Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hamburger

Hamburger

Author: Lee Jigun (It’s me)

Disclaimer: Họ mãi mãi không thuộc về ai… vì họ là chính họ…

Warning: K+

Genres: romance, ngu ngơ…

Parings: KiMin, KiSiMin, Min-hamburger

Summary: có những chuyện người ta không bao giờ đoán trước được…

Status: Completed

Note : thèm humburger… = =”

Note: Mình chưa xin bản quyền của fic này, chỉ copy-paste lên phone đọc, nên xin bạn trans/author của fic này bỏ quá cho.

————————-

Ca học buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Mặt trời giữa trưa như đang muốn thiêu rụi hết những vật cản mà nó gặp trên đường. Nắng! Nóng! Đổ mồ hôi! Ướt đẫm chiếc sơmi đồng phục mỏng manh. Changmin đưa tay áo quét ngang qua vầng trán thông minh. Bước chân vội vàng chạy nhanh đến nơi làm thêm. Tiệm bánh Hamburger “Friends” nổi bật giữa phố với hai chiếc bánh tròn xoay cùng hai cái miệng cười toe toét. Đó là tác phẩm của cậu, sau khi dồn hết tình yêu với hamburger vào bức vẽ đó, cộng thêm nài nỉ, ỉ ôi và hiệu ứng của khách hàng đối với cậu, ông chủ khó tính cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cho trưng ‘cái đó’ lên trước cửa. Sau này mới phát hiện, cái biển đó trở thành độc nhất vô nhị và có công lôi kéo khách đến cực kỳ hiệu quả. Cũng có thể là vì nhìn những cái miệng cười đó dễ thương y như cậu nhóc làm việc bán thời gian trong cửa hàng. Việc Changmin dễ thương với nụ cười cùng đôi mắt lệch khiến con gái xiêu lòng hay dễ dàng đánh gục cả các bà các cô thì hiển nhiên như chất lượng hamburger trong tiệm này vậy. Chính vì thế lượng khách ngày càng tăng theo cấp số nhân, điều tất nhiên với ông chủ nào cũng thích.

_ Wow! Nắng! Nóng chết mất! Em nóng!

_ Changminnie đến rồi huh em? Ăn trưa đi này!

_ Dạ, cám ơn Teukie hyung! Yêu hyung nhất!

_ Thôi! Cho hyung xin! Mau ăn đi không đói! Bánh mới ra lò đấy!

Changmin cúi đầu cảm ơn người hyung lớn tuổi của mình rồi quăng cặp sách vào chiếc tủ cá nhân, lôi ra bộ đồng phục của tiệm, khoác vào người rồi ngoan ngoãn ngồi xuống gặm chiếc hamburger nóng hổi.

Người ta vẫn hay quan niệm rằng, ngày nào cũng ăn một món mãi rồi cũng chán. Nhưng điều đó lại sai hoàn toàn với Changmin và hamburger. Dù ngày nào cậu cũng ăn, ngày nào cậu cũng thấy hàng trăm chiếc bánh xếp tầng tầng lớp lớp lên nhau, nhưng chỉ khiến cậu càng yêu chúng hơn mà thôi. Cậu đưa bánh lên cắn một cách ngon lành rồi nhìn nó và mỉm cười. (Thật sự thì những ai không biết thói quen này của cậu, dễ tưởng nhầm cậu ‘bị hâm’ = =”).

Phập!

_ Wow! Bánh mới! Bánh mới!

Changmin tròn mắt. ‘Tình yêu’ trên tay cậu vừa bị tấn công một cách trắng trợn không thương tiếc. Cậu theo phản xạ giật mạnh tay lại, đôi chân mày nhíu lại, quay sang hung thủ, ré ầm lên

_ Siwonie, hyung đừng có phũ phàng với tình yêu của em như thế nữa chứ!

_ Nhưng nó là tình địch của hyung!

Siwon chỉ chiếc bánh rồi nghiến răng như muốn nghiền nát nó ra vậy. Changmin tròn mắt, rồi thở dài…

_ Hyung! Ở đây thì chỗ nào chả có hamburger!

_ Hyung ghét hamburher! Ghét nhất cái nào em chạm tay đến! Ghét đặc biệt cái nào được em ăn!

_ Vậy ai mượn hyung đến đây làm gì!

_ Hyung phải đấu tranh giành lại tình yêu của đời mình chứ! Ai bảo hyung yêu em mà em lại đi yêu hambuger. Không công bằng! Mấy cái hamburger đó có gì hơn hyung chứ! Minnie ah!

_ Hyung ah!

_ Minnie ah~~~~!

_ Siwon, Changminnie! Đến ca của các em rồi kìa!

_ Dạ, tụi em ra đây!

