải vỗ lưng cho cô. Nhưng lúc đặt chân lên đảo, Lâm Khuê liền thấy chuyến đi này không uổng công tí nào.

Giữa màu xanh biếc của trời đất lại nổi lên một dải cát trắng liên miên bất tận cắt đôi không gian, ánh nắng chiếu xuyên qua làn nước lấp loáng như đang nhảy múa,những ngôi nhà màu trắng thưa thớt đứng cạnh bờ biển, khung cảnh cứ như trong mơ khiến người ta cảm thấy giữa đất trời này bản thân thật nhỏ bé yếu ớt. Lâm Khuê phấn khích giẫm lên con sóng dưới chân chạy ra xa, bọt nước bắn tung tóe lên gấu váy cô thành những bông hoa nhỏ. 

Cố Dữ Hàng đi theo phía sau, cứ sợ bất cẩn một cái cô lại bị sóng xô ngã. Lâm Khuê đột nhiên ngẩn người, thầy Cố đứng ở ranh giới giữa trời và đất mỉm cười cười nhìn cô, gió thổi tung mái tóc lòa xòa, cảnh tượng như trong một cuốn tiểu thuyết nào đó. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại giơ máy ảnh lên, Cố Dữ Hàng cũng không né tránh, từ tốn đi về phía cô. 

Trên đảo cũng không phải không phát triển, Lâm Khuê vừa hút nước dừa đặc sản địa phương vừa nghe cô bán hàng nói ở đây thực ra là ba hòn đảo, đảo nào cũng đẹp cả, có điều muốn đi phải đợi thêm một lúc nữa.

"Con đường nối liền ba đảo phải đợi thủy triều rút xuống mới đi được, nhưng mà phải quay về trước năm giờ chiều, nếu không thủy triều lên là không đi được đâu."

Lâm Khuê cũng cảm thấy hơi đau chân, ngồi ở đây đợi một lúc cũng chẳng sao; Còn Cố Dữ Hàng bên kia đã vùi đầu vào laptop của thầy ấy có vẻ cũng khá bận rộn, cô tò mò, "Thầy làm gì thế?" 

Anh ta hơi giật mình đẩy đầu cô ra, "Chuyện người lớn con nít đừng có xen vào."

Lâm Khuê bĩu môi, cũng không thèm đếm xỉa tự mình đi chơi, trên bờ biển có rất nhiều sỏi lẫn vào cát trắng như những viên ngọc lấp lánh, lượm viên này lại thấy viên kia đẹp hơn, chẳng mấy chốc trong mũ cô đã chất đầy những viên sỏi đủ màu. Mãi đến lúc Cố Dữ Hàng thu dọn đồ xong xuôi vẫy vẫy cô, Lâm Khuê mới chạy về.

Có mấy người dân cũng đứng đợi thủy triều, lúc nước vừa rút xuống mọi người bắt đầu reo hò từ từ đi qua. Lâm Khuê tay bưng nón tay xách váy trông đến là chật vật, con đường cũng chẳng khô ráo hẳn, hai người còn phải cởi giày ra để đi; Cố Dữ Hàng không nhịn nổi nữa xách luôn cả giày của hai người, tay còn lại nắm lấy tay Lâm Khuê dắt đi.

Thoáng chốc Lâm Khuê ngẩn cả người.

Con đường dưới chân chẳng được bằng phẳng lắm, những con sóng lớn ập vào khiến cô lảo đảo, nhưng bàn tay người bên cạnh cứ vững vàng truyền ra tín hiệu cho cô biết có thể an tâm mà dựa vào. Lâm Khuê đột nhiên có cảm giác, giữa trời đất này chỉ còn lại hai người chậm rãi đi cạnh nhau.

....

Cứ rong chơi như thế, chẳng mấy chốc trời đã ngả về tây.

Lâm Khuê cứ tưởng bọn họ đi rồi về ngay, nào ngờ thầy ấy lại muốn ở thêm một đêm. Trên đảo có những chiếc bungalow(*) nhiều màu sắc cạnh bãi biển, Cố Dữ Hàng liền thuê ngay hai chiếc gần nhau. Lâm Khuê mở cửa số ra nhìn thấy thầy Cố ở đối diện liền bật cười, trông hai người cứ như hàng xóm kế bên nhà nhau vậy. Chủ cho thuê là một cô trung niên rất nhiệt tình, bữa tối của hai người là một bàn hải sản thịnh soạn, ăn xong Lâm Khuê đi dạo cho tiêu cơm, Cố Dữ Hàng lại tiếp tục bận rộn với laptop của thầy ấy. 

