Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Lần gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký túc xá nơi anh ở được xây dựng trong khuôn viên trường, nó được chia thành hai khu A và O, B không sở hữu Pheromone càng không bị ảnh hưởng nên thường phân đều vào hai khu. Vì biện pháp an toàn, một bức tường lớn mọc lên ngăn cách không cho người bên kia sang bên này, và để tránh xảy ra những vấn đề nhà trường không thể kiểm soát, còn có quy định nghiêm cấm chặt về việc A tự ý sang khu O và ngược lại. Tuy vẫn sẽ có người bất chấp vi phạm nhưng ít nhất nó ổn.

Khưu Khánh Chi hiện đang đứng dưới bóng râm, thong thả dựa lưng vào thân cây, anh có hẹn với lũ bạn cùng nhau tới thư viện tìm tài liệu cần thiết cho nhóm, sớm đã quen cái giờ dây thun của bọn này anh cũng chả buồn than thở. Anh bâng quơ ngó xung quanh, muốn tìm gì đó thú vị để vơi bớt sự nhàm chán ấy. Nơi anh đứng ít người qua lại, gần như yên tĩnh, ngoài cái nắng gắt cùng vài vật trang trí thuận mắt thì chẳng có điều gì đặc biệt.

Sột soạt.

Tiếng động bất ngờ phát ra từ bụi cây gần đó thu hút sự chú ý của anh, dường như có thứ gì vừa té xuống, anh chỉ kịp nhìn thấy một màu trắng vụt vào bụi.

Mèo?

Khưu Khánh Chi thắc mắc, hướng mắt về nơi đó. Im lặng hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh, tính tò mò của anh trỗi dậy, muốn tiến đến xem thử. Đôi chân đang mỏi nhừ vì phải đứng một chỗ bấy giờ đã được di chuyển, từng bước của anh nhẹ nhàng như sợ kinh động thứ bên trong.

"Meo..."– Khưu Khánh Chi khẽ gọi, chẳng biết nó có tác dụng hay không, nhưng đây là cách anh thường dùng để kêu mấy con mèo hoang trên đường.

Phía bụi cây vậy mà thật sự rục rịch, chỉ là chẳng ngờ từ trong đó sẽ có người lao ra. Anh bị làm cho đơ người, cũng không kịp tránh né chỉ có thể đứng yên khiến cả hai tông sầm vào nhau.

Thứ anh cảm nhận rõ đầu tiên là cái đau điếng đang truyền đến do cú va chạm. Trong lòng bỗng có chút khó chịu liền muốn ngẩng đầu lên nói vài lời, lại vô tình đụng phải ánh mắt của đối phương.

Thoáng chốc mọi thứ xung quanh đều hoá thành hư vô, chỉ còn tồn lại sự thổn thức đến từ trái tim đang loạn nhịp.

Tứ chi của cả hai dường như tạm thời bị tê liệt, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ. Không ai nói với nhau câu nào, hoàn toàn để bầu không khí im lặng bao trùm lấy.

Đêm vẫn chưa buông, nhưng anh đã có thể tìm thấy những vì tinh tú trong đôi mắt ấy, tựa hồ bên trong đang chứa cả một thiên hà thu nhỏ.

Hoá ra còn có thứ làm người khác trở nên xao xuyến chỉ bằng ánh mắt sao?

Cứ ngỡ cậu là làn nước mát đến xoa dịu tâm hồn anh, khiến anh say mê dần đắm mình vào cậu.

Một khoảnh khắc tuy ngắn ngủi lại có thể làm anh bồi hồi mãi. Cậu chợt sực nhớ điều gì đó, mặc kệ người đối diện vẫn đang đứng ngẩn ra đấy, nhanh chóng cao chạy xa bay.

Tiếng leng keng kéo anh trở về thực tại, Khưu Khánh Chi đưa mắt nhìn nơi phát ra thanh âm ấy, cậu vậy mà vô tình đánh rơi chiếc vòng tay của mình, trên đó còn được gài chuông nhỏ. Anh không nghĩ gì nhiều cúi xuống nhặt lên, định sẽ đem trả lại nhưng vừa quay đầu thì người kia đã mất dạng lúc nào chẳng rằng.

"..."

Phía bên kia chúng bạn của anh ung dung tới chỗ hẹn, tình cờ bắt gặp hình ảnh hớt hải ấy.

"Ơ? Bé năm nhất tao gặp hôm kia này."- Nó thấy người quen liền nhiệt tình đưa tay lên chào.

"Bây có cảm thấy quần áo của thằng bé hơi xộc xệch không?"

Đứa trong nhóm thắc mắc, tụi nó bắt đầu nhìn nhau. Trùng hợp Khưu Khánh Chi vừa xuất hiện sau bức tường, còn đang ngơ ngác không biết làm gì với vật bị đánh rơi này. Chúng nó thấy anh, trong đầu liền có chung một ý nghĩ.

Biến thái.

Anh ngó ngang xung quanh, tự hỏi không biết chúng nó đã chịu đến chưa. Một lực mạnh đột ngột dồn lên lưng anh, trong đầu còn chưa hiểu chuyện gì cơ thể đã mất thăng bằng kéo cả người lao xuống, thành công tiếp xúc với mặt đất mỹ mãn, bên tai vang giọng nói quen thuộc.

"Tao phải đòi công bằng cho em nó."

Anh mơ hồ nhìn lên, đứa trong nhóm dường như đã nhận ra người dưới đất, vội kéo thằng kia lại.

"Thằng Khánh Chi đấy mày!"

.

.

.