Changmin nói vọng ra ngoài rồi bỏ miếng bánh vào miệng, tiện tay lôi luôn Siwon vẫn còn đang mặt nhăn mày nhó ra ngoài. Siwon thích Changmin! Ai cũng biết. Cậu cũng biết! Thậm chí có thể khắng định là yêu say đắm nữa kìa! Chẳng thế mà Siwon bám Changmin mọi lúc mọi nơi, cũng chỉ để chắc chắn rằng không ai dám ‘lang thang’ bên Changmin. Nhưng điều mà Siwon không bao giờ thắng được, đó chính là tình yêu giữa Changmin và hamburger. Với Changmin, Siwon lúc nào cũng là một người anh đáng kính, một người bạn tốt, là một chàng công tử hào hoa nhưng không kiêu căng… chỉ là cậu không biết phải đáp trả tình cảm của Siwon như thế nào… cậu không yêu anh…

_ Teukie, đi học nào!

_ Uhm, hyung ra đây! Chờ chút, Innie!

Tiếng gọi bên ngoài cửa tiệm khiến Lee Teuk trong nhà chợt luống cuống. Changmin và Siwon nhìn nhau phì cười. Trưa nào cũng thế mà Teukie hyung vẫn chưa quen. Nhìn hyung mình hấp tấp mở cửa xe ngồi vào trong. Rồi nhìn Kangin với tay thắt dây an toàn cho Teuk hyung, rồi cái mặt nửa vui, nửa ngượng kia làm hai thằng em bên trong nhìn trộm ra ngoài mà cười rúc rích, nháy mắt với nhau… Rồi cũng như mọi ngày, khuôn mặt Siwon lại dài ra..

_ Họ hạnh phúc quá! Giá mà chúng ta…

Bốp!

_ Hyung mau làm việc đi!

Changmin ký lên đầu ông anh mơ mộng kia một cái đau điếng rồi bắt đầu công việc thường ngày của mình. Siwon xuýt xoa rồi cũng bắt đầu làm việc. Nhìn cái nụ cười ngây thơ khi xếp bánh vào tủ kính Siwon lại cười một mình. Đâu phải tự nhiên một cồng tử bột như anh lại hạ mình chui vào cái tiệm bánh này mà làm thêm. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu là anh có thể làm tất cả. Ôi! Choi Siwon, anh si tình quá rồi! Có ai giúp được anh không nhỉ? = =”…

..

_ Cho tôi một hamburger hải sản!

_ Vâng! Của anh đây! 500 won thưa quý khách!

_ Tôi không mang theo tiền! Làm ơn ghi vào nhá! Kim Kibum, mai tôi quay lại trả tiền. Cảm ơn!

O_O… Hả? Hả? Hả?…. O_O…

Changmin sững người như bức tượng không có dấu hiệu động đậy… Thế là sao? Là sao? O_O…

_ Minnie! Min! Minnie!

_ Ơh, dạ?

_ Em sao thế?

_ Ah, dạ … không sao…

Cậu tỉnh người sau cái đập vai của Siwon. Bộ não bắt đầu làm việc, xâu chuỗi lại thông tin theo trình tự. Mặt cậu từ ngẩn ngơ, sang lơ ngơ rồi đỏ au vì tức giận… Cậu mím môi, giật giật tay áo Siwon

_ Hyung! Hình như vừa có người ăn quỵt! = =”

_ Em nói sao? O_O…

Trời tối dần. Cả chiều nay Changmin không tài nào bình tĩnh được. Kinh nghiệm làm việc hơn một năm qua, cậu chưa từng gặp khách hàng nào bất lịch sự như vậy. Cầm bánh rồi đi thẳng, bỏ lại một cái tên, cũng không biết là tên giả hay tên thật. Kim Kibum… mặt hắn cậu không nhớ chứ cậu mà nhớ mặt thề là lần sau gặp lại cậu sẽ binh cho nó tan luôn!!!! Cậu tiện chân đá văng hòn sỏi trên đường, nó đi một vòng cực đẹp rồi đập cái bốp vào thùng rác… Cậu tức lắm! Tức đến độ muốn bốc khói lên đỉnh đầu rồi nè…

_ Em về rồi!

Cậu kéo cánh cửa nhà. Cậu đang sống cùng hai ông anh họ và hai ông anh rể trong một căn nhà ấm cúng và rộng rãi. Tháo giày, đi vào phòng khách, cảnh tượng trước mắt cậu không lạ cho lắm : Yoochun hyung đang bị úp chiếc đệm ghế vào mặt và ăn đấm túi bụi. Một vật thể tròn tròn như con cá heo thì tay đấm chân đá loạn xì ngầu, cái giọng đặc trưng khuyến mại cho thêm giọng hét chói lói nữa… Đúng là nhộn nhịp. Trên ghé sofa hai ông anh khác đang híp mắt thích thú, thỉnh thoảng vỗ tay cổ vũ rất hào hứng… Màn hình trước mặt vẫn xanh với chữ to ‘ GAME OVER’. Biết ngay mà! Yoochun hyung lại làm cho Junsu thua game nữa rồi. Cái đôi hí hửng chiến thắng kia vẫn đang gặm táo và đút cho nhau ăn. Thật trẻ con hết biết! = =”… Cậu lúc nào cũng phải giương cờ trắng đầu hàng. Không còn gì để nói!

_ Minnie về rồi huh em?

Một chiếc tạp dề hồng hồng từ trong bếp đi ra theo sau là ông anh rể đang bưng đĩa bánh….

_ Mệt không em? Thay đồ rồi xuống ăn bánh!