Lâm Khuê ngứa hết cả răng, chẳng hiểu thầy ấy bận cái gì từ sáng đến tối, bảo đi khảo sát mà phong cảnh cũng không liếc lấy một cái, cả ngày chỉ dán mắt vào máy tính. Cô nhẹ nhàng nhón gót đi vào phòng định hù một cái, Cố Dữ Hàng lại đột nhiên gập laptop làm cô giật mình, "Ơ, thầy đã xong rồi ư?"

Cố Dữ Hàng có vẻ tâm tình rất tốt, vỗ vỗ ghế bên cạnh bảo cô tới ngồi xuống, anh ta nhìn cô một lát rồi lục balo lấy ra lọ thuốc tiêu sưng, nói "Cũng đỡ hơn tối qua rồi nhưng nhìn kĩ vẫn thấy, cầm lấy tự bôi đi."

Lâm Khuê mở nắp ra liền ngửi thấy mùi bạc hà thơm mát, thầm cảm thấy mùi này hơi quen? Hình như lúc sáng rửa mặt có ngửi thấy rồi, thế ra tối qua trong lúc cô ngủ thầy ấy đã bôi giúp cô à?

"Hôm nay chơi vui không?" Thầy Cố hỏi.

Lâm Khuê gật đầu lia lịa, "Không những cảnh đẹp mà đồ ăn cũng ngon, chỉ tiếc chỗ này hẻo lánh quá, khách du lịch chẳng có mấy, thật là phí phạm của trời."

Cố Dữ Hàng gật đầu, "Thầy và một người bạn muốn hợp tác đầu tư chỗ này thành khu du lịch, nếu thuận lợi thì cuối năm sau sẽ bắt tay vào làm. Có điều nhìn tổng thể các hạng mục thi công sẽ rất lớn, không những phải xây khách sạn nhà hàng mà còn phải đầu tư cải tạo phương tiện di chuyển và đường xá trên đảo nữa... Nói xem, em cảm thấy dự án này có đáng giá không?"

"Việc quan trọng thế tại sao thầy lại hỏi em?" Lâm Khuê kinh ngạc, cô không biết thầy ấy còn có kế hoạch lớn như thế, phải nói là sẽ thay đổi hẳn diện mạo của nơi này, biến nó thành thiên đường du lịch. 

Cố Dữ Hàng cười cười làm cô không rét mà run, cái điệu bộ này y hệt như lúc thầy ấy kêu sinh viên lên trả bài vậy! "Bạn học Lâm này, đây là cơ hội cho em phát huy năng lực chuyên ngành đấy, phân tích thử tính khả thi của case này xem nào."

"Nếu có thể làm cho mọi người biết đến nơi này nhiều hơn thì rất tốt." Lâm Khuê ngẫm nghĩ một lúc mới đáp, "Nhưng em kiến nghị đừng bê tông hóa nó, cố gắng giữ lại dáng vẻ hoang sơ trên đảo, như thế nơi này cũng sẽ không mất đi ý nghĩa của nó, cũng cho khách tới cảm nhận được vẻ đẹp mà chúng ta đã cảm nhận."

Cố Dữ Hàng gật gù, xem ra đáp án này đã vừa lòng thầy ấy rồi; Lâm Khuê không nhịn được âm thầm đắc ý, ít nhất em vẫn là sinh viên xuất sắc được trao học bổng đấy nhé.

"Cho nên thầy chuẩn bị dời non lấp bể, người làm học trò như em thật sự không định giúp một tay à?" Cố Dữ Hàng đột nhiên nói.

"Hả?" Lâm Khuê không hiểu.

"Vị trí điều hành vẫn đang chờ em, về giúp tôi đi."

Lâm Khuê nhìn vào mắt thầy ấy rất lâu cũng chẳng thấy có chút gì gọi là giỡn chơi cả, không khỏi quẫn bách hỏi lại, "Ngoài kia đâu thiếu người tài giỏi có kinh nghiệm hơn em nhiều, tại sao nhất định phải là em?"

"Vì em là học trò giỏi nhất của tôi chứ sao." Thầy ấy từ tốn mỉm cười, trong đáy mắt cất giấu ranh mãnh không dễ phát hiện ra.

Sự thật chứng minh muốn moi thông tin từ Cố Dữ Hàng đúng là nằm mơ, vị tiền bối kín mồm kín miệng này, cô hoài nghi rằng trước giờ thầy ấy luôn coi cô là người dễ bị phỉnh phờ như thế đấy.

Lâm Khuê bĩu môi, "Thế thì đến lúc có chuyện sơ suất xảy ra thầy cũng đừng có trách móc người ta đấy."

Cố Dữ Hàng vẫn giữ nguyên ý cười từ tốn, nói "Có tôi ở đây em còn sợ à?"

"Có thầy ở đó mới sợ đấy..." Lâm Khuê lẩm bẩm.

