Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tết cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng mùng ba. Nắng nhẹ chiếu trên mái nhà tranh rồi xuống khoảng sân bé tí. Hiệu Tích xếp đồ vào cái giỏ nhỏ má ở ngoài gói bao nhiêu là thứ cho đứa con trai sắp đi xa. Lòng cứ buồn man mác, thằng nhỏ mới về được có mấy ngày rồi lại đi biệt ở trển, nên bà trân trọng mấy ngày tết này lắm, bà trân trọng được bên đứa con trai nhỏ, để sau này già rồi không nhìn rõ nữa, yếu rồi nằm một chỗ không đi đâu được nữa nên giờ còn khỏe, làm được cái gì cho con cho cháu thì làm để sau này đỡ hối tiếc.

Doãn kì đạp cái xe cũ đã xét gần như hết  toàn bộ tới trước cửa nhà mà lòng nhộn nhạo, hôm nay em đi rồi chỉ còn mình anh ở lại nơi đất quê này biết khi nào gặp lại. Nhớ lúc em mới lên Sài Gòn em cười tươi rói, miệng thì tíu ta tíu tít hứa rằng năm nào cũng về, năm nào cũng ăn tết với anh Kì, vậy mà...

Em đi biệt ba, bốn năm trời bây giờ lại sắp chia ly, y như cái năm đó, anh đưa em ra bến xe, tiễn người đi dưới ánh bình minh. Nắng sớm chiếu lên khuôn mặt em sáng rực, cứ ngỡ như một khóm hoa đồng tiền vươn mình trước nắng, thoải mái hưởng trọn ánh mặt trời.

"Kì ơi"

Hiệu Tích gọi anh, thanh âm trong trẻo của em vang vọng trong đầu, hôm nay em vẫn vậy, vẫn đứng dưới nắng sớm nở rộ như bông hoa đồng tiền, vẫn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vẫn cái cảm giác mất mác khó tả trong lòng. Doãn Kì bước tới, vén mái tóc dài chưa kịp cắt của em cười tươi với em coi như lần cuối hai ta gặp mặt. Không một ai nói câu nào cũng có lẽ giờ phút này chỉ nhìn nhau là đủ.

"Anh ơi, em đi rồi anh có buồn không?"

"Có chứ, nhưng buồn thì cũng phải qua, cũng phải quay về với lối sống cũ không có em thôi. Em ơi"

Hiệu Tích thấy mắt mình cay rồi, em không nói nữa cứ thế ôm chặt anh lại, úp mặt vào lòng ngực người lớn hơn, em ước. Ước cho hai đứa mình gần nhau, ước cho em với anh không bao giờ lìa xa và cũng ước tết sau mình vẫn bên nhau.

Hiệu Tích khệ nệ rinh đủ thứ đồ má gói, chất hết lên xe đò cũng là quá trưa, em chưa vội lên xe đứng nhìn lại quê một chút, nhìn từng khóm rau, thửa ruộng, em càng nhìn càng thấy nhớ, nhớ những chiều chạy trên con đê với đám bạn vui đùa, nhớ những lần thả diều đến tối mịt đến má xách cây ra mới chạy về. Nhớ lắm chứ, mà thôi muốn nhớ thì phải làm, làm cho ngày sau được ấm no, làm cho thoát khỏi cái cảnh nghèo khổ này và làm để không thấy tuổi thẹn với đời, với xã hội này.

"Tích à!"

Doãn Kì hớt hãi chạy tới, trên tay còn cầm một bó bông đồng tiền được lựa tỉ mỉ. Anh nói cái này là quà chia tay cũng như mỗi lần thấy nó thì luôn nhớ tới anh. Doãn Kì cười tươi cũng giống như bó đồng tiền trên tay anh vậy. Em không muốn khóc nhưng nước mắt cứ lăng dài,  em nhào tới ôm chầm lấy anh, không muốn rời xa nữa. Anh vỗ lưng em từng từng chút dỗ người trong lòng.

"Hiệu Tích ơi, em đừng khóc, em khóc anh đau lắm em ơi. Hiệu Tích của anh chỉ biết cười thôi, cười đẹp như bông đồng tiền vậy, nên đừng khóc nhé em ơi"

"Nhớ sau này lên trển lúc nào rảnh thì gọi về cho anh, em phải nhớ không được bỏ bửa nghe chưa, hổm dì năm nói em hay bỏ bữa, làm vậy là không ngoan nghe!"

"Lỡ như em ốm thì còn đâu là cục vàng của tui nữa có biết chưa"

Hiệu Tích không nói gì chỉ gật gật đầu, em lên xe nhưng vẫn luyến tiếc nhìn anh lần cuối. Lúc này anh vẫn cười đưa bó đồng tiền cho em. Anh nói:

"Anh yêu em lắm, Tích à"

Em cười lại với anh em nói:

"Em cũng yêu anh, Kì ơi"

Hoàn văn...

Giữa chốn Sài Gòn hoa lệ lại vô tình tìm thấy người tôi thương___Phần 2????

_____________________________
Hăi~ Pe đâyyy
Tớ kết thúc nó trong một đêm không ngủ, hì tớ không muốn xin lỗi nữa vì tớ cảm thấy thật tệ hại khi mà xin lỗi rồi lại như ban đầu. Thật sự tớ tệ quá nhưng tớ sẽ cố gắng sửa nó, tớ không muốn tệ hại cả đời đâuuuu nên là hãy luôn ủng hộ tớ nhé ^^ love you

Ngày viết: 25/01/2022
Ngày hoàn: 10/06/2023

Hậu Giang 5:32AM

#Peaches

#đào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top