_ Yoochun, Junsu ngừng lại ngay! Còn định đánh nhau đến bao giờ? Có để Changmin nghỉ không?

Giọng quát uy nghi nhất nhà vang lên làm trận chiến ngừng ngay lập tức. Jaejoong kéo cậu ngồi xuống ghế, đưa tay giúp cậu đỡ chiếc balo đầy sách vở xuống. Junsu giờ đã phát hiện sự hiện diện của cậu út liền chồm tới trước mặt, đôi mắt long lanh chớp chớp…

_ Minnie về rồi! Giúp hyung trả đũa con cá, con khỉ này đi. Chunnie chơi dở tệ, hyung thua suốt từ tối đến giờ. Đi, Minnie!

_ Cậu cũng có chơi đâu bằng ai mà chê Yoochun!

_ Yah! Lee Hyukjae! – Junsu nghiến răng trèo trẹo, Eunhyuk giật mình trốn sau lưng Donghae…..

_ Dẹp! Minnie đi tắm, nghỉ ngơi rồi ăn cơm.

Yunho lườm Junsu rồi quát làm Junsu quýnh quáng trốn biệt sau lưng Yoochun…

Changmin bật cười lớn. Nhìn cái cảnh này dù đã quá quen thuộc nhưng lại khiến mọi bực tức của cậu nhanh chóng bay biến. Nhà cậu lúc nào cũng đông vui y như thế. Nhất là tối nào cặp đôi Cá – Khỉ kia cũng kéo sang bên này chơi… Thôi thì cái hamburger bị trộm hồi chiều đã được cậu cho vào quên lãng. Cậu thích tận hưởng hạnh phúc gia đình như thế này hơn…

_ Heechul hyung đi đâu rồi ah? Từ hôm qua em không thấy!

_ Hyung ấy sang Trung Quốc mở tiệm bánh bao rồi!

_ Thật ah? Thế cái tiệm hamburger này ai sẽ quản?

_ Hyung cũng chưa biết, để coi Heechul tính sao. Cùng lắm thì hyung vừa đi học vừa quản lý cũng được!

Changmin xếp lại chồng bánh trong tủ thật ngay ngắn. Bên cạnh Teukie hyung đang chăm chú chuẩn bị một hộp cơm thật cẩn thận. Cậu biết hyung ấy làm cơm cho ai rồi nhá!

Hôm nay cậu tan học sớm hơn một tiết nên Siwon chưa tới. Có lẽ hôm nay cái hamburger đáng yêu của cậu sẽ không bị tấn công nữa. Cậu cười híp mí rồi ăn chiếc bánh ngon lành…

Phập!

Miếng bánh cuối cùng đã bị tóm và không vào được bụng cậu…

_ Yah! Siwon hyung! – Cậu lườm cho ông anh một cái cháy tóc…

Siwon chỉ nhìn cậu, giơ hai tay lên trời rồi cười thật tươi. Đúng là chẳng được bữa trưa nào yên ổn…

_ Minnie hôm nay đến sớm thiệt sớm! Xíu nữa là hyung không được ăn bánh! – Siwon kéo dài giọng…

_ Muốn ăn sao hyung không tự lấy một cái mà ăn! Cướp của em hoài vậy?

Changmin bĩu môi, tay chống nạnh cạnh sườn, mặt vênh lên… Nhìn cái má là muốn cắn rồi…

_ Ăn chung với em mý ngon chứ hyung ghét hamburger lắm!

Siwon vừa khoác áo vừa cười hề hề. Cậu lắc đầu ngao ngán. Hôm nào cũng thế! Đã ghét sao còn cố ăn? Rõ hâm mà!

Cất tấm biển báo nghỉ trưa vào trong, cậu lúi húi với đống hộp rỗng…

_ Cho tôi một hamburger heo!

_ Vâng, của quý khách đây!

Cậu cười tươi rói đặt bánh vào trong hộp đưa ra phía trước rồi ngẩng mặt lên. Changmin chết lặng. Là tên ăn trộm hôm qua! Hắn đang đứng trước mặt cậu, lại còn đang cười rất nham nhở nữa chứ. Cầm lấy cái bánh trên tay cậu, hắn vẫn cười tít mắt… cậu bắt đầu bực…

_ Hôm nay vẫn quên tiền, cậu ghi tên Kim Kibum vào nhá! Cám ơn!

Hắn lại vụt đi mất! Changmin thật muốn xì khói hai lỗ tai! Cái tên này! Cái tên quỵt bánh này!

_ Yah! Kim Kibum là ai chứ!

Cậu bực tức hét lên khiến Siwon giật mình đánh rơi cái khay làm cái xoảng, chạy vụt ra

_ Minnie, em sao thế?

Changmin vẫn siết nắm tay, răng nghiến chặt. Lần này cậu nhớ mặt hắn ta rồi nhé, đừng để gặp lại lần nữa. Nếu mà gặp lại đảm bảo hắn ốm đòn! Hừ…

Đầu phố có kẻ gặm bánh mà miệng vẫn cười, trong đầu thì hét lên : “ Aish, dễ thương! Dễ thương chết mất! Nhìn là muốn cắn rồi… “…

Phịch!