"Quyết định thế nhé, sau khi trở về liền bắt đầu luôn được không?" Cố Dữ Hàng lần nữa thu dọn mấy thứ linh tinh trên bàn, Lâm Khuê nảy ra ý định chơi xấu tủm tỉm cười nói, "Gì chứ, em còn chưa đồng ý đâu, để em về suy nghĩ đã!"

Cố Dữ Hàng sững người lại một nhịp, nhìn theo bóng lưng cô nhảy chân sáo ra khỏi phòng không khỏi đỡ trán cười khổ: Hình như anh ta dung túng quá khiến bạn học nhỏ này không biết trời cao đất dày là gì rồi nhỉ?

....

Lâm Khuê ở trên đảo hẳn hai ngày, đến tận ngày thứ ba mới lên tàu về đất liền. 

Cô lim dim tựa vào mạn thuyền, chuyến đi ngoài ý muốn này giống như lấy trộm hai ngày lười nhác trong nhân gian, thật dễ khiến người ta chìm đắm như thế đấy. Nương theo góc độ nhìn sang, thầy Cố ở bên cạnh đang chăm chú nhìn điện thoại, tay chống vào thành tàu, môi hơi mím lại. 

Cô luôn không hiểu tại sao nữ sinh khác đều cảm thấy Cố Dữ Hàng là người thú vị, khéo léo hài hước, 'xán lạn như cảnh xuân tháng ba'?  Lâm Khuê thấy chỉ cần thầy ấy không mở miệng, bộ dạng liền biến thành lẳng lặng xa cách, hoặc hình như cô thường xuyên nhìn thấy cảnh thầy ấy không nói chuyện, như lúc này chẳng hạn.

"Nhìn lâu như thế có đưa ra được kết luận gì không?" Cố Dữ Hàng đột nhiên ngoảnh đầu chính xác nhìn vào mắt cô. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại to gan nói, "Không có gì đặc biệt, nhìn thì cũng được nhưng hơi lạnh nhạt quá, cười một cái thì đẹp hơn."

Cố Dữ Hàng bị chọc cho bật cười thật. 

Có vẻ không khí quá tốt khiến cô cũng được bơm thêm không ít dũng khí, "Đúng đúng, chính là cười hiền hậu như thế đó, thầy suốt ngày tiếu lý tàng đao(*) ai mà chịu cho nổi."

Cố Dữ Hàng dường như cảm thấy hứng thú với chủ đề này, nhích lại gần hỏi, "Còn gì nữa?"

"À còn đừng có trong lúc người khác không đề phòng liền quăng một quả tạ bự nữa! Giống như bài luận giữa kì đó, con điểm quan trọng như thế mà thầy cho hạn có một tuần!" Lâm Khuê không khỏi lộ ra chút oán hận, "Đề bài thì mông lung, thời gian thì gấp rút, tụi em cũng là người trần mắt thịt, sao mà làm kịp cơ chứ!" Tuy đã dốc cạn sức lực nhưng cô vẫn thấy bài luận mình viết ra thật thảm hại, nghĩ đến liền không dám nộp nữa luôn ấy.

"Khổ sở đến thế cơ à?" Cố Dữ Hàng xoa cằm ra chiều nghĩ ngợi.

"Lại còn không khổ à!" Lâm Khuê tiện tay vỗ bốp lên cánh tay thầy Cố một cái, "Tụi em đâu có thần thông quảng đại như thầy, cái gì cũng biết cái gì cũng làm tốt, cho nên lúc thầy chấm bài có thể hạ thủ lưu tình được không hả, hả?"

Cố Dữ Hàng bị vỗ cho một cái điếng cả người, âm thầm xoa cánh tay, "Này này, thế này là quá đáng đấy nhé, vấn đề liên quan đến đạo đức nghề nghiệp tôi không thể thỏa hiệp với em được."

"Em cũng biết thế nhưng mà..." Lâm Khuê 'hứ' một tiếng, "...nếu có thể hòa nhã hơn một tí thì khi bị đánh rớt tụi em cũng không đến nỗi tức hộc máu."

Cố Dữ Hàng đưa tay chỉnh chỉnh lại cổ áo, vuốt phẳng mấy nếp nhăn vô hình, thẳng lưng 'e hèm' một tiếng, nói "Thì ra trong lòng em tôi lại là người tệ bạc như thế, xem ra tôi càng phải phát huy hơn nữa, không thể để có tiếng không có miếng như vậy được."

Đại khái Lâm Khuê cảm thấy, lần này cô toi thật rồi.

--------------------------------------

(*)Bungalow: dạng phòng cho thuê theo căn riêng biệt, thường gồm 1 đến 2 phòng liền kề nhau.

(*) tiếu lý tàng đao: nụ cười ẩn giấu đao nhọn, có thể hiểu là cười một cách nguy hiểm.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top