Khưu Khánh Chi ngồi đối diện ba chiếc ghế trước mặt cùng ánh mắt chăm chăm hướng về mình, bản thân khẽ xoa nơi đau âm ỉ.

"Vậy là hiểu lầm à?"

"Mà sao bé nó vào được khu A thế?"

Từng câu hỏi dồn dập tiến vào tai anh, Khưu Khánh Chi nhún vai không đáp, để lại cho chúng một sự im lặng. Ngày đã vãn, những tia nắng ấm cuối cùng cũng dần vụt tắt, gió bên ngoài trở se lạnh. Chúng thôi hỏi, ai nấy tự quay về chỗ mình.

Anh cầm chiếc chuông nhỏ trong lòng tay, lăn qua lăn lại trên đầu ngón, tâm trí đang nghĩ về người mình vừa gặp vài tiếng trước, ở nơi áo vẫn vương chút ít pheromone của cậu ta. Hương thơm ấy tựa như một viên kẹo, còn anh là đứa trẻ lần đầu được nếm vị ngọt, day dứt mãi không quên. Nó mang đến cảm giác quen thuộc, một cảm giác cả hai đã từng gặp nhau, khiến anh muốn tìm lại cậu. Anh đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ, bầu trời rải rác các vì sao, trăng đêm nay sáng lại chẳng thể làm anh xao xuyến bằng đôi mắt trong veo ấy.

Khưu Khánh Chi bỗng có hứng đi dạo, liền đứng dậy khoác áo lên mình rồi lập tức rời khỏi phòng. Lũ bạn vừa quay đầu qua đã không thấy tăm hơi anh đâu, chúng nhìn nhau đầy thắc mắc.

Anh chỉ đơn giản là dạo quanh khuôn viên ký túc xá không đi đâu xa. Những cơn gió đùa nghịch chạy nhảy khắp nơi, xô đẩy các tán cây khiến chúng trở nên rung động. Ánh trăng soi sáng cả một khoảng không vô tận. Khung cảnh về đêm vẫn như vậy, chỉ khác nó mang thêm một vẻ trầm lặng và lung linh theo cách đặc biệt của nó.

Luẩn quẩn một hồi, anh vô tình dừng chân trước nơi mình và cậu nhóc kia gặp nhau, chẳng rõ điều gì đã thúc đẩy anh tới đây. Phía bên trong tối om không thể nhìn rõ, nơi này ẩn khuất gần như chỉ có ánh trăng le lói soi đường. Anh nghĩ một lúc, cảm thấy chẳng có gì thú vị trong đó, bàn chân lần nữa nhấc lên chuẩn bị tiếp tục bước đi.

Anh lia mắt sơ qua một lượt, tình cờ bắt gặp bóng đen trong góc đang mò mẫm ở bụi cây làm anh giật nảy. Khưu Khánh Chi dụi mắt cố gắng nhìn kỹ về nơi đó, xác nhận nó là người mới thở phào. Nhưng chả hiểu sao anh cảm thấy người này có chút quen mắt.

Lý Bính lục lọi từ góc này qua góc khác, với cái khung cảnh tối như mực này càng khiến việc tìm kiếm khó khăn hơn, cậu bắt đầu lẩm bẩm một mình: "Đâu rồi nhỉ?...nhớ ở đây mà."

Cả cơ thể cậu đột ngột bị nhấc lên không trung, tầm nhìn trở nên cách xa mặt đất. Lý Bính bối rối chưa hiểu chuyện gì quay sang đã thấy anh đứng ở đây từ khi nào, tay kia còn đang nắm cổ áo cậu.

"Lại là nhóc?"

"..."

Khưu Khánh Chi thật sự muốn kí đầu đứa nhóc này, không ngờ tới nó sẽ lại mò qua đây lần nữa.

"Em tới đây làm gì?"

"..."

Thứ anh nhận được là sự im lặng từ đối phương, anh có chút bất lực đành lấy vật trong túi đưa ra trước mặt cậu.

"Của em à?"

Lý Bính bỗng thay đổi thái độ nhanh chóng khi thấy nó, với tay muốn lấy thì bị anh thu về. Khưu Khánh Chi dùng nó tra hỏi cậu: "Nói với anh, em tới đây làm gì?"

Cậu lúc này mới chịu mở miệng trả lời anh: "Em tìm đồ."

Nhận được câu trả lời anh cũng gật gù rồi hỏi tiếp:

"Lần trước thì sao?"

"Mèo của em đi lạc qua đây."

Khưu Khánh Chi nhướng mày nghi hoặc trước câu nói này.

Ký túc xá cho nuôi mèo à?

Tuy hơi không thuyết phục nhưng anh vẫn chọn trả lại cho cậu, Lý Bính vui vẻ nhận lấy nó, coi như bảo vật mà cất kỹ. Anh nhìn chằm chằm người đối diện một lúc rồi chuẩn bị rời đi, cậu thấy vậy thì bắt đầu vùng vẫy.

"Anh thả em xuống đã!"

Khưu Khánh Chi thản nhiên nói: "Vi phạm nội quy, cần xử phạt."

Giọng anh không giống đang đùa, Lý Bính càng ra sức giãy giụa.

"Em cùng lắm cũng chỉ loanh quanh ở đây thôi, anh đừng có chấp trẻ con mà!"

Anh không có chút lay chuyển, cứ thế xách người trên tay đi. Trong lúc cấp bách, Lý Bính bất ngờ dùng tay giữ đầu anh lại, làm một cú đụng trán mạnh thành công khiến anh choáng váng, còn bản thân đã nhanh chân chạy đi.

Khưu Khánh Chi bất lực ôm trán, nhìn bóng dáng kia dần xa khuất.

Nhãi ranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top