Changmin thả chiếc balo xuống bàn một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Suốt đêm qua cậu đã tua đi tua lại, ngẫm nghĩ xem mình có gây thù chuốc oán gì với cái tên ăn quỵt bánh kia khồng. Nhưng dù có nghĩ nát óc cậu cũng không thể nhớ ra nổi. Kim Kibum là đứa nào mà dám láo với cậu như thế? Cậu đâu có làm gì hắn đâu! Cả cái mặt đó cậu cũng chưa thấy bao giờ nữa… Mất toi hai chiếc bánh!… Cậu dằn mạnh cây bút xuống bàn…

_ Changmin, gãy bút bây giờ! Cậu sao thế?

Sungmin lắc tay Changmin khiến cậu giật mình quay sang, Sungmin và Kyuhyun đang mắt tròn mắt dẹt nhìn thái độ lạ lùng của cậu… Cậu thấy hai thằng bạn sợ sệt như thế thì chợt mỉm cười…

_ Không có gì đâu!

_ Changminnie!

_ Wookie, có gì vội thế?

Ryeowook ùa vào lớp theo sau là Yesung đang cười rất khó hiểu…

_ Changmin! Cậu chính thức được bổ nhiệm làm hội phó Hội Sinh Viên nhá!

_ CÁI GÌ?

Changmin vội đứng dậy ngó trân trân hai thằng bạn vừa vào lớp của mình

_ Tớ có đưa đơn đâu! Tớ ghét hội Sinh Viên lắm!

_ Bọn tớ biết đâu!

_ Chính hội trưởng đề bạt cậu đấy! Còn chỉ đích danh Shim Changmin lớp KT2 nữa.

Yesung vẫn chưa chịu nín cười…

_ Dongwook hyung áh? Không đời nào!

_ Không! Hội trưởng mới cơ! Cậu lên phòng Hội Sinh Viên mà hỏi!

Changmin chạy vụt ra cửa, đám bạn vẫn tiếp tục bàn tán xung quanh sự kiện nóng hổi này…

_ Hội trưởng mới là ai thế?

_ Không biết nghe nói đẹp trai lắm!

_ Sao lại biết Changmin của chúng ta?

_ Erh, từ nước ngoài mới về thì phải?

_ Chậc thế là người ngoài nước ah?

_ Xời, đẹp trai bằng nửa tớ chưa mà đòi…

_ Hyunie, đừng có tinh vi thế chứ!

… cái chợ vẫn họp rôm rả, còn trên văn phòng Hội Sinh viên sắp có bão quét qua…

Changmin gõ cửa rồi bước vào…

_ Xin lỗi, cho hỏi…

Người ngồi sau ghế hội trưởng ngẩng đầu lên nhìn cậu và cười… Changmin suýt nữa thì té ngửa ra sau…

_ Tên trộm hamburger! – cậu lắp bắp – Kim… Kibumbum…

_ Chà, vì hai cái hamburger mà lên tận đây đòi nợ sao hội phó?

Cậu chết đứng! Muốn xông vào cho tên nham nhở kia một bài học… nhưng… nhưng trong đầu cậu cùng một lúc lại có biết bao nhiêu câu hỏi ùa tới. Hắn là ai? Sao biết cậu? Sao hắn ta lại đề bạt cậu? Hắn ta cố tình ah? Cái mặt này đã gặp bao giờ đâu….

Cứ như thế cậu chìm vào thế giới thắc mắc của mình mà không hay biết tên thủ phạm ăn quỵt bánh đã tiến đến gần cậu từ lúc nào… Gần thật gần… Cho đến khi bên tai cậu vang lên tiếng thì thầm…

_ Hy vọng nhận được sự cộng tác đắc lực của hội phó. Còn hai chiếc bánh thì từ từ tôi sẽ trả! Không bằng tiền thì bằng…

Chụt!

Changmin trợn mắt lên nhìn hắn ta… Hai má bảo nhau nóng bừng lên cùng lúc…

Nụ… Nụ hôn đầu tiên của cậu (dù chỉ là trên má…) đã bị hắn cướp mất rồi…

Cậu vùng chạy ra khỏi phòng, bỏ lại một người đang cười như nắc nẻ…

_ Chậc! Đáng yêu! Đáng yêu chết đi được!

(Xem chừng con người tên Kim Kibum đã gặp thứ gì tên đáng yêu dễ thương thì khó lòng mà bỏ qua lắm! Changmin ah, khổ cho cậu rồi! Kim Kibum là một tên không bình thường một chút nào đâu! = =”)

Changmin lờ đờ như người mất hồn suốt từ sáng đến giờ. Nhìn chiếc hamburger được Teukie hyung đặt trên bàn mà cậu cũng chẳng muốn ăn nữa. Đơn giản là vì cậu không có tâm trạng. Cậu không muốn ăn hamburger khi mà cậu đang tức giận. Ah, không! Bây giờ phải nói là bối rối mới đúng! Bụng bảo dạ là nhất quyết không được nghĩ đến nữa, nhất quyết không được nhớ đến nữa… Nhưng mà có được đâu! Cái cảm giác kỳ lạ mà đôi môi hắn còn vương trên má cậu… Lạ lắm! Cứ nghĩ đến là mặt cậu lại đỏ bừng, cái má nó phản chủ…. Cậu không muốn thế! Không muốn một tý nào!

Cầm chiếc bánh trên tay… cầm lên lại đặt xuống! Không không muốn ăn mà cất đi thì … tiếc! Không ăn thì đói! Đã thế hôm nay Siwon lại nghỉ làm vì bận giải quyết chuyện công ty giúp ba. Chẳng còn ai giành ăn với cậu. Đúng cái hôm không muốn ăn như thế này… Làm thế nào đây?… Cậu chán nản nhìn chiếc bánh…

_ Yah! Kim Kibum là tên chết tiệt! Là tên đáng ghét nhất thế giới! Sao nghĩ đến hắn mà mình lại không thể ăn hamburger chứ!

Changmin đột nhiên gục mặt xuống tay rồi lẩm bẩm…

_ Này!

Một bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu khiến cậu giật bắn lên như cái lò xo… Lại… lại là hắn….

_ Anh… anh…

_ Cậu có bức xúc chuyện gì hay không ăn được gì cũng có cần réo tên tôi lên như thế không? Tôi đâu có làm gì cậu.

_ Làm… làm gì? Anh… làm gì ở đây?

Cậu bật lùi ra sau, loạng choạng đánh đổ cả chiếc ghế… Nhưng trời ah, phía sau cậu là bức tường, còn đằng trước cậu là hắn! Cái tên vô duyên dám cưỡng hôn cậu… (chỉ là ở má thôi mà = =”..). Chân cậu vô thức lùi dần, còn hắn thì vẫn cứ tiến đến…

_ Anh … anh làm gì ở đây? Tôi đánh anh đấy!

Hắn nhếch mép, một nụ cười đểu đến mức cậu chưa từng thấy bao giờ….

_ Cậu nói chuyện với quản lý mới như thế đấy huh? Mà nãy giờ tôi có làm gì cậu đâu! Đụng vô người cậu cũng chưa mà!

Changmin há hốc miệng, chớp mắt lia lịa…

_ Anh? Anh là quản lý mới?

_ Sao? Không giống huh?

Cậu rút cái điện thoại…

_ Chullie hyung, có quản lý mới ah? Tên gì? Ở đâu?

_ Oh, thế Kibum chưa đến tiệm ah? Nó từ Trung Quốc về được cả tuần rồi mà!

_ Hyung, thế đúng cái tên nham nhở Kim Kibum là quản lý mới thật huh?

_ Uh, em ruột của hyung đấy!

_ Thế thì em nghỉ việc! Không làm nữa đâu!

_ Minnie, em mà nghỉ việc là phá bỏ hợp đồng lao động. Em không được một xu mà còn phải bồi thường nữa đấy!

_ Em… hyung

_ Thôi ngoan! Thằng Kibum nó lành lắm! Có đôi khi… ah, không! Không! Chịu khó làm việc chăm chỉ nhớ! Mai kia hyung gửi bánh bao Trung Quốc về cho. Thế nhá!

Cạch!

_ Ơh, hyung…

Cậu gập máy rồi quay sang nhìn người vẫn khoanh tay trước mặt ngắm cậu thích thú… Cậu đột nhiên đưa tay ra

_ Trả đây!

_ Trả cái gì?

_ Tiền bánh! Quản lý cũng không miễn phí được! Anh mau trả tiền cho tôi đi!

Kibum lại mỉm cười, hắn chộp lấy tay của cậu rồi đẩy cậu vào tường. Cậu hoảng hốt…

_ Anh… anh muốn gì?

_ Hồi sáng như thế vẫn chưa trả đủ ah?

Hắn đang nhắc đến nụ hôn lúc sáng. Chúa ơi, hai má cậu lại nóng bừng, chắc giờ đỏ dữ lắm. Muốn chui xuống đất quá! Sao phải lúng túng trước mặt hắn chứ! Tim cậu đang đập hối hả như muốn nhào ra khỏi lồng ngực. Vỡ ngực mất… Hồi hộp, bối rối, cậu tròn mắt nhìn từng cử động của hắn, khi hắn càng ngày càng tiến sát đến bên cậu… Hơi thở của hắn phả vào tai cậu…

_ Vậy thì dùng cả cuộc đời tôi gán nợ cho em có đủ không?

Chẳng báo trước, đôi môi của hắn nhẹ nhàng lướt trên môi cậu… Chỉ thoáng qua thôi nhưng cậu đã không biết làm gì nữa rồi… Đầu óc trống rỗng…

Cậu mở mắt nhìn hắn, đôi môi mấp máy muốn nói mà không biết nói gì… Hắn nhìn cậu rồi lại cười… Thật là…. Dễ thương thế này bảo sao mà hắn… Một lần nữa, hắn áp sát cậu…

_ Em thực sự khiến tôi không kìm lại được…

Nụ hôn lần này mạnh mẽ hơn, không chỉ dừng lại trên bờ môi mềm của cậu, mà đi sâu hơn… Một tay hắn ôm lấy eo cậu chặt cừng, một tay đưa lên vuốt nhẹ gò má cậu… Cậu làm sao thế này? Mọi sức lực hoàn toàn biến mất! Lý trí gào lên rằng, đẩy hắn ra mà tay thì không nhấc lên được. Đôi mắt mở to dần dần khép lại… Cậu không còn là cậu nữa… Cậu không biết… Cậu chỉ còn cảm nhận được nụ hôn của hắn đang đưa cậu đến một miền đất khác, ngọt ngào và huyền ảo như thiên đường …

Hắn buông cậu ra, nhìn thật lâu vào đôi mắt nâu quyến rũ của cậu, hôn nhẹ lên mái tóc đen, chạm nhẹ môi lên má cậu, thì thầm…

_ Thế là em đồng ý rồi nhé! Từ hôm nay, ANH LÀ CỦA EM!

Hắn đi rồi mà cậu vẫn đứng im một góc, đôi tay đưa nhẹ lên môi… Cậu đúng là bị làm sao rồi… Sao cậu lại dễ dàng bị hắn điều khiển như thế? Cậu có phải đồ chơi của hắn đâu! Sao hắn dám…

Từ hôm đó, hắn theo cậu gần như 24/24, thời gian ở trường, ở tiệm…. Siwon cũng không làm gì được…

Cậu nhìn hắn cau có, hắn đáp lại bằng đôi mắt yêu thương…

Cậu nổi cáu với hắn, hắn nhẹ nhàng chăm sóc cậu… rồi nở một nụ cười ấm áp sáng lung linh…

Thời gian cậu dùng để nghĩ đến những chiếc hamburger, chăm chút tỷ mẩn từng cái… thì bây giờ suy nghĩ về hắn choán nhiều thời gian của cậu hơn…

Cậu đang dần thay đổi…. cậu không muốn thế nhưng cậu nhận ra điều đó…

Đứng gần hắn tim đập loạn nhịp hơn… Ghét hắn thì ít mà ngượng ngùng nhiều hơn…

Sáng nay hắn nghỉ học.

Chiều nay hắn nghỉ làm.

Vắng bản mặt đáng ghét nhăn nhở săn đón cậu trong phòng Hội Sinh viên.

Vắng nụ cười và ánh mắt trìu mến đầy quan tâm dõi theo cậu từ xa…

Vắng cái đuôi lẵng nhẵng hôm nào cũng đòi đưa cậu về dù cậu nói không cần…

Tối nay cậu đi bộ về như ngày chưa có hắn xuất hiện…

Hắn vắng mặt có một ngày mà cậu đã thấy hụt hẫng quá! Cái cảm giác khó hiểu gợn lên trong lòng cậu khiến cậu khó chịu… Chẳng lẽ… cậu NHỚ hắn đến thế sao?

Không! Không thể! Không thể nào! Cậu làm sao mà nhớ hắn được!

Không thể!

Cậu lắc mạnh đầu rồi tiếp tục bước đi… Chợt có một chiếc xe đen bóng đậu lại ngay gần cậu. Ngay lập tức, 5 tên áo đen vây quanh cậu. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Cướp ah? Hay bắt cóc tống tiền? Mà cậu có phải công tử con nhà giàu đâu. Chắc là tụi nó nhầm…

Một chiếc Ford trắng chạy chậm dần rồi đậu lại trước chiếc xe đen. Cánh cửa xe mở, một cô gái rất xinh đẹp bước ra. Mấy tên áo đen cúi chào cô gái lạ mặt rồi nhường đường cho cô ta tiến lại gần cậu…

Bốp!

Một cái tát nảy lửa in rõ 5 ngón tay trên má cậu. Cậu vẫn giương mắt ếch ra nhìn, ngạc nhiên đến độ không biết dùng thái độ gì để đáp trả. Quái thật, cậu có thù oán gì với mafia sao? Cái cảnh này giống hệt trong phim hành động Mỹ…

Cô gái lạ lên tiếng, là tiếng Trung Quốc, ơn Chúa, cậu biết tiếng Trung…

_ Đê tiện!

Tự nhiên gặp một cô gái nước ngoài, rồi bị chặn lại, bị đánh và bây giờ thì bị chửi. Cậu thật không hiểu đầu đuôi ra làm sao nữa… Cậu vẫn điềm tĩnh, dùng tiếng Trung nói chuyện với cô ta

_ Xin lỗi, tôi nghĩ là có sự hiểu lầm ở đây!

Cô ta mở to mắt lên nhìn cậu khi thấy cậu nói được tiếng Trung Quốc. Rồi cô ta hỏi ngược lại cậu…

_ Cậu đúng là Shim Changmin?

_ Vâng, đúng!

_ Vậy thì…

Cô ta lại đưa cánh tay lên cao, nhưng lần này cậu bắt lấy được, thái độ vẫn hết sức lịch sự, hòa nhã…

_ Xin lỗi cô, nhưng tôi không nhớ là mình đã làm gì khiến cô phải nổi giận!

_ Còn không làm gì sao? Vì ai mà Kibum về Hàn? Vì ai mà Kibum bội ước với tôi? Vì ai mà anh ấy phản bội tôi? Vì ai mà anh ấy bỏ rơi tôi?

Cô ta gào lên, kích động, đột nhiên quay sang tên áo đen bên cạnh…

_ Tiểu Phong!

Cậu chưa kịp định thần thì đã bị một cú đấm như trời giáng vào bụng. Đau, cậu ngã xuống vỉa hè vì bị đánh bất ngờ. Mấy tên nữa định xông vào, cậu đưa tay ra

_ Cô hiểu lầm rồi. Tôi không có liên quan gì đến người nào tên Kibum cả!

Cô gái lạ nhìn cậu rồi nhìn bọn áo đen. Cậu gượng người đứng dậy… Đau quá! Hóa ra đây là bạn gái của Kim Kibum từ Trung Quốc sang đánh ghen ah? Cậu cũng có vinh dự quá đi chứ! Dựa lưng vào tường, cậu cảm thấy đau bên ngực trái. Rõ ràng chỉ là giả dối. Tất cả chỉ là lừa gạt. Vậy mà có lúc cậu lại tin đó là chân thành. Cậu ngốc quá rồi…

_ Xin lỗi, đúng là hiểu lầm rồi. Tôi không biết ai tên Kibum cả. Xin phép!

Cậu bước đi nhưng cô ta lại hất đầu và 5 tên áo đen lại xông vào vây tròn lấy cậu. Lần này thì chắc ăn no đòn rồi. Nếu chỉ 2 tên cậu có thể lo liệu được, đằng này chúng đông quá… Cậu siết chặt nắm đấm…

_ Giang Mi, dừng tay!

Giọng nói ấm trầm quen thuộc vang lên. Cậu tròn mắt khi thấy có gì đó vụt loáng qua mắt mình. Chưa kịp nhìn thì một tên áo đen đã bị văng ra, nằm dưới đất quằn quại. Rồi một vòng tay ôm chầm lấy cậu, đỡ cậu đứng thẳng dậy… là hắn…

_ Giang Mi, cô đang làm cái trò gì vậy?

_ Kibum… em…

_ Cô biến cho khuất mắt tôi! Còn ở đó thì đừng trách tôi ác!

Cô gái lạ mà hắn ta gọi là Giang Mi hậm hực quay đi, đôi mắt ướt đầm… cậu nhìn hắn, tự dưng cũng muốn khóc…

_ Em có sao không? Anh xin lỗi! Để anh xem nào… Có đau không em? Đau lắm ah? Anh xin lỗi… Xin lỗi em…

Hắn chạm lên vết thương trên má cậu. Cậu lạnh lùng gạt tay hắn ra và bước đi… Hắn đứng lặng một lúc… rồi bỏ luôn chiếc xe ở đó, chầm chậm đi theo cậu… Chỉ đi theo cậu mà không dám bước lại gần. Nhìn bóng cậu in trên vỉa hè qua ánh sáng của những ngọn đèn đường khiến tim hắn thắt lại… Cậu không cần hắn nữa rồi ah?…

Cậu bước về phòng lặng lẽ, không nói câu gì… Ai hỏi gì cũng im lặng… Cánh cửa đóng, bỏ lại những ánh mắt đầy lo âu… Hắn bị cả 6 người anh của cậu chặn lại. Hắn kể lại và luôn miệng xin lỗi. Yunho xém chút là nhảy vào đánh hắn… Jaejoong sau một hồi nhìn hắn với ánh mắt dò xét cũng gật đầu cho phép hắn đứng bên ngoài phòng cậu… Hắn muốn giải thích… Yunho nói với hắn, giọng đầy sát khí và đe dọa…

_ Chỉ cần còn làm Minnie khóc một lần nữa thôi, cậu đừng bao giờ nghĩ đến chuyện gặp lại nó!

Hắn cúi đầu, đứng im trước cửa phòng cậu…

Cậu không ngủ được! Chẳng muốn khóc nhưng nước mắt cứ lăn dài… Cậu tức. Cậu ấm ức. Nhưng trên hết là buồn…

Tất cả những gì hắn làm với cậu suốt thời gian qua chỉ là để cho vui thôi sao? Tất cả những cảm nhận của cậu về hắn đều giả dối sao? Hắn muốn vui đùa với cậu… chỉ là đùa thôi…

Hắn đã có người yêu, lại là một cô gái xinh xắn như thế, sao hắn lại đùa giỡn với cậu? hắn nhọc công tiếp cận với cậu chỉ là để cho vui thôi ah?…

2h sáng! Cậu mệt mỏi vì giấc ngủ cứng đầu dụ mãi không chịu đến. Định xuốngg dưới nhà uống cốc nước lạnh… hi vọng sẽ đỡ hơn… Cánh cửa mở, và khuôn mặt ấy đối diện với cậu. Hắn vẫn đứng đó từ tối, nhìn cánh cửa phòng cậu mà không dám vào… Bốn mắt nhìn nhau… Cậu định đóng cửa lại, nhưng một bàn tay ấm đã cầm lấy tay cậu…

_ Em đã đủ bình tĩnh nghe anh nói chưa?

Hắn nhìn thật sâu vào mắt cậu. Cậu nhận được niềm tin trong đôi mắt ấy. Cậu buông tay và quay lưng bỏ vào phòng. Hắn nhẹ đóng cửa rồi vào theo cậu. Cậu ngồi lên giường, mặt cúi gằm… Hắn ngồi xuống đất, ngước mắt lên nhìn cậu, đôi tay khẽ nâng khuôn mặt cậu lên, nhìn hắn… Hắn vừa nói vừa nhìn cậu thật dịu dàng… Đôi mắt đen của hắn lúc này khiến cậu tan chảy…

Cậu không biết mình có nên tin vào câu chuyện của hắn không… Một lần hắn đã cứu Giang Mi khỏi lũ côn đồ trên đường phố Bắc Kinh. Từ đó cô ta bám riết lấy hắn, tự cho mình là bạn gái của hắn. Rồi dùng tiền, dùng quyền xua đuổi tất cả những người con gái khác xung quanh hắn… Hắn nói, với hắn vốn chẳng có gì quan trọng… vì thật lòng, hắn chưa yêu ai cả… Cho đến khi người đó là cậu… Hắn nói rằng dù có phải chết hắn cũng giữ cậu lại bên mình. Dù có mất tất cả nhưng hắn cũng không thể mất cậu… Hắn nói hắn đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên…

Những giọt nước mắt rơi xuống từ mắt cậu, rớt xuống má hắn, nóng hổi… Hắn ngồi lên cạnh cậu, dang tay ôm cậu vào lòng, để cậu vùi mặt vào ngực hắn… Lời hắn thầm thì nhẹ như gió thoảng nhưng lại thật giống như vòng tay hắn ôm cậu lúc này…

_ Anh yêu em! Suốt đời yêu em! Mãi mãi yêu em… Yêu em cho đến chết, Minnie ah…

Cậu đã thôi khóc, dùng tay đẩy hắn ra, nhìn vào mắt hắn… Hắn hôn nhẹ lên bên má vẫn tấy đỏ của cậu, hôn lên đôi mắt còn vương chút nước và hôn lên đôi môi cậu… nồng nàn… yêu thương…

Cậu hiểu rằng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu vẫn yêu hắn! Trái tim cậu đã bị tên ăn quỵt bánh đáng ghét này làm chủ rồi…

_ Không công bằng!

Siwon nhảy dựng lên rồi chạy lại phía cậu…

_ Minnie ah, bây giờ hyung nhường em cho đám hamburger cũng được. Nhưng không chịu khi em yêu tên này, ah nhầm, quản lý đâu! Thôi Minnie cứ yêu hamburger đi nhá!

_ Siwon, cậu thật vô lý!

Hắn kéo tay cậu về phía mình rồi hôn nhanh lên má cậu…

Lee Teuk thấy Changmin đỏ mặt thì thích chí cười ha ha rồi tiện tay lôi xềnh xệch Siwon ra ngoài. Kibum xoay người cậu lại hỏi nhỏ

_ Thế Minnie yêu anh hơn hay hamburger hơn?

_ Hamburger!

Cậu trả lời chẳng mất một giây suy nghĩ. Nhưng sau khi ngó cái bộ mặt bí xị như bánh bao ngâm nước của hắn thì cậu nhéo lên má hắn thì thầm…

_ Yêu hamburger nhất thế giới, nhưng yêu Bumbum nhất vũ trụ!

Ánh mắt hắn sáng như đèn pha rồi định lao vào cậu như hổ vồ mồi thì đã bị cậu dùng tay chắn ngang miệng..

_ Anh bây giờ sẽ mãi mãi là nô lệ của em. Vì anh đã dùng thân mình gán nợ rồi!

Hắn nắm tay cậu đưa lên môi hôn thật nhẹ…

_ Tuân lệnh, thưa bà xã…

——–flash back———

_ Kibum, về Hàn quản lý tiệm Hamburger cho hyung!

_ Em không về! Tự dưng đang yên đang lành bắt em về Hàn là sao? Em không về đâu!

_ Cái thằng này, mày không về ai quản lý cửa hàng cho hyung? Hyung còn phải trông coi tiệm bánh bao ở bên này nữa chứ!

_ Xì, muốn ở cạnh Han hyung thì nói thẳng ra, lấy cớ này cớ nọ… Em không về!

_ Mày là em trai hyung hay em của Hannie?

_ Em là em của cả hai!

_ Thằng cứng cổ này!

_ Chullie, hồ sơ gì trong đống hành lý của em nè?

_ Ah, hồ sơ quản lý nhân viên, em tính giao cho Bummie. Thằng kia mày xem qua đi, hyung đặt vé rồi, chiều mai bay!

_ Hyung….

_ Wow! Hyung, đây là ai? Đáng yêu thế! Changmin ah? Cái tên cũng đáng yêu nữa… Xem nào… sinh viên… ngày sinh…

_ Hyung, lát nữa em bay luôn. Hyung đổi vé cho em đi!

_ Chullie! Dại trai là một cái tội huh?

_ Ngốc! Đúng rồi!

….

———END———-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top